Thôn Phệ Tinh Không

Chương 216: Di Tích Cổ Xưa




Xoa mảnh lưỡi vỡ nhỏ đỏ như máu, La Phong cảm thấy mình như run rẩy, khẩn trương! Không thể không khẩn trương. Cũng tương tự như một tên khất cái đột nhiên phát hiện ra trong một công xưởng cũ nát, có giấu vài chục cục vàng, mỗi cục vàng đều cao tới bằng hai người. Loại chấn động này là một loại chấn động dữ dội nhất.
Chỉ cần khí lực rất nhỏ, có thể cắt ngọt giày chiến chất liệu cấp SS. Thứ này đảm bảo mọi người trên Địa Cầu đều điên cuồng!
- Phù.
"Tỉnh táo lại."
Chìm vào ý nghĩ nóng lên một lúc lâu, La Phong mới dần dần tỉnh táo lại, rồi bắt đầu tỉnh táo tự hỏi mọi việc.
"Rất rõ ràng, đây chỉ một mảnh lưỡi vỡ nhỏ!"
"Ta là tinh thần niệm sư, ta có thể dùng niệm lực khống chế, đem nó sử dụng như một phi đao mà giết địch. Nhưng đối với Lôi Thần và Hồng thì hấp dẫn của mảnh lưỡi vỡ nhỏ cũng không ghê gớm như ta nghĩ lúc trước."
Sau khi tỉnh táo lại, La Phong cũng hiểu. "Hồng và Lôi Thần đều là vũ giả! Hồng sử dụng trường thương, Lôi Thần sử dụng chiến đao. Còn loại mảnh lưỡi vỡ nhỏ này nếu đưa cho họ dùng, họ cũng không thể dùng!"
"Luyện binh khí? Chất liệu kỳ dị như vậy mà muốn luyện e rằng rất khó."
La Phong mặc dù không hiểu rõ về mảnh lưỡi vỡ nhỏ đỏ như máu đó, nhưng trong thời gian ngắn tiếp xúc, hắn cũng hiểu, đây tuyệt đối là mảnh vỡ của một binh khí vô cùng đáng sợ! Với vật liệu mảnh binh khí vỡ đó, làm sao có thể chống đỡ được nhiệt độ siêu cao, hoặc nhiệt độ siêu thấp nhỉ? Hồng, Lôi Thần có cầm mảnh vỡ đó cũng rất khó có thể công kích được!
Mảnh vỡ đó cũng chỉ có tinh thần niệm sư dùng niệm lực khống chế mới sử dụng được.
"Bất luận như thế nào, dưới tình huống không có khả năng trăm phần trăm bảo vệ tính mạng, ta vẫn không cần sử dụng mũi đao vỡ này!" La Phong đưa ra quyết định trong nháy mắt. "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cất kỹ bên người mảnh đao này, bình thường tuyệt không xuất ra. Trừ phi gặp phải khốn cảnh, mới xuất ra giết địch! Còn một khi ra tay, phải giết chết đối phương!"
Trong lòng La Phong đã xem mảnh lưỡi vỡ nhỏ này thành chủ bài mạnh nhất của mình!
Dù sao toàn lực thi triển Toản Sơn Trùy cũng mất một chút khí lực mới có thể phá vỡ được quân phục tác chiến cấp SS. Hiển nhiên mảnh lưỡi vỡ nhỏ đó có uy lực còn lớn hơn nữa!
- Lên!
La Phong tâm ý vừa động, niệm lực quấn lấy mảnh đao vỡ, đồng thời chân trái cũng cởi giày chiến ra. Giày chiến trên chân trái và giày chiến không trọn vẹn chân phải, đều bị niệm lực cuộn lên lơ lửng giữa không trung.
- Phá!
Mảnh đao vỡ, được niệm lực khống chế, hóa thành một luồng sáng đỏ như máu
"Phốc, phốc, phốc" Thanh âm rất nhẹ
Hai giày chiến chất liệu SS, dưới ánh sáng đỏ như máu nhanh chóng qua lại, nhanh chóng lần lượt bị cắt ngọt. Đến khi La Phong dừng lại, hai chiếc giày chiến hóa thành vô số mảnh vỡ rơi xuống.
"Uy lực mạnh thật."
"Hơn nữa tốc độ phi hành cũng rất nhanh, rõ ràng vượt qua mười lần tốc độ âm thanh, lại không có tiếng khí nổ." La Phong hít mạnh một hơi.
Bình thường chiến thần sử dụng binh khí mấy trăm kg, đều có thể chém ra mấy lần tốc độ âm thanh.
Còn La Phong, một tinh thần niệm sư cấp hành tinh bậc một, niệm lực khống chế mảnh đao vỡ nặng một tấn, tốc độ nhanh vô cùng! Nhưng theo lý thuyết, tốc độ đó hẳn là sinh ra lực cản lớn hơn sử dụng những vũ khí rất nhẹ như lưỡi dao, phi đao. Nhưng khi chính thức thí nghiệm, mới phát hiện ra một việc quái dị.
