Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu - Chương 20: Thống Đốc Bị Bức Hôn




Này không khác gì vinh quy về nhà lắm nhỉ, thật ra vì có quá nhiều người nên Trình Tiểu Mễ vẫn hơi sợ luôn không quá dám ló đầu ra.

May mắn thay thống đốc đại nhân chỉ đi một lát liền lên phương tiện phi hành riêng, anh vừa ngồi vào đã bắt đầu lấy đồ gì đó ra, quản gia đi trước dẫn đường gần như mở to hai mắt nhìn, nói: “Thống đốc đại nhân, ngài đây là……” Ngài ấy vừa lấy cái gì ra vậy, sao ông chưa từng thấy bao giờ?

Một cái chậu lớn thoạt nhìn rất xinh đẹp, bên trong bỏ một đống cát, lại còn tỏa mùi thơm. Một cái chén nhỏ màu xanh lục, một cái chén nhỏ màu hồng.

Anh tách chúng ra đặt ở hai bên phương tiện phi hành, còn nói với cận vệ Bắc Thần: “Nhường chân một chút.”

Bắc Thần lập tức nhấc chân qua một bên, sau đó cười khổ nhìn thống đốc đại nhân nhà mình lại lấy đồ ăn nước uống ra sau đó đặt trong hai chén nhỏ riêng, thấy xong xuôi rồi mới vỗ vỗ túi mình một chút: “Mèo con, ra đây.”

“Gì?” Quản gia ngồi ở hàng ghế trước nghe không hiểu lắm, sau đó ông mới kinh ngạc nhìn thấy một con động vật nhỏ bò từ trong túi thống đốc đại nhân nhà mình ra. Đầu tiên là ló hai cái tai nho nhỏ màu đen ra trước, sau đó là một cái đầu nhỏ có hoa văn xinh đẹp, đôi mắt màu xanh biển xinh đẹp kia thật là làm say lòng người.

Đây là mèo con à?

Quản gia nhìn một hồi cảm thấy rất quen mắt, sau đó đột nhiên nói: “Thú cưng này không phải là con vật đang được mọi người trên toàn Tinh Võng săn đón sao, thì ra nó là thú sủng của thống đốc đại nhân ngài.” Không hổ là thống đốc nhà mình, nuôi một con sủng vật thôi cũng đáng yêu như vậy.

Trình Tiểu Mễ nghe thế thì ngẩn ra, từ khi nào mà mình lại nổi tiếng như vậy, còn được mọi người toàn Tinh Võng săn đón? Lại nói, khi nào thì cô lên Tinh Võng rồi.

Chẳng lẽ là Sen nhà mình làm? Nhưng anh là một người lạnh như băng vậy tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, cho nên chẳng lẽ là bị chụp lén?

Thế là cô có chút tự luyến dùng móng vuốt hất hất khuôn mặt nhỏ của mình một chút, mèo Ragdoll ta chính là thịnh thế mỹ nhan trong truyền thuyết, cho dù là mê đảo vạn dân toàn tinh tế cũng không phải là không thể.

“Chuyện này đừng nói lung tung.” Thống đốc đại nhân trầm giọng nói, lại ôn hòa lấy dịch dinh dưỡng ra cho tiểu sủng vật nhà mình, nghe nói giờ cô đang bị thiếu dinh dưỡng chỉ có thể dựa vào mấy thứ chất lỏng này bổ khuyết.

Quản gia ngồi ở một bên nhìn, chờ nhìn thấy tổng đốc đại nhân lấy tinh túy của dịch dinh dưỡng ra đổ vào trong nước uống của thú cưng kia thì cả người đều kinh ngạc. Phải biết rằng loại dịch dinh dưỡng được chưng cất này cực kỳ đắt đỏ, giá một ống trên thị trường có thể mua được một tàu chiến hạm, hai cơ giáp loại thường và quyền sở hữu ba mươi công nhân hành tinh thú. Kết quả là thống đốc đại nhân cứ vậy mà rót thứ đó vào nước uống, mà con mèo kia chỉ uống một chút đã ngừng, nếu ông đoán không sai, chờ đến khi về tới đại trạch số nước đó sẽ bị đổ bỏ, thật là lãng phí mà.

Ông cảm thấy thống đốc đại nhân này quả thực là đang đốt tiền, nhưng ông cũng không cần phải nói nhiều, bởi vì bàn về độ có tiền toàn bộ Già Nạp Tinh ngoài thống đốc đại nhân cũng không tìm thấy được người thứ hai, dù sao thì anh cũng thừa kế toàn bộ tài sản gia tộc Sindo và kho báu tinh tế, từ sau khi phu nhân qua đời anh là người duy nhất kế thừa những thứ đó.



Nghĩ đến phu nhân nhà mình quản gia liền nghĩ, lần này không biết thống đốc đại nhân trở về có thể gặp được người vợ thích hợp hay không đây, dù sao lão gia cũng đã tìm rất nhiều tiểu thư tới cho anh xem mắt rồi.

Chẳng qua dựa vào năng lực của thống đốc đại nhân mà muốn tìm một người phù hợp thật sự rất khó.

Hy vọng lần này sẽ có thu hoạch vậy.

