Thống Khổ

Chương 4




Con là Thành Công, năm nay con ba tuổi, con là con của ba Nguyễn Thành Bảo và ba lớn Phan Tuấn Tú. Con được ba nuôi lớn lên tới bây giờ, đôi lúc con sẽ nghe ba nói với con rằng khi lớn con sẽ không thể nào nhớ được những gì bản thân từng trải qua khi nhỏ. Mà thật kì lạ, con nhớ hết luôn ớ, từ khi con chào đời.

Con còn nhớ lúc đó có mấy chú mặc đồ màu trắng từ từ đỡ con ra khỏi bụng của ba còn nói thí nghiệm gì gì đó thành công.

Con thấy ba nằm trên giường, bụng bị rạch ra rất đáng sợ. Mấy chú áo trắng cũng thật đáng ghét, con đang lo cho ba con mà mấy chú đó cứ đánh vào mông của con thôi. Con là con lo cho ba con nên con mới khóc chớ hỏng phải do con đau đâu à nghen.

Con muốn nói cho ba con biết là con rất giỏi, có thể nhớ hết luôn nhưng mà lúc đó con không có nói được nên là con đợi tới lúc con hai tuổi rồi con mới nói.

Mà con tức lắm luôn í, lúc con chuẩn bị nói cho ba nghe thì con rất là buồn ngủ, hai mắt con nhắm lại sau đó mở ra thì thấy xung quanh toàn là màu trắng, không có thấy ba mà lại thấy một chị rất xinh đẹp, chị đó nhìn giống ba cho nên con hỏng có sợ, con rất giỏi có đúng không.

Chị đẹp đó bế con lên, nói cho con là không nên nói chuyện này cho ba con biết, con hỏi lại thì chị đẹp bảo đợi khi con cao bằng ba, lúc đó con nói ra sẽ làm cho ba hạnh phúc hơn, chị đẹp còn cho con kẹo mỗi khi con ngủ nếu như con ngoan ngoãn không nói ra.

À mà có một chuyện con rất thắc mắc luôn, đó là ba lớn của con á, không có ở với con và ba, ba lớn mỗi lần gặp thì chỉ ôm con một cái, sau đó kéo ba vào phòng ngủ, còn dặn con không được vào nếu không sẽ đánh đòn con.

Con rất rất là ngoan, con ngồi trên sàn nhà mà ngủ mất tiu luôn, tới lúc thức thì ba lớn đã đi mất rồi, còn ba thì mặt bị sưng lên, hahaha ba hư quá à, ngủ nhiều quá nên bị sưng mặt nè, thấy hong con ngoan hơn ba nhiều.

Ba thường đưa con tới chổ làm việc của ba, thật là lạ lắm lun, con toàn ngủ thôi, lúc thức thì ba đã xong việc rồi. Hừ, nếu như không gặp được chị đẹp trong lúc ngủ thì con đã, con đã, con đã sao ta? Con cũng hỏng biết nữa hehe.

Có nhiều lần con thấy ba lén khóc, con rất muốn an ủi nhưng mà con không cử động được, lúc đó con muốn khóc, cũng hỏng khóc được luôn. Rồi dần dần con thấy mệt, sau đó thì thấy được chị đẹp.

Ba con hát rất hay, lâu lâu con nghe thấy ba hát vô điện thoại mấy tiếng luôn.

Hôm nay ba lớn tới chơi, đã hơn một tháng rồi đó, con giận ba lớn mười giây rồi mới ôm ba lớn. Ba thật hư, hôm nay lại lén ngủ nhiều, ba xem xem, mặt ba sưng hù vù rồi kìa.

Á à, hôm nay bắt tại trận ba trang điểm nha, mí mắt ba đỏ nè, môi ba đỏ chót như máu luôn, nhưng mà con đâu thấy son trong nhà đâu nhỉ?

.

Ba có rất nhiều áo tay dài.

.

Hừ, có một dì nói xạo, con rất ngoan mà dì bảo con hư.

.

Ba nghỉ học hoài luôn, ba hư quá nha.

.

Hahhaha, hôm nay ba đi mà hai chân ba không khép lại được kìa.

.

Ba lại lén khóc nữa rồi, có phải tại con hư rồi không?

.

Sáng nay ba vẫn mặc áo tay dài.

.

Ba lại khóc.

.

Mặt ba đỏ.

.

Cổ ba có một vòng tròn màu hồng kìa.

.

Tay ba có băng dán.

.

Ba khóc.

.

Lần đầu con được ba tặng quà, là một chú gấu nâu, từ nay con có bạn rồi.

