Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !

Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh ! - Chương 150: Thi thể của cha mẹ nuôi




Tút... tút...

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên mỗi lúc một lớn. Âm thanh náo động bên ngoài dội tới khiến Cửu Châu mơ hồ tỉnh lại. Cô khẽ cử động tứ chi, cảm thấy bàn tay tê cứng, có chút gì đó bết dính nhơ nhớp bám chặt vào các đầu ngón tay.

Thứ mùi tanh tưởi phảng phất xung quanh khoang mũi làm Cửu Châu vô cùng lợm giọng, lồm cồm đẩy người mà bò dậy.

Quái lạ! Đây là...

- Mau bắt lấy cô ta! Thật là độc ác, máu lạnh tới nỗi ra tay giết sạch hai mạng người!

Đội cảnh sát hình sự thành phố do Ngọa Long làm đội trưởng hùng hổ bước vào bên trong, nhìn Cửu Châu bằng ánh mắt vô cùng khinh thường. Cửu Châu ngơ ngác ngồi dậy, đôi mắt thẫn thờ nhìn xuống hai bàn tay mình.

Hai bàn tay cô lúc này đang nhuốm máu đỏ, bên cạnh là con dao găm Cửu Châu đã cầm để phòng thân khi trước. Thi thể của ông Cửu Thịnh và bà Thẩm Lưu nằm ngổn ngang dưới đất, trên người chi chít những vết dao đâm, máu tươi rơi vãi tung tóe trên sàn, bắn cả lên bức tường trắng. Chiếc váy màu cam của Cửu Châu cũng nhuốm máu đỏ, bốc mùi tanh tưởi vô cùng lợm giọng.

Tách...

Nước mắt Cửu Châu chậm rãi chảy ngược xuống, rơi trên mu bàn tay. Cô run rẩy nhoài người về phía thi thể của cha mẹ nuôi, trái tim đau đớn tựa như bị ai trực tiếp bóp nát.

- Cha, mẹ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Cha, mẹ...

Cho dù họ có đối xử tệ bạc với cô như thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng, ơn dưỡng dục của họ không thể nào Cửu Châu lại có thể táng tận lương tâm mà phủ định trong chớp mắt được như thế.

Ngọa Long bước đến bên cạnh Cửu Châu, dùng còng sắt còng tay cô lại.

- Cửu tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ cô vì mâu thuẫn đã ra tay sát hại vợ chồng ông Cửu. Mời cô về đồn cảnh sát lấy lời khai.

- Tôi không giết cha mẹ nuôi!

Cửu Châu quật cường nhìn thẳng vào mắt Ngọa Long mà nói.

- Có kẻ đã lừa tôi đến đây để đưa tôi vào tròng! Còn chị gái tôi, Cửu Mạn Linh, phiền anh hãy gọi lại cho chị ấy. Chính Cửu Mạn Linh gọi tôi trở về nhà.

Ngọa Long rút điện thoại của Cửu Châu, sau đó mở màn hình lên. Anh ta chọn mục nhật ký cuộc gọi, đưa lên trước mặt Cửu Châu, vênh váo đáp:

- Cô nói Cửu Mạn Linh đã gọi cho cô đến đây ư? Vậy số điện thoại của cô ta đâu???

Cửu Châu cật lực tìm kiếm, thế nhưng toàn bộ cuộc gọi, tin nhắn cùng danh bạ lưu số điện thoại của Cửu Mạn Linh đã hoàn toàn biến mất.

Cô bị cảnh sát lạnh lùng lôi đi, sau đó bị ấn vào xe trước con mắt khinh thường của những người hàng xóm. Có kẻ còn độc ác đến mức cầm trứng và rau củ thối, ném thẳng vào mặt Cửu Châu:

- Thứ con nuôi độc ác. Mày đi chết đi!!!

.................

- Sao? Cô bị câm rồi ư?

Lục Nghị Phàm dùng tay tóm chặt lấy mớ tóc dài của ả đàn bà, khinh thường mà giật ngược ra phía sau. Động tác mạnh bạo này của anh khiến da đầu cô ta như bị kéo rách, đau đớn kêu la liên tục.

- Hức... Xin anh tha cho tôi. Tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của người khác!

- Nói, tên cô là gì?

La Vân Thiên vừa cầm chiếc kìm bẻ răng giơ lên trước mặt cô ta, vừa hếch mặt đe dọa.

- Mận Đào! Là Mận Đào! Ực... Còn anh ta là Chu Chương!

Mận Đào gấp gáp trả lời, cơ thể không ngừng run rẩy. Nhìn người đàn ông lạnh lùng mà tàn bạo trước mắt, cô ta quả thật không dám nói điêu nửa lời. Tình cảnh của Mận Đào và Chu Chương lúc này đã như cá nằm trên thớt. Tính mạng là trên hết, không thể tùy cơ mà làm liều.

- Cô phẫu thuật thẩm mỹ để mang bộ mặt này ư?

Lục Nghị Phàm nhếch mép hỏi.

Mận Đào òa khóc, tức tốc trình bày lý do:

- Tôi cũng chỉ được người ta thuê. Họ trả cho tôi một số tiền lớn, đủ để tôi sống sung sướng nốt phần đời còn lại, chỉ với điều kiện phẫu thuật cho giống cô gái này, sau đó làm tình cùng Chu Chương. Tôi không biết gì hết, quả thật không biết gì hết.

Chu Chương bị trói bên cạnh tuyệt đối không nói bất kì lời nào nữa. Anh ta cắn chặt môi, cố gắng kìn nén cơn đau đang hành hạ xác thịt.

- Thống Đốc, xem chừng kẻ đứng đằng sau giật dây này đã lên kế hoạch cụ thể từ trước!

Trác Hiên ghé tai Lục Nghị Phàm nói nhỏ. Điều này Lục Nghị Phàm cũng đã suy tính qua. Chỉ là, hắn dóc công dóc sức để hãm hại anh như thế, chắc chắn là còn có mục đích khác.

Đột nhiên, Lục Nghị Phàm nhớ tới Cửu Châu, một dự cảm bất an chợt bủa vây lấy toàn bộ cơ thể anh. Anh đưa tay vào túi quần, phát hiện điện thoại của mình đã để lại trên xe, liền sau đó bèn sai La Vân Thiên đem tới.

Mười cuộc gọi nhỡ của Cửu Châu.

Sáu mươi cuộc gọi nhỡ của thuộc hạ.

- Châu, tại sao em không nghe máy?

Lục Nghị Phàm vừa bấm số của vợ, vừa lo lắng nói thầm.

Thuộc hạ của anh cũng vừa lúc gọi tới. Ngay khi điện thoại được nối máy, gương mặt anh tuấn của Lục Nghị Phàm đã hoàn toàn cứng đờ.

- Trác Hiên, chỗ này giao cho cậu. Ép bằng được hai kẻ này phải khai ra gã chủ mưu cho tôi.

Trác Hiên vội vàng cất giọng hỏi:

- Thống Đốc, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?

Rầm!

Cánh cửa gỗ bị Lục Nghị Phàm đạp mạnh, lập tức gãy đôi.

- Con mẹ nó! Dám giở trò hãm hại phu nhân của bổn Thống Đốc! La Vân Thiên, lập tức tập hợp toàn bộ lực lượng, càn quét kịch điểm thành phố, truy vết bằng được cho tôi tung tích của Cửu Mạn Linh. Trong vòng một tiếng nếu không tìm được, tự chặt tay thỉnh tội!