Thốn Tẫn Duyên Hoa

Chương 3: Tơ Nhện Giăng 2 - Hôm nay bỏ




Lại được người khác đỡ dậy, có người đứng vây xem, có người bưng thuốc tới, huyên thuyên gì đấy mà ta nghe không hiểu ….

Cả khoang thuyền lớn như vậy, có bảy tám cô gái đi đi lại lại, toàn bộ nhìn không giống người Hán, lại thêm mấy cô người Hồ tóc vàng, ta cơ hồ thở dài một tiếng.

Được rồi, lưu lạc giữa biển rộng chưa đủ, lại còn thêm cả ngôn ngữ bất đồng nữa.

Hít vào mấy hơi, khoa chân múa tay hỏi vài chuyện, hỏi tới hỏi lui, mấy vị cô nương kia líu ra líu ríu một hồi chỉ nói được mấy chữ bập bẹ nghe không rõ lắm.

Chỉ có vài chữ mơ hồ lập lại nhiều lần là “Kim Lăng” “công tử”…..

Im lặng…..

Lại im lặng….

Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì …..

Thuyền đi rất chậm, trên đường đi ngoại trừ mấy vị cô nương trẻ tuổi này cùng với phu thuyền ra thì không thấy bóng dáng của bất kỳ người nào.

Cũng may là ta đi lại vẫn chưa linh hoạt, lại lười phải ra ngoài đi tới đi lui, phần lớn thời gian đều là ngồi ngây người ra đó, nên không cảm thấy buồn chán.

Vậy nên cảm giác khi bước lên bờ khiến cho người ta cảm thấy có chút cảm động hệt như đã trải qua mấy đời.

Hai cô gái người Hồ tới đỡ lấy ta, ta thở dài đẩy ra, tự mình đi ở phía sau cùng —— đùa gì vậy chứ, ta cũng không muốn bị người ta để ý…. Một đoàn toàn các cô nương trẻ tuổi thì có chuyện gì tốt cơ chứ, chỉ đáng thương cho ta vừa mới xuống thuyền biển thì lại phải lên thuyền hoa….

Kim Lăng phấn đại phong lưu… ta coi như được thấy rồi.

Nhìn trái nhìn phải, đám nữ tử thế này quả nhiên rất bắt mắt, một cẩm y thiếu niên đón chúng ta lên bờ, đoàn người đi trên đường, ai ai cũng nhìn vào.

Ta buồn chán đi theo ở phía sau, trong lòng thầm nghĩ mấy vị tiểu cô nương này tuổi đều còn nhỏ, đối với ta cũng không tệ, nếu như có người ép buộc bọn họ làm chuyện gì thì ta sẽ giúp bọn họ một tay (Tôi nói này Lệ cô nương…. Cô đứng còn không vững, còn muốn giúp gì ai nữa?)

Lúc quẹo ở góc đường ta vẫn đang suy nghĩ.

Vừa dời tầm mắt một cái liền giật mình, mắt thấy hơi nóng lên, liền cúi đầu xuống ngay.

Hai người đi tới từ đối diện, vẻ mặt đầy vè phong trần.

Bọn họ sóng vai đi tới, ta nhìn thấy hắn muốn đỡ lấy tay của nàng, còn nàng thì chần chừ cách ra, sau đó dịu dàng mỉm cười.

Trong mắt của hắn dường như có chút đau đớn xẹt qua.

Sau đó vội vàng cúi đầu xuống, lẽ nào là sợ nàng ta thấy?

Không ngờ Cốc Chi Hoa lại vì hắn mà chịu rời khỏi Mang Sơn, ngàn dặm xa xôi tới Kim Lăng thế này.

Những gì nữ nhân này đã hy sinh cũng không thua gì ta, chỉ có điều nàng ta có quá nhiều trách nhiệm phải gáng, nên không thể thích gì làm nấy như ta…

Bọn họ không nhìn thấy ta, hai trái tim đều đặt trên người đối phương, không nhìn thấy cũng là chuyện thường…. ngực lại đau nhói, trở nên lạnh buốt —— không ổn rồi, nhất định là Cốc Chi Hoa cho rằng ta chưa chết nên không chịu cho Thế Di ca ca cơ hội.

Nhìn kỹ xem bọn họ đi vào khách điếm nào.

Lại quẹo qua một con phố, thiếu niên dẫn đầu kia liền dừng lại trước một tòa nhà.

