Tác giả: Tam Sinh Tư Lượng
Editor: Dâu tây
Tiểu trợ lý đứng ở bên cạnh nghe vậy xuất ra một thân mồ hôi lạnh, trộm liếc nhìn bốn phía, ấp a ấp úng nói:
“Biết…… Biết.”
Lời còn chưa dứt, Diệp Tư Tư đã đem một xấp kịch bản thật dày trong tay ném lên bàn, mặt đầy lửa giận: “Chu Lộ, ngươi làm sao lại nói chuyện như vậy?”
Chu Lộ nghiêng đầu: “Ta liền nói như vậy, như thế nào? Diệp Tư Tư ngươi nhìn không quen?”
Mắt thấy lửa giận hai bên đã muốn tràn ngập toàn bộ phim trường, nhân viên công tác phát hiện không đúng liền chạy đi gọi đạo diễn tới.
Trương Chính vừa nghe, trái tim như treo ở giữa không trung, từ ngày đầu tiên Chu Lộ tiến vào tổ, liền biết nàng không phải là một chủ nhân dễ hầu hạ, nhưng cầm của người ta 500 vạn tiền đầu tư, không phải Bồ Tát cũng phải cung kính a.
Đúng lúc này, một thanh âm giàu từ tính vang lên.
“Đạo diễn là đang diễn giải tình tiết sao? Như thế nào không đợi ta đã bắt đầu.”
Thanh âm thực nhẹ nhàng cũng thực dễ nghe, đem không khí áp bức tại hiện trường lập tức tan đi một nửa, mọi người quay đầu lại nhìn, Tô Cách từ phòng thay quần áo đang hướng bên này đi tới, mày kiếm mắt tinh, tuấn dật bất phàm.
Trương Chính nhìn thấy Tô Cách, phảng phất như thấy được ân nhân, chạy nhanh tới chuyển đề tài: “Tô Cách, ta liền không cần giới thiệu, chắc mọi người đối với hắn đều không xa lạ, hôm nay là ngày đầu tiên vào đoàn, hy vọng mọi người về sau hợp tác vui vẻ.”
Tô Cách hơi hơi mỉm cười: “Mọi người hảo.”
Giang Thất thu lại nụ cười, mà Chu Lộ lại sửa sang bộ dáng chanh chua vừa rồi, tươi cười tự nhiên: “Tô Cách, đã lâu không gặp, không nghĩ tới đây lại là lần thứ hai chúng ta hợp tác.”
Đối mặt với Chu Lộ thân thiện bắt chuyện, Tô Cách mỉm cười lễ phép, lại nói mấy câu khách sáo đã lâu không gặp, xem như vậy rõ ràng là không nhớ tới đã từng hợp tác cùng Chu Lộ.
Chu Lộ cũng không xấu hổ, thẳng thắn mời Tô Cách ngồi kế bên mình, nhưng Tô Cách lại vẫy vẫy tay, ngồi xổm xuống xoa đầu chú chó nhỏ: “Thật đáng yêu.”
Vì để cảnh quay kế tiếp được thuận lợi, Trương Chính vẫn là kêu bốn người lại đem nội dung cảnh tiếp theo nói một lần.
Đây là lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt, ấn tượng lần đầu được thể hiện hoàn toàn dựa vào lúc ánh mắt nam nữ chính giao nhau.
Một vị là tướng quân, một vị là quốc sư, hai người đều phải biểu hiện ra cảm giác kính trọng cùng khâm phục trong lòng, điều này nếu không nắm chắc thì sẽ diễn không ra, cho nên sau khi Trương Chính nói xong liền cho mọi người nghỉ một giờ để Tô Cách cùng
Giang Thất, đem nội dung kịch bản hảo hảo tập luyện một chút.
Tuy rằng kỹ thuật diễn có quan hệ với ký ức, nhưng cũng không thật sự thuộc về Giang Thất, muốn hoàn toàn quen thuộc còn cần một thời gian nhất định để hòa hợp.
Cho nên Giang Thất trong quá trình luyện tập biểu hiện cũng không tốt, nhưng Tô Cách lại không có nửa điểm thiếu kiên nhẫn, ngược lại còn dùng kinh nghiệm của mình để làm ví dụ minh họa, giúp nàng có thể lý giải tốt hơn.
Cảnh thứ hai này Trương Chính sợ xuất hiện vấn đề, liền chia làm hai phân đoạn để quay, đầu tiên là quay đoạn Châu Bình công chúa làm khó dễ Giang Thất.
