Bàn gỗ bày đầy những món ăn vô cùng đẹp mắt, Thiên Mệnh từ trước đến giờ chỉ toàn ăn uống đơn giản, nào từng thưởng thức qua mỹ vị nhân gian. Không cầm lòng được, trực tiếp thất thố dùng tay xé lấy một cái đùi gà, kết quả lại bị Cô Thiên Minh “giáo dục” cho một trận.
“ Sư tôn. Tại sao người lại ở trong bức hoạ của Thiên Mệnh vậy?” Ba người đang vui vẻ ăn uống đột nhiên Lam Thần bất giác hỏi ra, bầu không khí tức khắc chùn xuống một nhịp.
Cô Thiên Minh nghe thấy, có chút chán nản nói.
“ Vi sư mấy trăm năm trước chính là cung chủ một trong thập cung của Vạn Hồn Đỉnh. Sau này cùng tông chủ bất đồng mới phản giáo rời tông. Bị người truy sát đến mức chỉ còn nửa cái mạng. May mắn được "lão già đó" cứu giúp, sau đó ông ấy còn sáng tạo ra khoảng không gian này cho ta trú ngụ.”
Lam Thần cùng Trần Thiên Mệnh đều là mục trừng khẩu ngốc. Nhưng vấn đề của cả hai lại không giống nhau.
Thiên Mệnh chính là nghe rõ y nói “mấy trăm năm trước” vậy chẳng phải nói người trước mắt là một lão bất tử sao. Cậu hoàn toàn không biết rằng tu sĩ chỉ cần độ cấp thì có thể kéo dài thêm thọ nguyên. Trong vô tận truyền thuyết còn nói có vị cường giã đã tồn tại gần ba ngàn năm. Nhưng lời đồn cũng không cách nào xác thực, chỉ biết khi luyện đến Tạo Vực cảnh sẽ có thọ nguyên trung bình một ngàn năm. Cô Thiên Minh trước mắt cũng chỉ mới sống gần năm trăm năm, so ra cũ chỉ tầm năm mươi so với tuổi thọ phàm nhân.
Lam Thần thì lại giật mình khi nghe mấy chữ “sáng tạo không gian”. Hắn biết đây chính là cảnh giới xếp trên Tạo Vực cảnh, gọi là Sáng Thế cảnh. Cường giả cấp bậc này có thể sáng tạo không gian đặc thù, bên trong sông núi ao hồ đều sẽ do bản thân điều khiển, có thể xem "thiên đạo" ở nơi đó.
Cô Thiên Minh liếc mắt liền nhìn ra tâm tình của hai tên tiểu bối, lại lên tiếng.
“ Các ngươi đó, kinh ngạc gì cái tên thất bại như ta chứ? Cả đời cũng chỉ có thể trốn trong bức tranh này. Đến cả.......” Hắn không nói tiếp, chỉ nhìn xa xăm rồi thở dài.
Lam Thần tiếp xúc vị sư tôn này không lâu nhưng trong ấn tượng Cô Thiên Minh vốn là người rất thích tự khen, lại còn luôn miệng ca ngợi nhan sắc của bản thân vậy mà giờ lại nghe thấy y tự giễu cũng không khỏi thấy kỳ quái.
“ Bỏ đi. Bỏ đi. Không nói chuyện ta nữa. Kể từ bây giờ nói về hai ngươi.” Cô Thiên Minh xua tay tỏ vẻ chán nản nói.
“ Lam Thần ngươi, chuyện cần nói vi sư trước đó cũng đã nói hết với ngươi. Giờ khắc này chỉ muốn khuyên ngươi một điều. Chính là buông bỏ xuống thù hận, chăm chỉ tu luyện. Với thiên tư của ngươi ta tin chắc ngày thành tựu chí tôn, lên Vạn Hồn Đỉnh trả thù sẽ không xa.”
Lam Thần nghe thấy nhưng lại làm như không nghe, ánh mắt lảng tránh đi hướng khác. Cô Thiên Minh nhìn thấy biểu tình, biết y trong lòng chấp niệm quá lớn cũng đành lắc đầu, lại hướng Thiên Mệnh hỏi ra.
“ Mệnh nhi, ngươi có biết tên mình là ai đặt không?”
“ Là gia gia” Hắn hoàn toàn không suy nghĩ nói ra. Đây dĩ nhiên là câu trả lời hắn vẫn tin tưởng mười lăm năm qua.
Cô Thiên Minh trực tiếp bát bỏ.
“ Không đúng. Tên ngươi là do ta năm đó dùng bói toán thuật số tính ra được mệnh ngươi chính là do trời cao phái xuống ngăn cản đại kiếp lần này mà ban ra."
Hai tên tiểu bối trực tiếp kinh ngạc. Thiên Mệnh lại lên tiếng.
“ Tiền bối, ta vốn chỉ là một kẻ bình thường, yếu đuối đến tận cùng sao có thể lại là “cứu thế giả” được chứ? Huống hồ gia gia cũng từng nói “ cứu thế giả” lần này là Kỳ Lân gì đó.”