Ta ngẩng đầu nhìn, cơ hồ trợn tròn hai mắt.

Hai chữ Thanh Lâu mạ vàng thật lớn.

Ta nói này lão huynh, thế này thật đúng là quá trắng trợn, người nào nhìn vào cũng biết đây là đâu —— đứng ngẩn ra một lúc, thầm nghĩ ngày nào đó ta nổi hứng lên nhất định sẽ mở một tòa “Kỹ viện” ngay đối diện mới được, đủ trắng trợn, trắng trợn tới cực điểm.

Lặng lẽ đi theo vào, thiếu niên kia nhìn ta từ trên xuống dưới vài lượt rồi nói, “Đợi một chút, cô không phải người lần này công tử mua?”

Ta cười gượng hai tiếng, thuận miệng nói, “Ta tới tham quan thôi —— ” hắn sững người, ta liền nhân cơ hội lẩn vào trong.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy vị công tử kia.

Người này chính là điển hình của loại cho dù ngươi có cho hắn mặc y phục rách nát, trát bùn đầy mặt rồi vất vào giữa đám người đi nữa thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ thấy hắn ngay.

Y sam bằng lụa đen thêu hoa, tóc dài buộc hờ ngang lưng, vạt áo nửa kín nửa hở, đôi mắt khép hờ….

Thật đúng là tôn quý đẹp đẽ tới mức không thuộc về nhân gian—— chỉ là ánh mắt và hành động lại không đồng nhất tí nào, đi tới đi lui trong đại sảnh, lúc thì dùng miệng đút rựu cho người ta, khi lại giật đai lưng của người khác để buộc tóc mình.

Hắn vừa chuyển tầm mắt, môi khẽ nở nụ cười, đám thiếu nữ cạnh bên hơn phân nửa liền đỏ mặt tía tai.

Tai họa, đúng là tai họa mà, hóa ra không chỉ có nữ tử xinh đẹp mới có thể gây họa nhân gian, nam tử cũng có thể làm được.

Cẩm y thiếu niên bước tới trước, còn chưa kịp nói gì, thân hình của “công tử” nhoáng lên một cái đã đi tới bên cạnh bọn ta, tựa tiếu phi tiếu đảo qua một lượt, nói với vẻ tấm tắc, “Đúng là hàng tốt —— ”

Giọng điệu ngã ngớn, thần sắc lại đứng đắn, cũng chỉ có hắn mới làm ra được.

Nhìn lại, một ngón tay thon dài như bạch ngọc thiếu chút nữa đâm lên chóp mũi của ta, giọng nói nhu hòa như nước, lời nói ra lại kiên định không cho ai nghi ngờ mảy may, “Năm nay chọn nàng ta —— ”

Giật mình, cái gì mà năm nay chọn nàng ta? A? Ngươi có hỏi ý ta chưa vậy?

Giận thật đấy, nhưng đang ở địa bàn của người ta, đành phải nhẫn nhịn mà thôi.

Ta quay sang hỏi cẩm y thiếu niên bên cạnh, “Hắn muốn ta làm gì vậy?”

Thiếu niên kia liếc ta một cái, đỏ mặt, nói ấp úng, “Công tử chọn cô nương làm người mở màn của Quần Phương hội lần này —— ”

Quần phương hội? Ta còn tưởng là Quần Anh hội cơ đấy, ai ngờ lại là mấy chuyện tuyển hoa tuyển tú cũ xì này.

Nom vị công tử kia nhìn ta cười tủm tỉm, thở dài, “Vị công tử này —— ta không biết nhảy múa, cũng không biết đánh đàn, ngươi chọn ta chắc chắn là sai lầm …”

Hắn lại nói với vẻ hào hứng, “Không sao hết, vậy cô biết thứ gì?”

Ta lấy lại bình tĩnh, quyết định dọa thằng nhóc này một chút.

“Hồi công tử, ta biết giết người —— công tử có muốn thử không?”

Sự thật chứng minh chiến thuật của ta đã sai lầm, đối với một số người, đe dọa là vô dụng —— ta sai chính là vì đã trông mặt mà bắt hình dong, coi tên Tần Thi này là người bình thường.