Chuyên gia huấn luyện chó tựa hồ có năng lực độc đáo có thể cùng chú chó nhỏ nói chuyện, ở trên sân khấu trước mười phút, cho chú chó một miếng xương nhỏ, sau đó ở bên tai nó thì thầm vài câu, nắm chân trước của chú, sau khi bắt đầu quay, chú chó nhỏ liền dựa theo kịch bản diễn giống như đúc.
Chu Lộ ở trong cuộc sống thực tế đối Giang Thất tâm tình tồn tại căm phẫn, vì thế ở thời điểm quay đoạn phim này ít nhiều cũng mang theo một ít tình cảm cá nhân, làm cho cả cảnh diễn có chút quá sức.
“Cắt.”
Trương Chính từ sau màn hình chạy chậm lại, đem các biểu hiện chưa tốt lúc nãy của Chu Lộ toàn bộ chỉ ra, nói xong lại sợ vị đại tiểu thư phát giận không diễn, lại phải trấn an vài câu rồi mới tiếp tục.
Giang Thất không có cảm xúc gì, nhưng Diệp Tư Tư lại có bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, xem Chu Lộ tức đến ngứa răng, vừa định phát tác, lại thấy Tô Cách ở trên màn hình nhìn nàng, đành phải lại đem cảm xúc này thu hồi.
Nếu không phải vì muốn diễn chung với Tô Cách, nàng mới không muốn hạ mình tới cái đoàn phim nhỏ như vậy còn đóng vai nữ chính số hai đâu.
Vốn dĩ nàng muốn đóng nhân vật nữ chính số một, lại không nghĩ rằng chậm một bước, đạo diễn đã định ra Giang Thất, hơn nữa như thế nào cũng không muốn đổi.
Chu Lộ mặt ngoài hơi xin lỗi cười cười, kỳ thật ở trong lòng đã coi Giang Thất là cái đinh trong thịt, trong lòng đầy oán khí, bất quá phim trường nhiều người nhìn như vậy nàng cũng chỉ có thể nhịn.
Cũng may rốt cuộc sau ba lần NG thì cũng qua, phần sau có Tô Cách gia nhập, Chu Lộ biểu hiện thực ổn định, chỉ là Giang Thất khống chế cảm xúc còn kém một chút, một cảnh này phải quay lại nhiều lần mới xong.
Trương Chính nhìn cảnh chiếu lại một lần, lại ngẩng đầu nhìn Giang Thất đang ổn định lại cảm xúc, trong lòng cũng không có ý trách cứ.
Diễn viên trẻ tuổi đối với việc khống chế cảm xúc chưa tốt là việc thường gặp, kỳ thật cảnh vừa rồi cũng có thể dùng, chỉ là hắn cảm thấy dựa theo biểu hiện của Giang Thất thì cảnh trên có thể diễn tốt hơn một chút.
Phó đạo diễn Chu Như mắt nhìn đồng hồ, nói: “Không còn sớm, nếu không cảnh này cứ cho qua đi, tiến độ quan trọng.”
Trương Chính trong lòng cũng dao động, lại không nghĩ rằng Giang Thất lại chủ động đề nghị quay lại một lần nữa.
Giang Thất đóng vai Tô Nhữ thân là quốc sư, trước giờ nàng đối với mọi việc luôn lý trí chưa từng có cảm xúc tầm thường của nữ tử, bản thân luôn lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc thấy Tiêu Cần kia, trong mắt liền mang chút ý cười lại sinh ra vài phần nhu tình.
Lúc sau có Tiêu Cần hỗ trợ giải vây, Tô Nhữ lễ phép nói cảm tạ, bước nhỏ lùi về sau ba tấc nếu không để ý sẽ rất khó phát hiện, này cũng là lúc thể hiện ra nội tâm Tô Nhữ lúc ấy đã có vài phần thẹn thùng.
“Qua!”
Trương Chính cầm loa kích động hô, không nghĩ tới đã không ôm hy vọng vào một lần cuối cùng này, thế nhưng hiệu quả lại ngoài dự đoán.
Trương Chính không keo kiệt nói vài câu khen ngợi Giang Thất sau liền cho nàng đi trước đổi trang phục cùng nghỉ ngơi, cảnh tiếp theo là Chu Lộ cùng Hoàng Thượng huynh muội hai người ở Ngự Hoa Viên ngắm hoa, Chu Lộ mượn cơ hội này biểu lộ tâm tình của mình với Tiêu Cần, cầu hoàng huynh an bài.
Quay xong cảnh vừa rồi, cảnh hôm nay của Diệp Tư Tư cũng kết thúc, nàng vốn là tưởng chờ Giang Thất cùng kết thúc công việc, nhưng gần tới giữa kỳ, Học Viện Điện Ảnh sắp xếp một bài báo cáo diễn xuất giữa kỳ vì thế Diệp Tư Tư phải đi về tập luyện.