Cô Thiên Minh cười khẩy.
“ Lão chính là lừa người dối mình, thuật bói toán của ta không phải do lão dạy sao. Căn bản chỉ muốn ôm hy vọng hảo huyền vào cái tên Kỳ Lân nhát chết kia. Lão là không muốn ngươi phải gặp nguy hiểm nên mới trốn tránh nhân gian, lại còn không để ngươi tu luyện. Hứ. Đáng tiếc thiên mệnh vẫn là thiên mệnh, ngươi vốn đã định làm "cứu thế giả", không thể thay đổi đâu.”
Trần Thiên Mệnh vậy mà trực tiếp kịch liệt lắc đầu.
“ Ta chính là không muốn. Chỉ cần là việc gia gia không muốn ta sẽ không làm. Huống hồ nãy giờ cũng là ngươi tự nói, có gì làm bằng chứng chứ.”
Cô Thiên Minh tức giận đến khoé miệng co quắp, sau đó lại sảng khoái cười lớn.
“ Ha ha ha. Đòi bằng chứng. Chẳng phải lúc nãy người giao chiến với tên Tam Lang kia liền đã nhận ra sao? Mỗi lần song quyền giao nhau ngươi đều sẽ hút của hắn một phần nhỏ linh khí. Đó gọi là “ Hỗn Độn Thôn Thiên Thể” loại thể chắc đặc thù mà chỉ vạn năm mới có một. Nếu ngươi bước lên Sáng Thế cảnh liền có được năng lực thôn phệ một cái tiểu không gian, nếu lần này "cứu thế giả" không phải ngươi thì là ai đây?"
Thiên Mệnh vậy mà vẫn ngoan cố lắc đầu. Hắn xưa nay đều không bao giờ trái lời gia gia, thứ ông ấy không cho tuyệt đối sẽ không làm.
Cô Thiên Minh đã nói khô cổ họng cũng không thuyết phục được ngố tử này, đỉnh đầu tức đến bốc khói, một chưởng đánh ngất y.
Mờ mịt tỉnh lại, Thiên Mệnh đầu tiên nhất vẫn là cảm giác đau đớn. Trước lúc ngất xỉu chỉ thấy chưởng kia nhẹ nhàng vô cùng nhưng hiện tại lại cảm nhận được lồng ngực còn không ngừng truyền đến đau nhói. Bò dậy, dò xét xung quanh liền thấy bản thân giống như bị vứt xuống một miệng hố rộng chừng mười trượng nhưng lại cao vun vút, đoán sơ cũng bốn năm chục trượng. Còn đang cảm thấy quái lạ thì Cô Thiên Minh từ bên trên nhẹ nhàng bay xuống, khi cả hai đối diện y mới mở miệng.
“ Ngươi chính là không muốn tu luyện đúng không? Được. Vậy ngươi cũng không cần gặp lại lão gia gia của ngươi nữa. Trực tiếp chết ở đây đi.” Y vừa nói xong liền phất tay áo, huyễn hoá ra một đầu cự lang. Toàn thân nó cao lớn gần hai mét, miệng không ngừng nhỏ ra nước dãi, mắt đỏ nhìn chằm chằm Thiên Mệnh.
Cô Thiên Minh một điểm cười nham hiểm, cự lang liền công đến. Ban đầu Thiên Mệnh còn nghĩ đối phương chỉ đang doạ mình nhưng khi vai trái bị cào rách một đường, máu tươi chải ra không ngừng mới biết đây chính là muốn giết hắn thật, không ngừng chạy thành vòng tròn. Dù hắn thật sự không muốn làm theo lời y nhưng tính mạng lại cực kỳ quan trọng, lại nghĩ đến chết rồi sẽ không thể gặp lại gia gia nên cũng dùng hết tốc độ mà chạy.
Cô Thiên Minh thấy y như vậy nhếch mép cười khẽ, xong hoá thành làng khói trắng hư không tiêu thất.
Lực lượng thân thể của Trần Thiên Mệnh dù sao cũng vượt xa người thường, chỉ qua mấy khắc thời gian liền quen với tốc độ của cự lang, còn đem nó xem như vật tiêu khiển. Đang vui vẻ đùa giỡn cự lang đột nhiên gầm lớn, sau đó từ một hoá hai. Thiên Mệnh trực tiếp giật mình, lần này không những phải có tốc độ nhanh mà còn phải linh hoạt né tránh cả hai con cự lang tấn công bất quy tắc, thật là khó càng thêm khó.
“ Trời ạ. Tên độc ác đó thật sự muốn để cho ta bị ăn thịt sao?” Thiên Mệnh vừa né tránh công kích vừa không ngừng kêu la. Có nhiều lúc nguy cơ chỉ cách chừng chân tơ kẻ tóc, chỉ cần chậm một khắc liền táng mạng.