Kim Lăng công tử Tần Thi, vị thế gia công tử —— phong lưu vô nhị, phong cốt vô song như vậy, sau khi nghe ta nói ra hai chữ giết người xong thì mặt chẳng những không đổi sắc, mà hai mắt còn sáng lên, tiện đà còn hỏi lung tung đủ kiểu —— như thể là dù ta có đi vào phòng ngủ thì hắn cũng muốn vào cùng, nếu không toại nguyện thì sẽ đứng trước cửa ai oán ngâm thơ ấy….

Sau khi bình tĩnh lại thì ta quyết định đồng ý:

Dù sao thì ta cũng từng nghe nói mấy vị cô nương mở màn kiểu này chỉ cần lộ mặt ra, để đám nam nhân đứng bên dưới thèm thuồng một cái rồi thôi, cũng không mất gì —— vừa vặn ta có được một chỗ ẩn náu bí mật, có thể tới xem Thế Di ca ca và Cốc Chi Hoa làm gì…. Hai người kia, chỉ cần một người dẫm chân thôi cũng đủ tạo sóng gió, ở cùng một chỗ nhất định là có việc gì đó.

Ta nấp ở một nơi bí mật gần đó, muốn giúp đỡ cũng tiện bề động thủ.

Quan trọng nhất là có thể không cần phải đối mặt trực tiếp… Nơi này, Thế Di ca ca nhất định không đặt chân vào, không lo sẽ gặp nhau.

Chẳng hiểu tại sao, ta càng lúc càng sợ phải gặp hắn… ta của hôm nay, mất hết tất cả, lại như biến thành người khác.

Ngày hôm đó, nhờ người ta chuẩn bị bút mực, ngẫm nghĩ hồi lâu mới đặt bút viết, đợi khi viết xong phong thư thì mồ hôi đã ướt đẫm tay.

Bỏ vào một phong bì màu trắng hồng, chần chờ nửa ngày, cuối cùng viết xuống hai chữ, từng nét từng nét một.

Viết xong, dừng bút, cổ tay cũng mềm oặt. Lực đạo toàn thân như bị rút cạn đi.

Gọi tiểu tỳ vào, đứa nhỏ này là người mà Tần Thi phái tới cho ta, gọi là Thu Bích.

Ta đưa thư cho nàng, nói nàng đưa cho một vị cô nương tên Cốc Chi Hoa ở khách điếm Yến Thành.

Thu Bích hiển nhiên cũng biết chữ, nhìn vào hai chữ to trên phong thư liền bị dọa cho thảng thốt kêu lên, sau đó nói với vẻ chần chừ, “Cô nương —— ”

Ta cười khẽ rồi đẩy nàng ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Lên giường nằm, có chút lạnh, cũng do ta cố ý mở cửa sổ.

Thời tiết thế này, mọi người đều sợ lạnh…

—— —— —— —— —— —— —— ——

Thư cũng đã đưa đi rồi, không lấy lại được, đối với ba người bọn ta, đây có lẽ là cách tốt nhất.

Ta từng nói với bọn họ, ta gọi là Hoắc Yên ….(Hoắc yên, hoắc yên ấy, ý là thiếu chút nữa chết ở trong biển ấy mà.)

Mấy hôm nay đi lại nhiều nên mệt mỏi, làm ta mơ thấy giấc mộng mơ hồ không rõ, tỉnh lại thì trán đã đẫm mồ hôi, nhưng hoàn toàn không nhớ gì… Thu Bích nói buổi tối vào đóng cửa thấy ta cuộn mình rúc vào góc giường, rõ ràng là đang khóc nhưng lại cắn chặt răng, thành ra tiếng nức nở.

Im lặng —— trịnh trọng chỉnh lại, “Bổn cô nương như vậy là do lạnh quá thôi.”

Thu Bích nghi hoặc nhìn ta nửa ngày mới đi ra.

Khoảng thời gian đó, Thế Di ca ca và Cốc Chi Hoa vẫn bình an vô sự, không thấy xảy ra chuyện gì.

Không đoán được bọn họ đang làm gì, lại không thể tự mình đi xem, có đoán cũng không ra, vô cùng buồn bực.

Lá thư này, Cốc Chi Hoa có lẽ đã đọc rồi nhỉ? Tình hình đáng ra nên có chút biến hóa mới đúng.

Ngày mười ba tháng bảy này ta đi ngủ khá sớm, ngày mai chính là ngày diễn ra đại hội rồi, cần phải giữ tinh thần tỉnh táo.