Mảnh đao vỡ đó vượt qua mười lần tốc độ âm thanh, khi xé gió lại không sinh ra âm thanh bùng nổ!
Bị mảnh đao vỡ lướt qua, tựa hồ đến cả không khí cũng bị dễ dàng cắt ngọt! Lực cản không khí sinh ra rất lớn. Phải biết rằng tốc độ càng nhanh, lực cản không khí càng đáng sợ. Còn dưới tốc độ kinh người của mảnh đao vỡ, lực cản không khí lại rất bé, nên làm nó mặc dù nặng một chút, nhưng tốc độ lại không chậm hơn lúc La Phong sử dụng phi đao bao nhiêu.
"Lực cản không khí như vậy, nếu ai có một thanh chiến đao như vậy, tốc độ chiến đao chém xuống e rằng phải nhanh lên mấy lần." La Phong càng thích mảnh đao vỡ này hơn.
La Phong nhìn về phía quân phục tác chiến màu đen trên người.
"Bộ đồ Hắc Thần!"
"Bộ đồ Hắc Thần luôn có sức phòng ngự kinh người, cực kỳ cứng rắn! Không biết, mảnh đao vỡ này có phá vỡ được bộ đồ Hắc Thần không!" La Phong nẩy ra ý nghĩ này, rồi không thể ngăn được, lúc này tâm ý vừa động, bàn tay màu đen nhanh chóng to ra, kéo dài tới ba thước.
Mảnh đao vỡ đỏ như máu lơ lửng cạnh đó.
"Là mảnh đao vỡ công kích lợi hại, hay bộ đồ Hắc Thần phòng ngự lợi hại đây?" Đôi mắt La Phong lóe sáng.
- Đi!
Tâm ý vừa động, mảnh đao vỡ đỏ như máu trong nháy mắt điên cuồng gia tốc hóa thành một luồng sáng đỏ như máu! Vì bản thân nó có phương pháp luyện chế theo kết cấu đặc thù, làm lực cản không khí sinh ra với mảnh đao vỡ lại nhỏ kinh người. Tai chỉ có thể miễn cưỡng nghe một tiếng rít yếu ớt mà thôi, rồi ánh sáng đỏ như máu đã cắt ngọt vào bàn tay to đùng màu đen, trên chỗ ngón cái.
Giống như cắt vào một rễ cây, có vô số những sợi nhỏ quấn lấy mảnh đao vỡ, rõ ràng rất khó khăn.
- Hống!
Cực kỳ khó khăn, cuối cùng mảnh đao vỡ cũng cắt qua!
Ngón cái của "bàn tay màu đen" lại lưu động một chút, rồi chảy nhanh như nước, nhanh chóng nối lại bàn tay màu đen, tựa như không hề có một chút tổn hại gì.
"Thật sự phá được?"
"Trời."
La Phong cảm thấy hớn hở! Hắn biết phòng ngự của bộ đồ Hắc Thần khẳng định có cực hạn, không thể khi đối mặt với bất kỳ công kích gì cũng có thể làm suy yếu chín thành! Nhưng mình chỉ là một tinh thần niệm sư cấp hành tinh bậc một, dựa vào mảnh đao vỡ kỳ dị lại thật sự có thể cắt ngọt được bộ đồ Hắc Thần.
Mặc dù chỉ trong nháy mắt, bộ đồ Hắc Thần ngay sau đó đã khôi phục hoàn hảo
Nhưng La Phong đương nhiên cũng hiểu.
"Cừ thật, thật ghê gớm. Phòng ngự của bộ đồ Hắc Thần cũng rất lợi hại, ta cắt chất liệu cấp SS như cắt đậu phụ, nhưng khi cắt bộ đồ Hắc Thần thì cực kỳ khó khăn. Khó trách Toản Sơn Trùy của ta khi dùng toàn lực cũng không phá được bộ đồ Hắc Thần." La Phong cảm thấy sung sướng, hắn hiểu, từ hôm nay trở đi, nếu thật chiến đấu sinh tử, cả đệ tam nghị trưởng, đệ tứ nghị trưởng, đệ ngũ nghị trưởng mà đối mặt với mình, e rằng cũng hẳn phải chết!
Nhưng đối mặt với Lôi Thần và Hồng, thì La Phong không nắm chắc gì cả.
"Dưới đất có thể phát hiện ra Mộc Nha Tinh, bây giờ ta lại phát hiện ra mảnh đao vỡ." La Phong sực nghĩ. "Có thể còn có bảo vật khác không, tỷ như mảnh đao vỡ khác?"
Sinh ra ý nghĩ như vậy, La Phong trước hết quay số xin lỗi rồi Từ Hân vì ngắt thông tin, rồi sau đó tiếp tục bắt đầu thăm dò.
Dưới đất thật sâu, giữa tầng đá dày.
- Mục tiêu tập trung.
- Đã tìm được vị trí mảnh đao vỡ
- Thay đổi sự ám chỉ, bắt đầu tiếp đón.
