Nghị Phàm!!!
Từ phía trên lầu, ông lão Lục Nghị chệnh choạng bước xuống, Triệu quản gia vội vàng dùng tay đỡ lấy ông ta.
Lục Phương Canh đưa tay lau máu trên mép, hậm hực bước về phía cha mình, nhìn Lục Nghị Phàm bằng ánh mắt vô cùng thù ghét.
Vừa nhìn qua, Lục Nghị đã hiểu ngay mọi chuyện xảy ra xung quanh là như thế nào. Ông ta chống mạnh cây gậy trúc xuống đất, lừ mắt nhìn Lục Nghị Phàm mà mắng:
- Chỉ vì một ả đàn bà mà con dám đánh cả anh trai của mình. Phép tắc tự tôn của cái nhà này, con ném cho chó gặm ư?
Nhận ra tình hình không được khả quan, Cửu Châu vội vàng bước tới bên cạnh Lục Nghị Phàm, đưa tay kéo kéo vạt áo anh nói nhỏ:
- Nghị Phàm, bỏ qua đi. Anh cũng không nên đối đầu với cha mình như thế.
Tuy nhiên, thái độ của Lục Nghị Phàm lại vô cùng bình thản. Anh nhếch miệng cười nhẹ, sau đó đưa tay kéo Cửu Châu vào trong lòng mình, trực tiếp nói thẳng:
- Thưa cha, đây là biệt phủ của Thống Đốc quân. Con ở một mình quen rồi, có nhiều người đến khiến con cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa, bàn chân của con cũng đã đỡ nhiều. Cha cũng có thể trở lại biệt thự nhà họ Lục trong hôm nay.
- Mày... mày đuổi cha mày?
Ông lão Lục Nghị tức đến sôi máu, đưa tay chỉ vào mặt anh mà mắng. Tính cách cao ngạo, nói một là một này của Lục Nghị Phàm không ai là không hiểu. Anh đã muốn để ông ta rời khỏi đây, vậy thì đừng hòng Lục Nghị còn được ở lại thêm một giờ nào nữa.
Thái độ của Lục Nghị Phàm vẫn hết sức điềm tĩnh. Anh tự tay rót cho mình một ly rượu mạnh, tu một hơi cạn sạch:
- Con đuổi cha thành ra con bất hiếu. Điều này là do chính miệng cha nói, thưa cha!
Chưa đầy mười lăm phút sau, ông lão Lục Nghị cùng Lục Phương Canh đã lên xe rời đi. Nhìn bóng dáng chiếc siêu xe hạng sang dần dần khuất lấp, gương mặt đang cười như có như không của Lục Nghị Phàm bắt đầu thu lại. Ánh mắt sắc bén của anh cũng trở nên lạnh lùng hơn.
- Cửu Châu, em lên mặc lại quần áo, sau đó đi ra đây với anh một chút.
Cửu Châu đưa tay vuốt nhẹ lên đôi má của chồng, đoạn kiễng chân lên cao, hôn lên môi anh.
Cô biết lúc này tâm trạng của Lục Nghị Phàm đang không được tốt, nếu càng nói sẽ càng khiến anh thêm bực bội. Do vậy, ôn nhu là thượng sách.
Ngay khi bờ môi căng mọng của cô vừa chạm lên đôi môi của anh, dư vị mềm mềm ở đầu lưỡi đã khiến Lục Nghị Phàm cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh vòng tay bế xốc Cửu Châu, để hai chân cô quặp chặt vào đùi, đoạn vui vẻ mà nói:
- Vợ lại muốn dụ dỗ anh à? Nào, để anh giúp em thay đồ!
- Không được! Mau bỏ em xuống. Chân anh đâu đã lành hẳn?
Lục Nghị Phàm cúi xuống nhìn chân mình, sau đó liền tặc lưỡi một cái:
- Không sao! Anh đã có thể đi lại được rồi. Vợ là tiên là phật mà, phải không em yêu?
Dứt lời, anh ôm chặt Cửu Châu, bế cố lên trên lầu một cách dễ dàng, bàn tay thuận lợi kéo khóa váy đằng sau lưng xuống.