Thu Bích bị ta sai tới xem xét tình hình ở Yến Lai Khách điếm, vẫn chưa trở về, mà ngực ta thì lại đau đớn dị thường, muốn gọi người lại không gọi được, đành phải lên giường nằm.. Ngủ thôi, ngủ thôi, ngủ rồi sẽ không đau nữa.

Giữa cơn mơ màng, dường như có một bàn tay xoa mặt ta.

Mặt của ta hẳn là rất lạnh.

Bàn tay của người nọ, cũng lạnh như băng/

Lạnh lẽo với lạnh lẽo.

Ta giật mình tỉnh lại.

Chống lại một đôi mắt đa tình mà cợt nhã.

Hay cho tên Tần Thi nhà ngươi…. Tập kích giữa đêm à?

Hung hăng trừng mắt liếc hắn, hắn liền giơ ra vẻ mặt vô tội rồi mỉm cười.

Ta hỏi, “Ngươi làm gì?”

“Bên ngoài đã bắt đầu rồi, cô nghe đi —— ”

Ta lắng tau nghe, quả nhiên là tiếng người ồn ào hỗn tạp vang lên bốn phía, ta lập tức cảm thấy đau đầu, “Có lộn không vậy? Ngay nửa đêm sao?”

Hắn cười khẽ, “Đúng thật là người ngoài nghề, loại chuyện thế này làm giữa đêm đương nhiên là sẽ thú vị hơn nhiều.”

Ai mà thèm làm người trong nghề cơ chứ?

Ta động tay chân, từ ngực tới tứ chi đều đau không chịu nổi, thở dài, “Ta không đi có được không? Chỗ ngươi có một bầy mỹ nhân đấy thôi, tìm đại người nào đó thay ta đi.”

“Làm vậy sao được?” Tần Thi cười nhẹ, “Ai mà hơn được cô?”

Thở dài một hơi, có nịnh nọt cũng bằng không, ta cười đến gian, “Tần công tử cũng có thể chơi nam phẫn nữ trang cơ mà ——”

Hắn nheo mắt lại, cúi người, mặt đối mặt với ta.

Mùi rượu cùng son phấn nồng nặc không biết từ đâu xộc tới.

Tiếp đó là một cánh tay chộp tới, túm lấy ta xốc lên, nhẹ nhàng hệt như gánh nước vậy.

Người không bình thường thì ngay cả khí lực cũng lớn tới mức không bình thường.

Ta hữu khí vô lực, “Ngươi muốn làm gì đây?”

“Không phải cô không động đậy được sao.” Hắn ưu nhã cười một cái, “Vậy để ta ôm cô ra ngoài là được.”

Ta nhịn….

Hay lắm, hay lắm, muốn ta bẽ mặt trước người khác đúng không? Ta tựa tiếu phi tiếu chọt chọt hắn, “Không cần đâu, để ta tự đi”

Hắn siết chặt tay, không đáp lời ta, thân hình lại lướt nhanh khiến kẻ khác kinh hồn.

Một bước bước ra không phải bước đi mà là lướt đi.

Đã có thể lờ mờ nhìn thấy đại sảnh ồn ào náo nhiệt. Thôi đành vậy, ăn ở của người ta, đành mặc người an bài vậy.

An tĩnh lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ta còn chưa thay đồ —— ”

Tần Thi nghe vậy thì dừng lại, cúi đầu nhìn ta.

Trên người là áo trong màu trắng.

Hắn ngẫm nghĩ rồi cúi đầu giật phăng cây trâm cài đầu duy nhất ta đang dùng để búi tóc kia xuống, làm tóc xõa tung ra.

Ta thấy ánh mắt của hắn dần tối lại, thở dài, kề sát vào tai ta nói, “Quả nhiên là tuyệt sắc.”

Ta coi như không nghe thấy, vui vẻ dùng tóc che đi hơn nửa gương mặt, trong lòng lại hậm hực nghĩ, nếu như là lúc trước thì nhất định phải lao xuống móc hết mắt của đám người kia.

Trong một thoáng, chỉ nghe Tần Thi lẩm bẩm. “Ngoài đó có người cô muốn gặp đấy —— ”

Ta không tin, tìm ta ấy à? Ta mới không có ai thèm tìm.

Ánh đèn sáng rực, Tần Thi từng bước bước ra, ta cũng dõi mắt nhìn qua.

