Thôn Thiên Quyền Thánh

Chương 8




Theo bạch viên chỉ dẫn, Thiên Mệnh không ngừng đào tẩu, cuối cùng dừng trước mooth thác nước. Ở trong sâm lâm quái đản này thì nơi đây xem như bình thường nhất. Đại thụ nhường ra một khoảng chừng mười trượng, ánh dương phía trên được dịp chiếu lên mặt hồ phản chiếu ra ánh sáng bảy màu. Dòng nước nơi cao đổ xuống, va vào vách đá róc rách vang từng tiếng, đến cùng ập vào mặt hồ nhỏ phía dưới lại là khí thế thiên quân vạn mã. Như khúc nhạc hoà tấu, có trầm có bổng, mê luyến lòng người.

Ấy vậy mà Lam Thần lại cảm thấy nơi đây có gì đó không đúng. Hắn cũng chẳng lý giải được loại tâm tình kia nên trực tiếp cho rằng hôm nay đã kinh qua quá nhiều nguy hiểm nên trong lòng có chút đa nghi. Ánh mắt lại ném sang người Phương Lam Nhi vẫn đang theo bên cạnh. Nữ nhân này từ sau khi thu lại ngọc đao hoàn toàn không có dị biến gì, chỉ như cái bóng theo sau đám người. Dựa theo thực lực đám hắc y nhân kia, Lam Thần đoán sơ thực lực nàng không quá hắn. Thương tích có phần giảm nhẹ, nếu liên thủ với Thiên Mệnh chắc chắn đánh bại được nàng nên không chút kiên dè nói thẳng.

“ Đám hắc y lúc nãy chắc giờ cũng bị Cuồng Bạo Cự Hùng đánh đến thương vong quá nữa. Ngươi giờ đã an toàn rồi. Còn không mau cút đi. Bám theo bọn ta làm gì chứ?”

Phương Lam Nhi vừa nghe thấy vẻ mặt liền như muốn khóc, hai mắt ngấn lệ, nấc từng tiếng. “ Ngũ ca, sao huynh lại nói chuyện độc ác như vậy với muội chứ?”

Thiên Mệnh đứng bên cạnh cũng ngây ngốc. “ Phải rồi. Lúc nãy ngươi gọi hắn là ngũ ca, gọi ta là thất ca nhưng ta lại không có muội muội. Vậy rốt cuộc ngươi là gì chứ?”

“ Đồ ngốc. Đến giờ còn chưa hiểu sao. Cô ta là muốn kéo chúng ta xuống thuyền, giúp chống lại đám hắc y nhân lúc nãy. Ta nói không sai chứ?” Ánh mắt sắt bén như dao liếc về phía Phương Lam Nhi.

Như nhận phải đã kích khủng khiếp, hai tay úp vào mặt, lưng không ngừng rung rẩy như khóc nấc từng tiếng.

Ngay lúc Thiên Mệnh muốn đến an ủi đột nhiên lại nghe nàng một tràng cười lớn.

“ Ha ha ha. Còn muốn đùa một chút không ngờ ngươi lại vạch trần ta sớm như vậy. Phải, bổn tiểu thư chính là muốn lợi dụng các ngươi. Nhưng yên tâm đi, chỉ cần bảo hộ ta khỏi đám người Hỗn Độn tộc kia, đợi bổn tiếu thư chiếm được chí bảo, trở lại Trung Địa muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng không thành vấn đề.”

Thái độ nàng thay đổi nhanh đến chóng mặt, cứ như một diễn viên chuyên nghiệp khiến Thiên Mệnh có chút sững người.

Lam Thần lông mày nhíu lại, khuôn mặt âm trầm suy tính. Trong câu nói vừa rồi hắn nghe ra được Phương Lam Nhi kia đến từ Trung Địa, lại càng có khả năng là người của thế lực cực kỳ giàu có. Lần này nàng đến chính là muốn đoạt chí bảo gì đó. Biết rõ không thể kinh xuất, Lam Thần càng muốn dò xét nàng.

“ Ta vốn bị cưỡng ép truyền tống đến đây. Lại không có chút gì thông tin, tự thân bảo hộ còn khó khăn. Nếu lần này đem theo ngươi e không tiện. Vã lại còn không biết khi tranh đoạt chí bảo kia sẽ là bậc nào nguy cơ, bọn ta thấy nên trực tiếp không vướng vào rắc rối thì hơn.”

