Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 18: Nguy hiểm cận kề




Hôm nay trời thật trong xanh, tôi đang cầm bó hoa hồng trắng trên tay tiến vào nghĩa địa, nơi vợ tôi đang nằm dưới nấm mồ đơn độc. Nếu tôi tính không sai thì hôm nay là tròn 100 ngày cô mất.



Bỏ cả việc đi bơi, công việc mà tôi không thể thiếu trong mỗi buổi sáng tôi phóng xe thật nhanh đến tiệm bán hoa trong thành phố để lựa bó hoa tươi nhất rồi chạy ra ngoại thành. Vốn công việc tất bật, tôi không thể phí thêm một giây nào nữa cả. Dừng xe trước cổng, thấy người bảo vệ đang quét rác tôi hỏi han vài câu rồi bước vào cổng. Nhìn thấy phần mộ của vợ mình nơi xa, tôi thanh thản bước vào.



Từng làn sương ban mai vẫn còn rơi xuống, đọng thành hạt trên vai áo tôi. Sau khi qua một vài ngôi mộ, tôi tiến lại gần hơn ngôi mộ của vợ mình, một bó hoa đã được đặt sẵn trên mộ phần của cô. Là loại hoa hồng trắng mà cô yêu thích.



Không thể là một sự nhầm lẫn được. –Tôi thầm nhủ.



Nếu là một sự nhầm lẫn thì đó phải là hoa cúc trắng. Lẽ ra trong những dịp như thế này thì phải là hoa cúc trắng nhưng hôm nay nó lại là một bó hoa hồng trắng. Thứ hoa hồng mà cô thích nhất, thứ mà tôi phải dậy sớm để lựa những bông hoa tươi nhất để tặng cô. Tôi hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của nó ở đây vì vốn vợ tôi đâu còn người thân nào khác.



Tôi đặt bó hoa của mình xuống rồi lấy nhan thắp cho vợ. Tôi nhìn những dòng chữ trên bia mộ, nước mắt như muốn ngưng đọng trên khóe mi. Nhớ lại từng giây phút bên nhau tôi không thể ngờ rằng tôi lại mất cô sớm như vậy. Nhìn lại bó hoa như chợt nhận ra điều gì đó tôi cầm nó lên và xem thử. Nó còn rất mới, từ bao bì cho tới độ tươi của hoa có lẽ ai đó mới đặt sáng nay và còn trước cả tôi. Tôi xem qua nhưng không thấy thấy tên người gửi hay bất cứ một cái thiệp nào. Mấy loại hoa này cũng không hề có tên người bán. Tôi thất vọng đứng dậy nhưng chợt nhớ ra điều gì đó tôi lấy điện thoại của mình ra và chụp lại bó hoa từ nhiều góc độ khác nhau.



Tôi đứng dậy đi ra khỏi nghĩa trang rồi tôi bấm nút điện thoại gọi cho Uyên.



- Có gì không sao gọi tôi sớm vậy? –Tiếng Uyên còn ngái ngủ qua điện thoại.



Tôi vừa đi bộ ra xe vừa nói. –Cô có thể tìm giúp tôi một thứ được không. Ngay bây giờ thì càng tốt.



Uyên ngáp dài. –Được rồi, nói đi. Gì mà khách sáo quá vậy.



- Cô có thể tìm giúp tôi một tiệm bán hoa nào có giấy gói là hình hai con chim ưng ngược đầu nhau được không.



- Được rồi, tôi có hình ảnh gì không?



- Tôi sẽ gửi qua cho cô ngay bây giờ đây.



Vừa nói tôi vừa tắt máy rồi bấm gửi hình cho Uyên. Trước cổng, một ông bác già cả đang quét rác. Nét mặt tỏ vẻ khá thích thú với công việc của mình. Tôi lân la bắt chuyện hi vọng có thể tìm được manh mối.



- Chào bác ạ, bác có thể cho cháu hỏi một chút được không.