- Em mặc bộ này được không?
Cửu Châu dè dặt đem tới bộ váy hoa nhí màu xanh dương, phần dưới đuôi có chút ôm sát, nhìn chồng đầy hào hứng. Lục Nghị Phàm xoa xoa cằm, lông mày chau lại, lắc đầu nói nhỏ:
- Không được. Chiếc váy này bó sát quá. Em đang mang thai cần mặc đồ thoải mái hơn.
Nói rồi, anh bước đến tủ quần áo, tự tay chọn cho Cửu Châu một chiếc váy xòe rộng màu sữa, mãn nguyện mà gật gù:
- Em mặc bộ này đi. Phần bụng khá rộng, sẽ không chèn vào con. Hơn nữa, em còn có thể hoạt động một cách dễ dàng.
Ồ!
Cửu Châu tròn xoe mắt nhìn anh, trên miệng nở nụ cười vui vẻ. Lục Nghị Phàm đã ra dáng một ông bố bỉm sữa chính hiệu, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ lạnh lùng, tàn bạo có chút bất lương của anh thường ngày.
Bởi vì Cửu Châu mang thai, do vậy Lục Nghị Phàm lái xe hết sức cẩn thận. Nơi anh đưa cô đến là một bệnh viện phụ sản nổi tiếng bậc nhất trong trung tâm thành phố. Với thân phận đặc biệt của mình, ngay khi hai vợ chồng anh bước xuống xe, đích thân giám đốc bệnh viện là bà Chu Mã Lương ra đón, cúi đầu chào hỏi vô cùng lịch sự.
- Thống Đốc, phu nhân, tôi đã chuẩn bị sẵn phòng khám thai chất lượng tốt nhất cho ngài. Xin mời ngài đi theo tôi!
Đây là lần đầu tiên Cửu Châu đặt chân tới đây. bởi vậy nên cô có chút lo lắng, trái tim đập thình thịch không dứt. Nhận ra sắc mặt khác thường của vợ, Lục Nghị Phàm bèn nắm chặt tay cô, đưa lên miệng mà hôn nhẹ lên mu bàn tay:
- Em phải thật bình tĩnh. Bắt đầu từ hôm nay, ngày nào anh cũng sẽ đích thân đưa em đi khám thai.
- Vâng!
Cửu Châu ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, ánh mắt long lanh càng thêm lấp lánh.
Lục Nghị Phàm ngồi ở ghế dành riêng cho khách VIP, hồi hộp chờ đợi Cửu Châu. Cuối cùng, anh đã làm bố. Mọi thứ xảy ra với anh hoàn toàn như mộng. Khoảnh khắc Cửu Châu cầm tay anh, đặt lên trên bụng mình, mỗi khi nghĩ lại, Lục Nghị Phàm cảm thấy bản thân thật may mắn.
Ting... ting...
Bất ngờ, chuông điện thoại của anh chợt reo vang. Lục Nghị Phàm rút điện thoại, tùy ý mở lên xem. Màn hình vừa đập vào mắt, gương mặt anh tuấn của anh lập tức cứng đờ.
Bên trong là một đoạn video ngắn, ghi lại hình ảnh Cửu Châu đang cùng một gã đàn ông lạ mặt quan hệ trong khách sạn với tình trạng không một mảnh vải che thân, cơ thể trần truồng ửng đỏ, lộ rõ dấu vết mê đắm của cuộc hoan ái kích tình.
Gã đàn ông bị chăn che mất nửa mặt đang không ngừng mơn trớn khuôn ngực đẫy đà của Cửu Châu.
Thời gian trên video hiển thị ngày mười lăm, tháng ba, cách đây đúng hai tháng.
Cạch...
Cánh cửa phòng khám cuối cùng cũng được đẩy ra. Bác sĩ Chu Mã Lương nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng xúm xuýt thông báo:
- Xin chúc mừng Thống Đốc, Cửu phu nhân đã mang thai hai tháng. Tim thai rất khỏe mạnh, ngài có thể yên tâm!
Chuyện này... là thế nào?