Hôm nay con nói chuyện với chị đẹp rất lâu, mà chị cứ nói là mau mau kêu ba đi mua đồ ăn thật nhiều, mua thuốc thật nhiều, èo, con ghét thuốc, còn mua quần áo, mua tùm lum hết. Chị đẹp hôm nay thật đáng ghét, ba con hỏng có nhiều tiền để mua đâu, chị đẹp toàn xúi bậy không à.

Thế là con không nó cho ba nghe luôn.

Lúc con thức thì không thấy ba đầu hết, có một dì, có một anh trai, có một anh trai nữa.

Con đã khóc toáng lên, huhu mấy người này bắt cóc con.

Ba về rồi nè, nhưng mà ba té mất rồi.

.

.

.

.

Ba con xỉu rồi!!!!

_______________________________

Xung quanh tôi là một mảng trắng xóa, nhớ không lầm thì tôi đang chuẩn bị tới giường nằm, nhưng có vẻ đã quá sức nên tôi ngất lịm đi.

Vậy thì đây là đâu?

''Đây là tiềm thức của con'' một người phụ nữ trẻ tuổi dần hiện ra trước mắt tôi.

''Người là ai?'' không rõ tuổi tác, nếu gọi là em thì có hơi thất lễ, gọi chị thì cũng không tới, mà gọi bà thì mất lịch sự quá nên tôi đành phải xưng người vậy.

''Ta là ai sao?'' Người nhìn tôi với ánh mắt thương xót xen thất vọng.

''ta đã từng gặp nhau rồi sao?'' Người này mang lại cho tôi một cảm giác ấm áp, quen thuộc, nhưng tôi không biết người là ai, thật xin lỗi.

Người lắc đầu. ''Thôi vậy, con không cần biết ta là ai, nhưng hiện tại, con cần phải nghe lời ta''

Tôi nhìn người với ánh mắt hoang mang, người này là một hồn ma và muốn tôi thực hiện nguyện vọng giúp sao? Nhưng tôi lo con tôi chưa xong thì làm sao giúp được?

''Con cần phải dự trữ đồ ăn, hạt giống, sách dạy mọi thứ, thuốc, quần áo, cả gia súc nữa'' người nói rất nhanh, có vẻ là chuyện gấp.

''Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy? Và làm vậy để làm gì?''

''Con có thể đi cướp, tuy không ổn nhưng chúng ta thật sự không còn thời gian, hai tuần nữa thế giới sẽ lâm vào sự diệt vong'' Nước mắt người chảy đầy mặt, nhìn tôi rồi nói tiếp ''Lần này ta thật sự mong con và đứa bé sẽ sống sót''

Người còn biết tôi có một đứa con?

''Làm sao tôi có thể tin người được?''

''Ta..Ta..'' Người ấp úng mãi rồi nói những gì đã đã xảy ra trong cuộc đời tôi suốt hai mươi mốt năm qua, kể cả thằng bạn trai vô tâm, người cha tàn nhẫn và đứa con bé bỏng, mọi thứ về tôi người đều biết.

Nhìn tôi ngạc nhiên người lại nói ''Trên vai trái của con, nơi con đang bị thương có một không gian vô hạn, con chỉ cần điều khiển bằng suy nghĩ của mình, ta không còn thời gian nữa, ta mong con sẽ làm theo lời ta, như thế con và đứa bé mới có thể sống sót. Và ta có món quà bù đắp cho con''

''Ta là..."

Thật mệt mỏi.

Người là ai?

Mắt tôi không mở nổi nữa rồi.

Những lời đó là những gì tôi nghe được sau khi tôi mất đi ý thức.

_____________________

''Bệnh nhân đã tỉnh, người nhà có thể vào thăm''

Người bác sĩ nói xong thì rời đi, nhường đường cho một chàng trai đang bế đứa bé nước mắt đầy mặt trên tay.

Thành Bảo nằm trên giường hai mắt lim dim mở, quay đầu nhìn sang bên cạnh liền thấy Thành Công và Một chàng trai lạ.

''Oa huhu ba tỉnh dậy rồi, ba đã ngủ hai ngày rồi đó'' Thành Bảo thấy cậu nhìn mình thì bắt đầu khóc lớn, nhìn nước mắt trên mặt con trai mắt cậu cũng từ từ tràn lệ.

Bé con thấy ba khóc đưa tay nhỏ vụn về lau đi.

"Hức...ba...ba đừng...hức....khóc nữa, con hỏng khóc nữa hức" bé con vừa nói vừa nất khiến lòng cậu đau thêm.

Cậu liếc mắt nhìn chàng trai đang ngồi, chàng trai đó như hiểu ý cậu mà nói.