Người bảo vệ có vẻ không nghe thấy, ông vẫn quét qua quét lại bằng cái chổi đã cùn.



- Bác ơi. –Tôi nói to hơn.



- À, cậu gọi tôi à. –Ông quay lại. –Có gì không.



- Vâng, lúc sáng giờ bác có thấy ai thăm ngôi mộ đằng kia không ạ.



Vừa nói tôi vừa chỉ tay về phía mấy ngôi mộ nằm hướng đó. Nhìn theo tay của tôi, ông lão mắt đã yếu nên chỉ thấy một chùm mộ chi chít.



- Tôi không biết đâu. Sáng giờ tôi chỉ thấy cậu là người đầu tiên thôi.



- Bác cố nhớ thêm một tí đi ạ. –Tôi van nài.



- Thật sự thì hàng ngày có đến hàng trăm người đến thăm mộ, tôi thật sự không nhớ ai cả, hôm nay tôi thấy cậu là người đầu tiên.



Tôi thất vọng. –Cảm ơn ạ.



Vừa nói tôi vừa quay mặt bước đi trong màn sương ban mai dày đặc.



***



Tôi dừng xe trước một tiệm hoa trên quận 2. Thông tin mà Uyên tìm được khá nhanh làm tôi chưa đến cơ quan đã rẽ sang hướng của tiệm hoa này. Theo thông tin Uyên tìm được thì loại lô gô hai con chim ưng ngược đầu gắn sát vào nhau vốn của tiệm hoa này. Đây là tiệm hoa có thể gọi là thuộc loại trung của thành phố. Ngày nay việc kinh doanh qua mạng ngày càng phổ biến đồng nghĩa với việc các lô gô và thương hiệu của tiệm hoa này có đầy trên mạng. Đa số thường là những trang trên mạng xã hội như Facebook. Vì vậy, việc tìm ra nó không hề khó chút nào. Tôi ngước nhìn lên cái bảng hiệu trước cửa, dòng chữ tiệm hoa “Phi Ưng” kèm theo lô gô hình hai con chim ưng lộn ngược quấn vào nhau trên đó. Giống hệt như cái tôi thấy trên cái bao gói hoa của vợ tôi. Căn nhà có hai tầng, có lẽ tầng trên dùng để ở còn tầng dưới để kinh doanh.



Vừa bước vào cổng trong bộ sắc phục, một cô gái trẻ đã chạy ra chào tôi ngay lập tức. Cô mặc chiếc áo trắng có in lô gô của cửa hàng.



-Vâng, chào anh ạ, không biết anh muốn mua hoa như thế nào để em tư vấn ạ?



Tôi nhìn quoanh, để ý thấy quán cũng rất đông khách. Một vài nhân viên đang tư vấn cho khách ở góc khác vẻ rất nhiệt tình.



- Tôi muốn gặp quản lí.



Cô gái có vẻ hơi ngờ ngợ rồi tiếp lời. –Anh muốn gặp quản lí có việc gì không ạ.



- Tôi muốn điều tra một số việc. –Vừa nói tôi vừa nhìn thấy một loạt các bó hoa hồng trắng khắp nơi. Tôi nhận cửa hàng chỉ kinh doanh duy nhất một loại hoa này.



Phía trong, một người ăn mặc có vẻ như là quản lí, tôi tiến ngay về phía anh ta.



Thấy tôi anh ta mỉm cười, một nụ cười có thể làm hài lòng bất cứ khách hang nào của một dân kinh doanh.



- Anh cần gì ạ?



- Anh ấy cần gặp anh đấy ạ. –Cô gái trẻ lúc trước chạy theo và nói với người thanh niên đó. Nhìn cách ăn mặc của cậu ta cũng có thể đoán được cậu ta là quản lí ở đây.



Tôi rút tấm thẻ ngành màu đỏ ra và nói.



- Tôi muốn hỏi tôi một số chuyện.



Người khách nọ thấy vậy cũng bỏ đi, chỉ còn có tôi và cậu ta.