Phương Lam Nhi miệng cười xếch lên, để lộ vẻ tinh quái của nữ hài tử. “ Ngươi đúng là người thông minh. Lại còn muốn moi thông tin từ chổ bổn tiểu thư. Vậy ta liền không nói.”

“ Vậy tốt. Thiên Mệnh chúng ta đi.” Câu này cũng chỉ là Lam Thần muốn uy hiếp nàng. Hắn cũng hoàn toàn không bước đi, chỉ đứng tại chỗ, hai mắt khiêu khích nhìn nàng. Phương Lam Nhi không hề thua kém cũng chống tay ngang hông, mắt trừng to.

Thiên Mệnh không đỡ nổi luồng sát khí sinh ra giữa hai người trực tiếp lên tiếng cầu hoà. “ Đủ rồi. Hai ngươi muốn nói liền nói. Không nói liền đi. Ở nơi này liếc nhau có ít lợi gì chứ. Cự hùng kia đuổi đến cả đám sẽ cùng chết đó.”

Phương Lam Nhi, trụ được thêm vài hơi thở liền biến chuyển biểu tình, chóp chóp đôi mắt to.

“ Thôi được, chúng ta mỗi người nhường một bước. Ngươi bảo hộ ta, ta lại nói hết mọi thứ cho ngươi. Thấy sao?”

Lam Thần sắc mặt có chút buông lõng nhưng vẫn tỏ ra rất kiên quyết. Hắn còn muốn lợi dụng cơ hội câu dẫn thêm chút lợi ít.

Phương Lam Nhi xua xua tay. “ Trên người ta còn chút bí thuật đặc thù, khi nguy hiểm còn có thể ra tay trợ giúp các ngươi một chút. Vậy đã đủ rồi chứ?”

“ Thành giao.” Khoé miệng Lam Thần cong lên, khuôn mặt cực kỳ đắc ý, hắn đã bẫy được nàng. “ Trước hết cho ta biết mọi thứ ngươi biết đi!”

Phương Lam Nhi bắt đầu nói.

“ Nơi đây gọi là Bắc Hoang Cổ Địa, Thôn Thiên Đại Sâm Lâm. Tháng trước Kiếm Thần, Kiếm Đông Lăng, phát ra Thiên Bảng Lệnh, mời thiếu niên anh tài khắp thiên hạ đến đây tranh đoạt truyền thừa của Quyền Thánh, Cuồng Bá.”

Lời này vừa ra Lam Thần kinh hoảng, bất giác lùi lại mấy bước.

Cổ thư có ghi, Thái Dương Cổ Giới chia ra ngũ phương đại lục lần lượt Đông Hải, Nam Minh Cửu Quốc, Tây Thiên Vạn Hoả Vực, Bắc Hoang Chiến Địa và Trung Địa. Sau thời đại nhân loại quật khởi, hung thú bị đánh đuổi đến những địa phương hoang vu, Bắc Hoang Chiến Địa là một trong số đó. Sâm lâm liên miên bất tận, sơn mạch trùng trùng, nhân loại khí đến đây đều là thập tử nhất sinh.

Thái Dương Cổ Giới chuyên tu chiến hồn lực, lấy bản thân chiến lực hoá ra thú hồn bản tướng mới là chính đạo. Nhưng Thiên Bảng kia là tập hợp mười tên cường lấy quán chú chiến lực vào binh khí, trực tiếp bỏ qua thú hồn bản tướng. Nghe nói kẻ nào trong bọn chúng cũng là Sáng Thế Cảnh cường giả. Mỗi khi có kẻ vẫn lạc người đứng đầu liền phát xuống Thiên Bảng Lệnh, kêu gọi thiên hạ anh hùng đến để tuyển chọn người nhận truyền thừa. Không ngờ bảng thân lại mấy mắn đến vậy, đến đây đúng lúc có kẻ vẫn lạc.

Tâm tình không khỏi kích động hỏi ra. “ Rốt cuộc khi nào bắt đầu mở ra truyền thừa đây?”

“ Ba ngày nữa.” Phương Lam Nhi trực tiếp nói ra.

“ Đừng nói với ta ngươi cũng muốn đi đoạt lấy truyền thừa của Cuồng Bá Quyền Thánh nha? Ha ha. Loại vô danh tiểu tốt như ngươi có tư cách để đến đó sao? Cả Thiên Bảng Lệnh cũng không có. Không chừng khi đến sẽ làm Đông Lăng Kiếm Thần nổi giận, chém chết ngươi đó. Ha ha ha.” Phương Lam Nhi ôm bụng cười lớn, nàng đang thừa cơ chăm chọc Lam Thần, lấy lại chút thể diện.