"Em là bạn học của Nam, Phan Tuấn Thiên, Nam vẫn chưa khoẻ nên không giúp anh được, anh Hùng cũng rời đi trước đó nên em ở đây để giúp anh"

Phan Tuấn Thiên!

Người này có mối quan hệ gì với 'ngươi yêu' của cậu vậy?

Cố gắng mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng còn đau hơn trước khi ngất, Thành Bảo nhăn mày lại, Tuấn Thiên hiểu ý đi lại rót cho cậu ly nước.

Uống xong cổ họng cậu đã đỡ hơn, tuy vậy vẫn chưa thể nói chuyện được.

Tuấn Thiên ngồi lại lên ghế sau đó chậm rãi nói.

''Bác sĩ bảo vết thương sau vai anh rất nặng, đã đâm vào tới xương nên hiện tại anh phải hạn chế hoạt động những việc nặng lại'' nói tới đây Thiên ngập ngừng một chút sau đó nói tiếp ''Phần bên dưới của anh bị nhiễm trùng, không được quan hệ trong thời gian dài''

Cậu gật đầu biểu thị đã hiểu.

''À em có xác nhận cho anh nằm phòng với con anh rồi, anh không cần phải đi làm giấy gì nữa đâu''

Hướng ánh mắt cảm kích đến Tuấn Thiên, quay qua nhìn đến Thành Công thì thấy bé con đang nằm gục đầu xuống giường mà ngủ, có lẽ bé con lo lắng cho cậu mà không ngủ ngon mấy ngày nay đây mà.

Đợi thêm mười lăm phút nữa, bác sĩ vào bảo đã có thể đi về phòng nghỉ ngơi thì Tuấn Thiên mới dìu cậu về căn phòng.

Trong phòng đi mất hai người, đó là chị Phương và con của chị. Đạt đã được xuất viện vào ngày hôm qua nên giờ mới có giường để cậu nằm.

Vừa nằm xuống thì cậu lại bắt đầu lim dim ngủ, Tuấn Thiên thấy vậy đặt Thành Công kế bên cậu.

Hai ba con ôm nhau ngủ một giấc không mộng mị.

Thấy hai người đã ngủ, Thiên đi lại giường của Nam.

"Anh ấy bị sao vậy mày?" Nam ngỏ lời hỏi.

"Vết thương sau vai khá nặng, hậu môn bị nhiễm trùng" Thiên chần chừ một hồi cũng nói cho Nam nghe.

Nam nghe xong ánh mắt không khỏi lo lắng hướng về Thành Bảo, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà.

"Anh Hùng bao lâu nữa tới? Sắp đến giờ ăn tối rồi"

"Khi nảy ảnh điện bảo sẽ hơi lâu, tại nghe bảo anh Bảo chuyển về phòng nên anh ấy làm nhiều thêm một xíu, mấy hôm nay làm phiền mày rồi"

"Phiền gì chứ, bạn bè với nhau, hơn nữa anh ấy nhìn tội như vậy, gọi điện cho những só trong máy cũng chỉ toàn thuê bao không thôi" Thiên lắc đầu ngán ngẩm hướng mắt về cậu.

"Nhưng mà anh ấy đẹp thật đó" tia u mê dần hiện lên trong con ngươi của Thiên.

"Thằng mê trai đầu thai không hết"

"Mà mày có công nhận là anh ấy rất đẹp không?"

"Ừ thì đẹp"

"Ái à, người yêu bé nhỏ của anh đi khen người đàn ông khác đấy cơ à?" Trong khi hai người say sưa trò chuyện thì Hùng đã vào phòng lúc nào không hay.

"ưm em có đâu mà, không phải anh cũng từng bảo anh ấy hồng nhan bạc mệnh sao? Lời đó chứng minh anh khen anh ấy đẹp rồi còn gì" Nam bụng phịu lên tiếng.

Hùng chỉ cười yêu chiều nhìn Nam "nhưng không đẹp bằng em, em là hồng nhan nhưng không bạc mệnh" sau đó còn hôn lên môi Nam một cái chóc.

Tuấn Thiên đứng bên cạnh mặt khinh bỉ nhìn hai người.

Ok i'm fine, tôi là một vong linh vất vưởng trong bệnh viện để xem hai người phát cơm.

Rầm.

Một chàng trai hùng hổ đi lại giường cậu đập một phát mạnh lên thành giường lớn tiếng nói to mà không để ý nhưng người trong phòng.

"Nguyễn Thành Bảo, em bị đuổi việc rồi thì làm sao có đủ tiền cho em của anh học, còn tiền nhà tiền thuốc cho ba mẹ anh nữa, giải thích cho anh nghe"

"Anh hai?"

19072022

Gà Chiên Giòn_ Như?