- Tôi cũng không có nhiều thời gian lắm. Anh nói mau cho.



- Cũng được. Lúc sáng sớm nay có người nào mua loại hoa này không.



Vừa nói tôi vừa chỉ về mấy bông hoa hồng trắng.





- À, loại này hằng ngày chúng tôi bán rất nhiều. Có đến hàng chục bó như vậy được bán ra mỗi buổi sáng.



- Không, khoảng trước 5 giờ sáng có ai mua loại hoa này của cửa hàng ông không.



Người quản lí suy nghĩ đôi chút rồi nói.



- Như vậy hình như là có, sáng nay khoảng rất sớm thì có rất nhiều người đến đây lấy số nhiều nhưng có một cậu thanh niên mua một bó hoa loại này rồi ra đi rất nhanh



- Anh ta trông thế nào? –Tôi hỏi.



Anh ta ngước lên trần nhà suy nghĩ một lúc lâu.



- Vì lúc đó rất đông khách nên tôi cũng không để ý nhưng tôi có để ý là cậu ta đi xe hơi.



- Ông có nhớ đó là loại gì không?



Anh ta lắc đầu.



- Không, tôi lo bán hoa trong này còn xe tôi ta dựng bên ngoài. Lúc đó vì anh ta khởi động xe nên đèn sáng vào tận đây nên tôi mới để ý thôi.



Tôi suy nghĩ chốc lát rồi nói. –Có phải anh ta hơi gầy, đeo kính cận không?



- Không, anh ta không đeo kính. –Người quản lí trả lời.



- Vậy anh có thể miêu tả anh ta rõ hơn có được không.



Người quản lí suy nghĩ lúc lâu rồi trả lời. –Anh ta khoảng tuổi 30, mái tóc trong rất bóng bẩy người nở nang. –Sau một vài giây im lặng, ông nói tiếp. –Thật sự thì tôi tiếp xúc với rất nhiều khách hàng một ngày, tôi không thể nhớ hết được. Anh thông cảm cho.




Sau khi trả lời câu hỏi của tôi, thấy có khách vào tôi ta nhtôi chóng tiến về phía người đó kèm theo câu nói. –Xin lỗi. Tôi có khách.



Tôi bước tới cửa, cô nhân viên ban nãy đã tiếp đón tôi rất nồng nhiệt giờ đây còn lên tiếng –Chào quý khách.



Tôi quay sang phía cô ta. –Ở đây có camara theo dõi không em.



-Dạ không ạ.



- Vậy hoa ở đây có bán sĩ cho cửa hàng nòa trong thành phố không.



Cô lắc đầu. –Thường thì khách trong thành phố phải tới tận đây để mua hoA hoặc giao hàng tận nơi chứ cửa hàng chúng em không bỏ sỉ cho các cửa hàng khác loại hoa này anh nhé, bên em chỉ để giá sỉ cho các tỉnh lân cận thôi anh ạ.



Tôi gật đầu rồi bước ra xe.



Vừa mới gạc chân chóng định bước đi, tôi nhìn qua căn nhà sát bên là một công ty nhỏ. Quá giờ hành chính mọi người đã đóng cửa ra về chỉ còn mấy tay bảo vệ đứng gác. Như nhận ra điều gì đó tôi lui xe xuống lòng đường và chạy về hướng ấy…



***



Ngồi trong chiếc posche đời cổ, Uyên và tôi đang theo sát chiếc Ferrari đen của Phạm Khải. Chúng tôi vẫn đeo tai nghe để nghe trộm từ thiết bị được gắn trong xe của hắn.



“Đại ca, chúng ta hẹn hắn ở đâu”



“Cảng Thủ Đức”



“Có cần chuẩn bị gì không ạ”



“Hay là khử hắn luôn đi đại ca”. Một giọng nói khác.