Nhưng sao thống đốc đại nhân nhà mình không tìm được nữ thần mà thoạt nhìn còn vui vẻ vậy chứ! Là do con vật nhỏ này sao? Dáng vẻ xem ra cũng khá được.

Cứ như vậy băn khoăn các thứ một hồi cuối cùng cũng đến tòa ngũ giác tinh lâu của Già Nạp Tinh, nơi này tổng cộng có năm góc, mỗi góc là một gia tộc đỉnh cấp.

Hiện tại, một góc gia tộc Sindo thuộc về thống đốc, tiếp đó một góc quan trọng nhất bên cạnh thuộc sở hữu của gia tộc Gerst. Bọn họ muốn đến gia tộc Gerst trước vì phụ thân của thống đốc đại nhân ở đó.

Tinh lộ mở ra, phi thuyền của họ hạ xuống.

Thống đốc đại nhân tự mình thu hồi một loạt đồ vật, sau đó ôm mèo của mình lên cất bước đi vào.

Một loạt nhân tài mới xuất hiện của nhánh gia tộc Gerst đều đã chờ bên ngoài, thống đốc đại nhân không dễ gì mới về nhà một lần, tuy rằng không biết là vì chuyện gì nhưng chắc chắn không phải việc nhỏ.

Lại nói, nếu được anh tán thưởng liền có thể có được cơ hội ra tiền tuyến tôi luyện, chỉ cần có cơ hội bọn họ mới có thể trở nên nổi bật, mới lưu lại được một trang sáng chói trong lịch sử tinh tế.

Đây là giấc mộng chung của những người đàn ông, chỉ cần có sự nghiệp mới có thể nhận được ưu ái của nhóm nữ thần.

Thống đốc đại nhân cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái đã lập tức đi vào bên trong, Trình Tiểu Mễ cũng cảm giác được không khí áp lực, cô hoàn toàn không dám phát ra tiếng mà chỉ rúc ở bên trong ngay cả nhúc nhích cũng không dám.

Cho đến khi họ đi vào một căn phòng rộng trống trải, thanh âm giày da đạp trên nền đất dường như còn mang theo tiếng vọng.

“Anh rốt cuộc cũng chịu về rồi ư, tôi còn tưởng rằng anh định chết trận ở bên ngoài chứ?”



Một âm thanh khí thế mạnh mẽ vang lên, làm lông Trình Tiểu Mễ đều dựng đứng. Loại cảm giác này cô đã từng cảm nhận khi lần đầu gặp mặt thống đốc đại nhân, may mà anh không có ác ý với mình, nếu không mình nhất định sẽ bị hù chết.

Bên ngoài hai người đối thoại tiếp tục, thống đốc đại nhân nói: “Vậy thật là khiến người phải thất vọng rồi phụ thân đại nhân, tin rằng hiện tại trong toàn bộ tinh tế cũng rất khó tìm được đối thủ khiến con có thể liều mạng.”

“Phải không, đáng tiếc còn chưa có phụ nữ.” Jason Gerst dùng thanh âm lạnh băng châm chọc con trai mình.

“Phụ thân đại nhân, nếu không phải người đang ngồi ở đây, người đoán sẽ thế nào?” Thống đốc đại nhân dường như rất tức giận.

Trình Tiểu Mễ nghiêng tai lắng nghe, thống đốc đại nhân không phải có phu nhân rồi sao, không thì sao lại chuẩn bị nhiều quần áo và giày như vậy?

“Anh sẽ thế nào? Chẳng qua là lấy lão nhân tàn phế tôi đây ra trút giận mà thôi, vẫn cứ là người đàn ông độc thân không có phụ nữ.”

“……” Cái này lại không đúng rồi, cần phải lặp lại một câu nhiều lần như vậy sao? Ngay cả Trình Tiểu Mễ cũng cảm thấy phụ thân đại nhân này thật biết đả kích người, vì thế rất tò mò dáng vẻ của ông, thế là liền từ trong túi nhô đầu ra.

Kết quả không xem không biết vừa thấy dọa nhảy dựng, đây là cái gọi là lão già tàn phế sao? Cho người ta chút đường sống được không vậy.

Tuy rằng đúng là ngồi, nhưng là bề ngoài trông cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, đang lúc độ tuổi tốt nhất của đàn ông. Không riêng gì như thế, tướng mạo cũng là tương đối anh tuấn, tràn ngập hương vị đàn ông chín chắn.

Nếu nói thống đốc đại nhân sắc bén giống một thanh kiếm, vậy ông ấy giống như là một vỏ kiếm đã trải qua thử thách của năm tháng, giấu tất cả mọi thứ vào bên trong, nhưng cơ bản luôn có một loại cảm giác vừa ra khỏi vỏ liền trời long đất lở.

Nhưng không hổ là cha con, lớn lên giống nhau thật.

Trong lúc cô còn nhìn ngơ ngác thì thống đốc đại nhân đột nhiên nhoáng lên tại chỗ, cả người nhảy cách mặt đất hai mét, sau đó chân thon dài đá một cái về phía phụ thân anh.

Σ( ° △°|||)︴

Đó là cha của anh mà phải không, sao đột nhiên lại ra tay vậy?