“ Ta sẽ đi đoạt lệnh.” Lam Thần âm trầm nói ra.

Nụ cười trên mặt Phương Lam Nhi trực tiếp cứng lại. Hắn là đang muốn giết người đoạt lệnh. Phải biết kẻ nhận lệnh này đều là đại lục thiên kiêu, cảnh giới thấp nhất cũng phải ở Khống Thần cảnh, Ngũ trọng, nàng cũng chỉ mới đạt đến Nhị trọng, phỉa dùng chút thủ đoạn mới cằm được lệnh bài. Tên kia cũng chỉ là Ngự Khí, Thập trọng, đoạt lệnh chính là đi tự sát.

“ Ngẫn ra đó làm gì? Còn không mau dẫn đường!”

Phương Lam Nhi vẻ mặt cực kỳ khó xem, vốn còn tưởng sẽ tìm được người bảo vệ nào ngờ rước phải một đám “quỷ đòi mạng”. Nàng tức giận muốn bốc khói, trực tiếp ngồi xuống cự thạch bên cạnh.“ Hôm nay bổn tiểu thư mệt lắm rồi. Không đi đâu nữa hết.” Nói xong trực tiếp bịt tai nhắm mắt.

Lam Thần thấy vậy máu chảy nhanh lên đầu, muốn xông đến đánh người liền bị Thiên Mệnh ngăn cản.

“ Lam Thần, ngươi cũng là thương tích đầy người. Theo ta thấy hôm nay nên nghĩ ngơi ở đây đi. Nếu thân thể không tốt sẽ không đoạt được lệnh gì gì đó đâu.”

Lam Thần cũng mấy phần bình tĩnh, phất tay áo, bước ra xa mấy bước rồi cũng nhắm mắt ngưng thần ngồi điều khí. Thiên Mệnh đứng giữa hai người này căn bản muốn nghẹt thở, giờ đây muốn buông xuống một hơi, cùng bạch viên kia tiến vào sâm lâm lần nữa, tìm chút trái dại.

Đêm khuya tịch mịch như màn nước. Gợn sóng mặt hồ, mây nhẹ trôi.

Phương Lam Nhi đã ngủ say từ lâu, Thiên Mệnh giữa đêm thức giấc chợt phát hiện Lam Thần không biết đã biến đi đâu mất. Dụi mắt nhìn quanh, trên một ngọn cổ thụ, Lam Thần đang chấp tay phía sau, nhìn lên ánh trăng trên đỉnh đầu.

Nhất bộ lăng không, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Lam Thần. Tay đặt lên vai y, hỏi.

“ Sao ngươi không ngủ? Đứng đây làm gì chứ?”

Lam Thần một hơi thở dài.

“ Ta đang nghĩ về sư tôn. Lúc đó mình hắn chống lại ba tên kia. Giờ này sống chết không rõ.”

Thiên Mệnh cười cười gãy đầu.

“ Ta không biết nên nói thế nào nhưng mà gia gia ta từng nói một câu. Nhân sinh vốn chỉ đơn giản có ba loại sự tình. Việc ngươi có thể quản, việc không thể quản và việc chỉ quản được một nửa. Chỉ cần làm tốt phần việc có thể quản. Không quan tâm việc không thể quản. Và chuẩn bị kỹ lưỡng phần việc có thể quản một nửa. Vậy thì thiên hạ vạn biến đều không cần để vào lòng.

Lam Thần có chút khó hiểu, nhíu mày.

Thiên Mệnh lại cười cười, chỉ Phương Lam Nhi.

“ Việc chúng ta đồng ý giúp nàng hiện tại chính là nằm trong thực lực bản thân. Nhưng nếu sau này bọn chúng trở lại, và còn mang theo cường giả tuyệt thế thì có muốn quản của không thể. Việc chúng ta nên làm là tăng cường thực lực thật nhanh,bọn chúng đến liền chiến, những việc không thể quản trực tiếp không cần nghĩ tới. Trời cao đã tự có an bài.”

Nói xong lại bắt chước bộ dáng Lam Thần thẫn thờ nhìn lên trời.

“ Tiểu tử ngốc nhà ngươi cũng học theo người ta nói đạo lý.” Lam Thần vậy mà trực tiếp một cước đá y rớt xuống đất. Tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng như vậy nhưng nội tâm đã nới lỏng một nút dây đã từ lâu buộc chặt.