“Câm mồm, chúng ta đã mất quá nhiều anh em rồi, điều quan trọng là lô hàng kia”



“Bí mật là nguyên tắc hàng đầu của hội, nếu hắn còn sống sẽ nguy hiểm cho hội lắm thưa đại ca”



“Tao có cách làm việc riêng của tao, không cần tụi bay phải dạy, giờ hắn đang còn được việc hơn nữa hắn là thân cận của ông ấy, đến tao còn chưa được đụng vào đâu”



“Vâng, em hiểu”



Bên ngoài bầu trời đêm quang đãng, hai chiếc xe vẫn bám sát nhau. Chiếc Ferrari bon bon chạy ra cảng rồi tiến vào cửa. Mấy cô ả đứng đường, mấy con nghiện đang thi nhau hút chích. Đây có lẽ là nơi hội tụ những thành phần ô hợp nhất của thành phố về đêm. Chiếc xe luồn lách qua những thùng contener đang chờ bốc xếp, sau một vài hồi lượn qua lượn lại nó dừng lại giữa một khoảng không rộng lớn được mấy thùng contener xếp lớp lên cao tạo ra như một thung lũng nhân tạo ở giữa.



Chiếc xe dừng lại trong phút chốc ba người đàn ông bước ra. Hai tên quay lại như canh gác, Khải bỏ cái va li lên đầu xe. Chờ đợi trong bóng tối ông ta lấy gói thuốc ra rồi bắt đầu phì phèo hơi thuốc mà không biết rằng trên mấy thùng contener chất đến tận 20 mét chúng tôi đang nằm đó dõi theo từng động tác của hắn ta.



Một chiếc mô tô chạy nhanh đến dừng trước chiếc Ferrari, người trên xe lấy cái mũ bảo hiểm ra mốc trên gương chiếc hậu rồi nhìn về phía tên Khải.



Từ trên cao, tôi có thể loáng thoáng nhìn ra tên mặt sẹo đã tấn công tôi hôm trước, vẫn mái tóc dài buông xuống phủ gần hết khuôn mặt. Hắn nói.



- Đã có tiền cho tôi chưa.



Tên Khải vẫn phì phèo hơi thuốc rồi trả lời. –Đủ 10.000 USD cho mày đây.



Hắn tiến lại lấy cái va li rồi nói. –Cảm ơn.



- Khoan đã, sau vụ này mày phải đảm bảo rời đi cho tao.



Hắn quay lưng bỏ đi rồi nói. –Ô kê.



- Còn chuyện tập tài liệu thì sao.




- Tôi đang cố gắng tìm nó, ông cứ yên tâm, con ả đã chết thì mấy cái tài liệu đó cũng theo nó xuống mồ thôi.



- Mày làm việc phải thận trọng đấy.



Hắn đạp xe rồi quay lại nói với tên Khải. –Đúng vậy, ngài ấy dặn ông phải thận trọng đấy.



Nói đoạn hắn rồ ga ẩn mình vào đêm đen.



Khải văng tục rồi bỏ vào xe.



Chiếc Ferrari dần lăng bánh vào bóng đêm.



“Mẹ nó. Không có ông ấy nâng đỡ tối nay tao cho xuống mồ rồi” . Giọng Khải vẫn đều đặn phát ra từ tai nghe.



“ Để nó tìm ra tập tài liệu đã rồi em cho nó đi Tây Thiên cho đại ca” –Tên đàn em nói.



“Đúng đấy, khi nào hết giá trị lợi dụng rồi chúng ta sẽ cho nó câm luôn, ngài ấy có nói gì thì chúng ta viện cớ là vì nguyên tắc hoạt động của tổ chức là bí mật nên phải thtôi trừng”



Bổng tiếng chuông điện thoại vang lên. Giọng tên tên tài xế. “Ngài Toni đang gọi thưa đại ca”



“Tôi nghe đây”. Khải nói.



“…”



- Sóng yếu quá, tôi nói tôi nghe không rõ.



“…”



“ Tập tài liệu tôi đã giao cho thằng thẹo tìm rồi, có gì tôi báo tôi sau”



“…” –Tiếng nói từ trong điện thoại vọng lại.