Ánh màu chói cả mắt, dưới đài có mấy tiếng hít vào cực kỳ hâm mộ —— đương nhiên, người được hâm mộ chính là Kim Lăng công tử, người trong lòng hắn chỉ là áo trắng tóc đen —— hưởng sái hào quang của hắn mà thôi.

Trong lòng buồn bực không thôi.

Trong sảnh nhất thời trở nên yên tĩnh.

Không khí…. Là lạ. Là cảm giác lạnh như băng mới đúng.

Sau đó có người thấp giọng hỏi, “Lệ cô nương?” Trong lòng chựng lại, tay siết chặt vạt áo của Tần Thi, chậm rãi đưa mắt nhìn.

Người lên tiếng chính là Cốc Chi Hoa.

Talập tức sợ tới run người, Cốc Chi Hoa ở đây sao? Sao Cốc Chi Hoa lại có thể ở đây? Thế Di ca ca cũng ở đây? Sao hắn có thể ở đây? Gương mặt trắng bệch, loạn cả rồi, ta không muốn nhìn bọn họ.

Không dám nhìn.

Ta biết rõ hắn nhất định là đang đứng trong đại sảnh nhìn ta. Người này trời sinh đã có cảm giác tồn tại cực kỳ lớn, nhất định là hắn đã giận xanh mặt rồi nên mới có thể dọa cho cả đám người ở đây im thin thít như thế.

Định thần lại, vẫn là nên đối mặt thì hơn. Xem ra Cốc Chi Hoa không giao lá thư đó cho Thế Di ca ca.

Ta ngầm bảo Tần Thi thả ta xuống —— hai người này tám phần là do hắn bày ra, bức thư ta viết hôm đó sợ là hắn cũng đã sớm xem qua. Chuyện này không thể trách hắn được, ta lai lịch không rõ, người ta muốn tìm hiểu cũng không sai. Có lẽ mời họ tới là vì muốn xem tuồng hay. Thoải mái, thả lỏng tinh thần, món nợ này, ta nhớ kỹ, sau này sẽ từ từ tính. Cục diện bây giờ là phiền toái nhất, ta phải nói gì với bọn họ mới đúng đây? Đành phải ra vẻ trấn định, loại tình huống này, cho dù không thừa nhận cũng vậy, cứ chấp nhận sự thật và cố giải quyết thì hơn. Ngẫm nghĩ một hồi liền đi về phía Cốc Chi Hoa.

Cốc Chi Hoa cũng nhìn về phía ta, thần sắc có vẻ bình tĩnh hơn ta rất nhiều. Mềm mại mà đạm mạc, khiến người khác an lòng.

Ta đi được vài bước liền lảo đảo. Nàng vươn tay tới đỡ lấy ta. Ngón tay chạm nhau. Trong nháy mắt cả hai người đều sửng sốt. Giống như đột nhiên phát hiện, trên đời này người hiểu rõ nàng nhất chính là ta, người hiểu rõ ta lại là nàng. Chỉ có nàng, ta cũng yên tâm hon. Cười khẽ một tiếng, bắt lấy tay nàng, “Đã lâu không gặp.”

Bên cạnh có ánh mắt dõi theo, an tĩnh mà mãnh liệt. Ta không nhìn tới, chỉ cúi đầu, nói , “Cốc cô nương, thư mà ta chuyển, cô có mang theo trên người không?”
Toàn thân Cốc Chi Hoa chấn động, ánh mắt phức tạp, hết nhìn ta, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Thế Di ca ca.

Ta cũng đành ngẩng đầu nhìn hắn. Gần tới mức không thực. Hắn gầy hơn, chỉ đứng đó nhìn bọn ta, nhất thời không nhìn ra chút biểu tình gì.

“Thư gì?” hắn hỏi Cốc Chi Hoa. Ánh mắt lại hướng về phía ta. Ta vội quay đầu sang chỗ khác. Cốc Chi Hoa chần chờ một lát, sau đó nắm lấy tay ta, “Lệ cô nương —— cô…” Ta dùng loại ngữ khí ôn nhu mà chính mình cũng không ngờ tới để nói, “Lấy ra đi.”

Tay của nàng hơi run lên.

Thư được đưa cho Thế Di ca ca.

Hai chữ thật lớn ập thẳng vào mắt.

—— —— —— —— —— —— ——

Sắc mặt của hắn biến đổi, “Đây là cái gì?” Câu này là hỏi ta.