Diệp Tư Tư đi rồi, Giang Thất nhìn nhìn đồng hồ, căn cứ theo an bài của đạo diễn thì vào buổi tối Giang Thất vẫn còn một cảnh, 7 giờ bắt đầu quay, hiện tại cách 7 giờ còn hai tiếng đồng hồ, trừ bỏ thời gian thay đổi tạo hình, ước chừng còn nửa giờ để nghỉ ngơi.
Nàng quyết định thừa dịp hiện tại đi phụ cận mua một ít giấy vàng cùng chu sa trở về, chờ buổi tối về nhà liền có thể thử một lần để xác định xem phù hiện giờ nàng vẽ còn tác dụng hay không.
Cung điện này là phỏng theo di chỉ cố cung của kinh đô trong lịch sử mà xây dựng, tuy rằng quy mô nhỏ hơn nhiều, nhưng diện tích thật sự cũng không nhỏ, đoàn phim đang quay một bộ phim chiếu mạng phí đầu tư không lớn, cho nên căn cứ vào nhu cầu chỉ thuê một bộ phận trong đây, mà bộ phận còn lại còn có đoàn phim khác đang tiến hành quay phim.
Giang Thất dựa theo bảng chỉ đường để đi ra bên ngoài, nhưng càng đi lại càng cảm thấy dân cư thưa thớt.
Căn cứ theo ký ức, nơi này không chỉ là địa điểm quay phim cổ trang, đồng thời cũng là nơi du khách tham quan, bên ngoài này các cửa hàng theo chủ đề phong tục dân gian tính ra thì rất nhiều, và cơ hồ đều là tới khuya mới đóng cửa.
Giang Thất cảm giác được bốn phía có điều không thích hợp, ẩn ẩn có hàn khí đánh úp lại, nàng bước chân nhanh hơn, trong lòng mặc niệm kinh văn.
Nàng cảm giác chính mình đã đi thật lâu, cho đến khi trên lưng đều toát ra mồ hôi, mới nhìn thấy một cái cổng vòm, chung quanh cũng bắt đầu trở nên ồn ào.
Cảm giác bốn phía rét lạnh khói mù đã không còn tồn tại, lại là cảm giác nóng bức dính nhớp của ngày mùa hè, làm nàng có chút hoảng hốt, phảng phất mới vừa rồi hết thảy đều là một hồi ảo giác.
Cổng vòm không lớn, bốn người song song đi ra sẽ có chút khó khăn, chung quanh là hoa cỏ lâu ngày không được cắt tỉa, tùy ý sinh trưởng mà hỗn độn không chịu nổi.
Đây là cửa sau của cung điện.
Cửa sau chỉ khép hờ, không có khóa, Giang Thất đẩy cửa ra đi ra, phát hiện cảnh tượng xung quanh nơi này cùng cửa chính hoàn toàn bất đồng.
Bốn phía cửa chính tập trung rất nhiều cửa hàng, đám đông ồ ạt, người xe như nước, mà bên này là chỉ có mấy gian nhà nhỏ ở cách đó không xa, tầm mắt nhìn ra xa một chút còn có thể thấy một ít đồng ruộng, hoa màu trên đồng ruộng sinh trưởng tươi tốt.
Mà ở phía trước một ngôi nhà ngói, một người đàn ông trung niên đang nâng một cái máy quay phim, cùng một người phụ nữ cầm microphone hướng đến một đôi vợ chồng già trong đó.
Giang Thất nhìn trên microphone có ghi bốn chữ “Dân sinh nhật báo”, biết đây là phóng viên đến phỏng vấn, bất quá bộ dáng của vợ chồng ông lão lại thập phần kháng cự.
Cũng không biết phóng viên hỏi đến vấn đề gì, nguyên bản đang kháng cự thì cảm xúc ông lão mất khống chế, đột nhiên hướng phóng viên quỳ xuống, một bên chắp tay thi lễ dập đầu một bên kích động mà kêu: “Cầu xin các ngươi, buông tha nàng……”
Phóng viên đối mặt với bộ dạng mất khống chế của ông, chạy nhanh kêu nam nhân quay phim tắt thiết bị, rồi kéo ông lão đứng lên, mở miệng trấn an một hồi lâu mới hoang mang rời đi.
Giang Thất nhìn thấy một màn này, tuy tâm còn nghi vấn nhưng tùy tiện tiến lên hỏi lại cũng không tốt, mà lúc này đoàn phim cũng gửi tới tin nhắn thúc giục nàng quay về.