“Tôi đang tìm” –Khải nói.



-“Tôi biết rồi, mà ông nói to lên” –Khải hét to.



“Tôi đang ở trong nội thành, dạo này sóng yếu quá”



Sau một vài phút im lặng tiếng nói trong điện thoại lại vang lên.



“…”



“Phải không đấy, mẹ nó, tụi bay tìm xem có máy nghe lén nào không”



Có tiếng xe thắng gấp, trong phút chốc có tiếng ồn ào.



“Đại ca xem này, một băng kẹo cao su có gắn chip”



“Mẹ nó, cớm bắt đầu để ý ta rồi”



RÈ RÈ RÈ.



***



Tôi và Uyên rút cái tai nghe ra khỏi vành tai, máy nghe lén đã bị phát hiện. Lúc này trong cái tai nghe chỉ là âm thtôi rè rè do mất sóng.




Chiếc xe vẫn lao vun vút trong ánh đèn bám theo chiếc mô tô của tên sát thủ. Với đường xá đông đúc như thế này rất khó để phát hiện một chiếc xe đang cố bám theo mình phía sau. Chiếc mô tô lạng lách qua nhiều cung đường rồi rẽ vào con đường khác. Con đường hoàn toàn vắng tanh không người với những căn biệt thự hạng cao sang.



Dừng trước một căn nhà. Hắn đứng xuống mở cửa bước vào trong rồi mất hút trong bóng tối.



Chiếc posche nằm cách cổng không xa. Trên xe Uyên và tôi vẫn theo dõi căn nhà một cách chăm chú.



- Cô định thế nào? –Tôi hỏi.



Uyên nhún vai. – Bây giờ chúng ta sẽ ngồi chờ lực lượng tiếp viện đến rồi bắt hắn. Nhanh thôi. Tôi đã gọi rồi.



- Hơi lâu đấy, tôi chờ hắn lâu lắm rồi.



- Kiên nhẫn đi.



Tôi kéo ô kính xe xuống nhìn cho rõ hơn. –Lỡ đâu hắn phát hiện chúng ta thì sao, hay là tôi và cô xông vào bắt hắn đi.



- Anh có súng không. –Uyên hỏi.



Tôi lắc đầu.



- Tôi cũng không.



- Nhưng chúng ta sẽ bắt hắn bằng tay không. –Tôi nói và đưa đôi tay lực lưỡng của mình ra. –Chúng ta có hai người cơ mà.



- Hắn không đơn giản chỉ có một mình đâu.



- Ý cô là…




Uyên hất mặt qua hàng rào, theo hướng nhìn, tôi thấy con chó lớn đang nằm trước nhà, mắt nhìn xung quanh như đang dò xét chúng tôi. Một con chó khá lớn.



- Giống chó này rất to, có thể là giống bec giê Đức lai với gì đó, nếu nó đã qua huấn luyện thì với tay không chúng ta không địch lại hắn đâu.



Tôi im lặng tiếp tục theo dõi căn nhà. Uyên nói đúng, hôm trước chính tôi còn bị ăn một cước của hắn thì hôm nay với một con chó Tây cao lớn chắc gì tôi và cô đã là đối thủ của hắn.



Ngồi im lặng trong xe, bỗng điện thoại của tôi đổ chuông, màn hình hiện lên người gọi là thiếu ta Trà, Tôi xoay cái đồng hồ ra ánh sáng, tôi nhận thấy đã gần 10 giờ đêm không biết ông Trà gọi tôi có chuyện gì không nhỉ.



Tôi nhấn nút nghe rồi trả lời.



- A lô, tôi nghe đây.



Giọng ông Trà vang lên bên kia đầu dây.



- Tôi có thông tin muốn báo với cậu. Hôm trước chúng tôi thấy Sơn đã vào cấm địa cùng em gái cậu ta.



- Tôi biết rồi, mà ông gọi tôi giờ này chắc phải có chuyện quan trọng lắm? –Tôi hỏi.