Trần Thiên Mệnh lúc này bị hai đầu giáp công, muốn chạy thành vòng tròn né tránh cũng xem như không thể, cuối cùng chạy loạn lại bị ép đến chân tường. Một đầu cự lang mở ra huyết bồn đại khẩu cắn tới. Thiên Mệnh không kịp suy nghĩ, vận lực đạp mạnh ra phía sau. Tức khắc chân chạm vào vách đá, phản lực đẩy hắn lên phía trước, tránh thoát một lần công kích.
“ Đúng rồi. Chỉ cần mượn lấy lực phản chấn ta liền có thể duy chuyển linh hoạt hơn mà lại không tốn sức lực. Ta đúng là thông minh.” Hắn thích thú đến điên cuồng. Không nghĩ mình lại thông minh đến mức nghĩ ra cách này. Sau đó,
không ngừng mượn phản lực nhảy tới nhảy lui giữa hai bức tường, thi thoảng còn xuất cước đạp lên đầu chúng. Hai con cự lang bị đùa giỡn đến mức kiệt sức ngã lăng ra đất, trực tiếp tan biến.
“ Lợi hại nha. Ta trước giờ chưa thấy ai lại có thể giống ngươi dùng phản lực đánh tan hư ảnh cự lang.” Giọng Cô Thiên Minh mấy phần táng thưởng vang lên, không gian bốn phía cũng trực tiếp hoá thành thảo nguyên vô tận.
“ Tiền bối, người là đang có ý gì đây? Muốn đùa chết ta sao!?” Thiên Mệnh bị đùa suốt mấy canh giờ, nội tâm sinh ra chút khó chịu.
Cô Thiên Minh không nói, quay đầu,hư không khẽ điểm, vài cái quang đoàn bắn lên người Thiên Mệnh, sau đó y chỉ vào một khối cự thạch.
“ Ngươi, phá hủy nó đi.”
Thiên Mệnh trực tiếp kinh hãi thét lên. Khối cự thạch kia còn to hơn con người, nặng ít nhất cũng mấy trăm cân, lại muốn hắn dùng tay phá hủy, căn bản là muốn hại người rồi. Nhưng hắn vẫn chưa kịp phản kháng thì đã thấy sau lưng y lại hiện ra hai đầu cự lang, miệng cười nham hiểm liền biết đã hết cách, trực tiếp nhắm mắt liều mạng oanh ra một quyền.
Khắc sau chỉ nghe một âm thanh vỡ vững vang trời, khối cự thạch trông như cứng rắn tột cùng lại bị một quyền oanh thành trăm mảnh. Nội tâm Thiên Mệnh không ngừng chấn động, hắn ngây ngốc nhìn vào tay mình, không biết từ khi nào bản thân lại có được lực lượng khủng khiếp như vậy chứ, thứ này rốt cuộc là tu vi sao.
Cô Thiên Minh thấy hắn như vậy cũng giải thích.
“ Hứ. Chẳng qua là lúc nãy ta đã dùng chút bí thuật đẩy ngươi đến Luyện Thể cảnh, Thập trọng trong tức khắc nên mới có được lực đạo như này. Chỉ muốn cho ngươi biết được cái gì gọi là thực lực cường đại mà thôi. Giờ tiếp tục đi, nhanh đánh vào ta.”
“ Đánh ngươi!?” Quyền vừa rồi có thể nhẹ nhàng phâ vỡ cự thạch trăm cân, nếu đánh lên thân thể con người thì tổn thương thật không dám tưởng tượng.
“ Không cần suy nghĩ. Đến đi.” Cô Thiên Minh bày ra vẻ mặt vô cùng tự tin, dù sao hắn cũng là cường giả, chắc cũng không dễ chết như vậy. Nghĩ thế Thiên Mệnh trực tiếp xuất thủ. Tiếp tục một quyền đánh ra. Nhưng lần này ngược lại cổ tay truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, xương tay ẩn ẩn còn có cảm giác bị nứt ra. Khoảng khắc va chạm kia mới chính là cảm giác dùng tay trần mà đánh lên cự thạch. Không đúng, phải lên thứ gì đó còn cứng hơn gấp trăm lần. Người trước mắt thân thể gầy nhom nhưng lại cứng rắn như tường đồng vách sắt, tuyệt không phải thân thể phàm nhân.
“ Cảm nhận được khác biệt rồi chứ? Đây là huyền diệu của Luyện Thể cảnh, chính là dùng thiên địa linh khí tái cấu trúc lại cơ thể. Để từng tế bào trong người ngươi tắm trong ngập tràng linh khí, đến một mức độ nhất định thân thể sẽ cứng rắn hơn sắt thép, không thể xuyên phá. Lúc nãy cho ngươi đùa giỡn với cự lang chính là bước đầu đánh thức cơ bắp đã lâu không hoạt động, tiếp theo sẽ bắt đầu “địa ngục tu luyện”. Cô Thiên Minh lúc này biểu lộ thật giống một bên biến thái. Hai mắt trợn tròn, miệng cười rộng hoác ra, biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Mệnh khiến cậu nhóc sợ đến kêu cha gọi mẹ.