Hung dữ như vậy làm gì? Tim đập thình thịch như trống dồn, mặt đối mặt, nói chuyện cùng hắn…. khi chưa chuẩn bị gì.

“Hưu thư —— ” ta cố nặn ra nụ cười, “Ta viết thay ngươi…”

Sắc mặt của hắn trắng bệch, ánh mắt này, khi nhìn vào ai đều có cảm giác như muốn hút người ta vào đó mới thôi.

Muốn cười nhưng lại không cười nổi, thở gấp vài cái. Lập tức cảm thấy ánh mắt của Thế Di ca ca khi nhìn ta đầy vẻ phức tạp lẫn nhu hòa tới mức khiến người ta không chịu nổi.

Chưa bao giờ bị nhìn như vậy, ta bất chợt lùi lại một bước. Được rồi, biết là ngươi cảm kích ta, nhưng có cần phải nhìn ta chằm chằm như vậy không? Hệt như kiểu dây dưa đến chết mới thôi vậy.

Biết trong lòng hoảng sợ, ngực lại buồn bực, ánh mắt này hệt như muốn khắc vào tận cốt tủy, làm cho người ta muốn né tránh.

Lúc trước vẫn chưa chịu từ bỏ, có lẽ sẽ cảm thấy vui mừng đôi chút, nhưng bây giờ ngươi muốn ta có phản ứng thế nào đây chứ? Cũng đã chết qua một lần rồi…. Dù là chuyện ngươi tát ta một cái rồi đuổi theo ta đòi giải dược ta vẫn chưa quên, chỉ là không có sức và lực để so đo với ngươi thôi.

Bực mình quá đi mất, ta hít sâu một hơi, hắn vẫn nhìn ta, trong lòng ta quýnh lên, cầm lấy tay của Cốc Chi Hoa đặt lên tay hắn. Vừa làm xong thì ngay cả ta cũng giật mình. Hai người này cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.

Trừng ta làm gì?

Ta “chết” đi chính là cho ngươi và nàng cơ hội bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, lúc đó cũng có thấy ngươi phản đối đâu. Bây giờ lại làm như ta bỏ ngươi ấy. Ai không biết còn cho rằng đây nhìn trúng Tần Thi mà bỏ rơi chồng mình không chừng.

Ta phất phất tay, phát hiện tay của mình lạnh buốt. Không chết thì vẫn cần mặt mũi. Không ai có cơ hội nhìn thấy mặt mềm yếu của ta —— ta cười còn sáng lạn hơn hết thảy mọi người, cầm lấy ly rượu của Cốc Chi Hoa lên, hướng những kẻ vẫn đang ngớ người không hiểu gì kia nói, “Ngớ người ra hết làm gì? Uống rượu đi chứ.” Hào phóng hệt như ta là chủ nhân. Tên tiểu nhân Tần Thi kia, hừ hừ, ngươi có làm gì cũng không khiến ta đau lòng được đâu.

Nửa giọt nước mắt kia, cũng thừa dịp ngừa đầu dốc rượu mà lau đi, không để lại dấu vết.

Gặp mặt dưới tình cảnh như vậy không nằm trong dự liệu của ta, thế nhưng —— vậy cũng tốt.

Dây dưa mãi mà làm gì. Còn nhớ ngày ấy, trong giấc mộng, Thế Di ca ca muốn ta buông tha cho hắn.

Ta buông rồi.

Là ta buông tay trước.

Cảm giác lạnh như băng đánh úp lại, thần trí lại bắt đầu mơ hồ…. ta biết rõ thân thể ta bây giờ không tốt, nhưng cũng không ngờ là tệ tới mức này. Miễn cưỡng mỉm cười, bóng người trước mặt bắt đầu vặn vẹo, có chút mơ hồ, tay ta quơ loạn, bám lấy vách tường, cố gắng chống đỡ thân thể, cơ hồ là mang theo hoảng sợ mà trốn vào bên trong. Bên ngoài loáng thoáng vang lên tiếng kinh hô, cùng với tiếng “xoẹt” của giấy bị nội lực chấn rách.

Nhớ lại trong thư ta có viết: Tự mình cưới gả, trăm năm người lạ

Đã là người lạ rồi…. Nên mấy tháng cuối cùng này, ta không muốn lại bị kẹt giữa ngươi và Cốc cô nương nữa…