- Chuyện này không quan trọng sao?



- Ý tôi là quan trọng hơn nữa cơ. –Tính dài dòng của ông ta làm tôi muốn cáu gắt.



- Được rồi, mấy ngày hôm nay chúng tôi đã mất dấu Sơn.



- Mất dấu? –Tôi nói lớn.



- Đúng vậy, mấy ngày hôm nay Sơn ra ngoài sau đó không về nhà cho đến tận đầu hôm nay mới thấy cậu ta về lại.



- Thế ông có cho người theo dõi cậu ta không.



- Tôi không…Vì cậu đã bảo không cần theo sát…



Tôi trả lời qua loa rồi định cúp máy những ông ta ngăn lại.



- Khoan đã, tôi nghĩ tôi nên bắt cậu ta ngay lập tức không thì…



- Không cần đâu. –Tôi nói qua điện thoại. –Ông không cần theo dõi cậu ta nữa.



Ông ta im lặng suy nghĩ trong thoáng chốc. –Như vậy sẽ để mất một nghi phạm đấy.



- Không cần đâu, tin tôi đi. –Tôi thuyết phục.



- Được rồi.



Ông tắt máy với vẻ không hài lòng với quyết định của tôi nhưng ông ta vẫn làm theo như vậy, không phải vì tuân theo mệnh lệnh của tôi mà là vì ông ta tin tưởng ở tôi.



Tôi quay sang kể lại cho Uyên về nội dung của cuộc đàm thoại.



- Vậy ư, có cần bắt cậu ta lại không? Uyên hỏi.



- Không đâu. –Tôi nói.



- Tại sao?



- Tôi hiểu mọi chuyện rồi.



Tôi nói rồi nhìn về phía căn nhà của tên mặt thẹo, căn nhà hầu như tắt điện tối mù. Tôi nhìn qua căn nhà bên cạnh, đèn vẫn sáng. Tôi nói lớn.



- Này, căn nhà tắt điện bao lâu rồi.



- Khoảng hơn 5 phút, từ khi anh bắt đầu nghe điện thoại.



Tôi hét lớn. –Sao cô không nói với tôi, có gì đó rất bất thường.



- Chắc hắn chỉ đi ngủ thôi.



- Không thể nào, nếu đi ngủ hắn không tắt đèn tối một cách bất thường như vậy. Cả đèn trước cổng cũng chả sáng, đèn ngủ cũng không.



Tôi mở cửa định bước ra nhưng Uyên đã nắm tay tôi lại.



- Hãy chờ đồng đội tới.



- Không được, bây giờ đang không phải giờ hành chính, còn phải xin lệnh bắt của cấp trên rồi điều động toàn đội nữa nên rất lâu. Ta phải hành động kẻo lỡ.



Vừa nói tôi vừa đẩy tay Uyên ra chạy nhanh về phía cổng.



Con chó thấy tôi phía trước cũng nhảy ra vồ lên, tôi lui lại. Một mùi khí ga nồng nặc rồi tiếp đó một ánh sáng nhỏ lóe lên trong nhà rồi lan ra toàn bộ căn nhà. Ngón lửa áp sát vào mặt tôi rồi một cái nóng lan tỏa khắp người tôi.



Tiếp đó một lực ép như kéo tôi bay mạnh ra sau, rất nhanh tôi thấy mình lơ lửng trên không, trong khoảnh khắc ấy tôi thấy Uyên dường như đang chạy tới nhưng cũng bị bắn ra xa. Khoảng cách của Uyên an toàn hơn tôi. Rồi tôi thấy đầu mình đập mạnh xuống mặt đường, đôi mắt tôi mờ hẳn.



Tôi nghe thấy tiếng Uyên đang cố lay tôi dậy, tưởng tượng ra cô đang lau từng đường máu trên mặt mình. Tiếng còi xe cứu thương và xe cấp cứu hòa lẫn vào nhau làm tôi không thể phân biệt được. Tôi cố mở mắt nhưng bất lực, tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.