Nàng đành phải mượn cơ hội hỏi đường kéo một người đi đường ở tại phụ cận dò hỏi vài câu.
Nguyên lai là đôi vợ chồng này có một cô con gái, nhưng cô gái này tâm tính tham lam, mượn việc Trạch Khải điền sản chiếm cứ vườn trái cây nhà mình để xây dựng phim trường quay phim, liền ngồi mà chào giá, sau đó giá cả không thỏa đáng còn người thì không biết như thế nào cũng mất.
Người qua đường liền nói đến đây, nhưng sự tình phía sau cũng không khó tưởng tượng, tòa soạn sau khi biết chuyện này, liền liên tiếp tới phỏng vấn, muốn đào sâu bí mật sau lưng.
Giang Thất nhìn đôi vợ chồng già khom người đi vào nhà, mạc danh cảm thấy ngôi nhà này có chút dị trạng.
Giang Thất vòng quanh phim trường chưa tới nửa vòng, cuối cùng từ một cái cửa hông đi vào về tới đoàn phim, thời gian chậm trễ gần hai mươi phút, đạo diễn hỏi vài câu nguyên do liền cũng không trách cứ, chỉ kêu nàng chạy nhanh đi thay trang phục.
Chờ nàng mặc xong trang phục ra tới, Lý Chu Hành đưa cho nàng một túi nilon, vẻ mặt cười ha hả bộ dáng có chút ngốc.
Nàng mở cái túi ra thì thấy, cư nhiên là giấy vàng cùng chu sa còn có bút lông mà nàng muốn, nói lời cảm tạ, vốn định lập tức thực nghiệm một chút tác dụng của lá bùa, nhưng đạo diễn đã thúc giục đến cảnh tiếp theo, vì thế đành phải đem đồ để xuống trước.
Tô Cách còn đang cùng Giang Thất phối hợp diễn, Chu Lộ muốn hẹn Tô Cách đi ăn tối nên lưu lại chờ hắn, tâm trạng buồn chán sau khi chụp vài tấm ảnh gửi lên mạng thì phát hiện trên cái bàn bên cạnh có một chiếc túi màu đen.
Nàng vừa định chạm vào, tiểu trợ lý bên cạnh liền nhắc nhở nói: “Lộ tỷ, đây là đồ vật của Giang tiểu thư.”
Của Giang Thất? Vậy nàng càng cảm thấy hứng thú.
Nàng tò mò lấy ra bên trong giấy vàng cùng chu sa, trào phúng nói: “Chặc chặc, đây là cái gì? Muốn giả thần giả quỷ sao?”
Chu Lộ tùy ý nhìn vài cái liền đem đồ vật bỏ qua, vừa quay đầu lại thì phát hiện Ngô Ni thần sắc quỷ dị đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia lộ ra vài phần hung ác nham hiểm lạnh như băng.
Chu Lộ trong lòng rung sợ nhưng ngoài miệng lại không buông tha người, nhưng còn chưa kịp mở miệng, nữ tử trước mặt liền xoay người rời đi.
Chu Lộ liếc mắt một cái: “Bị bệnh à.”
*
C
hờ Giang Thất quay xong về đến nhà thì trời đã khuya, không để ý công việc mỏi mệt, nàng lấy giấy vàng ra tiến hành cắt thành hình lá bùa, đem hình vẽ khắc ở trong đầu dùng chu sa vẽ lên.
Đợi khi vẽ xong, nàng mơ hồ nhìn đến đồ án bốn phía lóe một sợi chỉ bạc, hai ngón tay cầm lá bùa vừa vẽ xong hướng không trung ném đi, Giang Thất mặc niệm kinh văn, lá bùa ở giữa không trung tự cháy, ngay sau đó một mùi hôi lưu lại trong không khí.
Giang Thất mặc niệm kinh văn, dùng kiếm thao tác lá bùa ở không trung bay múa, ngay sau đó nàng đưa ngón tay ra, lá bùa thoả đáng dán ở trên vách tường, trong bóng đêm lóe lên màu bạc.
Sau nhiều lần thử Giang Thất liền xác định được tuy rằng mình thay đổi một cơ thể cùng thời không khác, nhưng năng lực vẫn tồn tại như cũ, trong lòng lập tức kiên định lên không ít.
Ngày hôm sau cảnh diễn của Giang Thất được sắp xếp vào lúc ba giờ chiều, nhưng việc tồn tại ác quỷ trong đoàn phim, nếu không sớm trừ bỏ thì thật sự nguy hiểm, cho nên buổi sáng Giang Thất liền đến đoàn phim.
Nhưng mà vừa đến đoàn phim nàng liền biết được ——
Chu Lộ đã chết.
- -Hết chương 4--