Những luồng sóng gợn kỳ lạ mắt thường không thể phát hiện hơi sinh ra biến hóa, từ dưới đất sâu cơ hồ dọc theo một đường thẳng, xuyên qua nhiều tầng đá đến đang chỗ La Phong đang tìm kiếm. Mắt thường, dụng cụ, niệm lực cũng không thể phát hiện ra đường sóng gợn này, nó trực tiếp truyền thẳng vào Thức Hải của La Phong.
La Phong đang dần dần xâm nhập sâu xuống dưới đất.
- Hả?
La Phong nhìn về phía đồng hồ thông tin, có điện thoại.
- Alô
La Phong trả lời.
- La Phong, là ta, Liễu Hà! Ngươi tìm sao rồi, tìm được Mộc Nha Tinh không? Không ít nghị sĩ đều đang tìm, nhưng chẳng thấy một sợi lông nào cả.
Liễu Hà có vẻ hơi không cam lòng.
- Ta cũng không tìm được Mộc Nha Tinh. Món đồ này phải dựa vào vận khí.
La Phong cười nói.
- Ừm. Ta thương lượng với những người khác rồi, chuẩn bị tìm thêm sáu giờ. Nếu còn không tìm thấy, sẽ trở về
Liễu Hà nói:
- Đến lúc đó, cùng về luôn nhé.
- Được.
La Phong tỏ vẻ tươi cười, rồi ngắt thông tin.
"Ta tìm lâu như vậy, cũng không phát hiện ra có mảnh lưỡi vỡ nhỏ khác. Ừm, tiếp tục tìm xuống dưới đất. Thời gian lâu như vậy, thương hải tang điền, đại lục di động vân vân, binh khí có mật độ cao như vậy phỏng chừng đã lún xuống tới tầng sâu nhất rồi." La Phong tiếp tục tìm xuống dưới đất, lúc này đã xâm nhập xuống dưới đất tới trên chín ngàn thước.
Trên chín ngàn thước, một vạn thước, một vạn mốt thước, một vạn hai thước.
Không ngừng xuống nữa!
Rốt cục, một vạn năm ngàn mét!
- Mục tiêu đến
- Cửa khoang ẩn đi, đóng lại.
Sâu dưới đất, giữa vô số tầng đá, lúc này một khối đá dày đá lại bắt đầu rung động nhúc nhích… rồi sau đó, giống như bụi lâu ngày bị thổi bay, khối đá dày trực tiếp hóa thành hư vô biến mất, còn vị trí lúc trước là tầng đá dày, xuất hiện nửa cái cửa khoang đầy bụi bặm hơi hé mở!
La Phong gần như lao xuống dưới không có mục đích, trong lòng hắn chỉ có một loại cảm giác, nếu thật sự có mảnh đao vỡ khác, hẳn là ở dưới đất.
"Qua bên này đi." Tâm huyết La Phong chợt dâng trào, lúc xâm nhập xuống dưới đất thì hắn tùy ý quyết định lộ tuyến, nhưng một việc quỷ dị là, mặc dù La Phong tùy ý quyết định lộ tuyến xuống đất như thế nào, nhưng hắn lại cứ không ngừng tiếp cận với cửa khoang cổ xưa đó, không ngừng tiếp cận, cho đến lúc cuối cùng…
- Ầm ầm!
Va vào đá vỡ tung, La Phong quay đầu lại. Mặc dù là trong bóng tối, nhưng thị lực của cường giả cấp hành tinh dưới giúp cho La Phong thấy bên cạnh có một kẽ hở, tựa hồ có ánh kim loại.
- Hả?
La Phong khống chế tinh thần niệm lực, lập tức gạt vô số đá chung quanh ra. Nhất thời vẹt ra một thông đạo chừng cho hai người song hành. Cuối thông đạo chính là một cái "cửa" kỳ dị đầy bụi bặm, kiến tạo bằng kim loại màu trắng bạc. Đó là một cái cửa khoang cùng loại với cửa phi cơ chiến đấu thông minh. Lúc này nó đang khép hờ.
"Đây là gì?"
"Cửa?"
La Phong giật mình.
Dưới đất trên một vạn thước lại xuất hiện một cửa khoang đầy bụi bặm?
"Chẳng lẽ là một di tích văn minh cổ mà chưa ai phát hiện trên Địa Cầu?" La Phong hơi kích động. Hắn biết trên Địa Cầu đã phát hiện ra không ít di tích văn minh cổ. Còn Hồng và Lôi Thần đã từng có được những truyền thừa của văn minh di tích văn minh cổ. Cũng có thể là nguyên nhân vì sao thực lực Hồng, Lôi Thần có thể vượt xa những người khác.
"Đây là cửa gì?"
Tâm ý La Phong vừa động, nhất thời Độn Thiên Toa bay ra một đao phiến, đao phiến đó hóa thành đao quang mù mịt, dùng thân đao lưỡi dao nện vào những tảng đá chung quanh cửa khoang.
Xoẹt xoẹt xoẹt
Đá bị đập vỡ ra lập tức. Những khối đá được bóc ra, lộ ra một mảng cũng bằng kim loại màu trắng bạc.
"Di tích văn minh cổ này không biết chừng có nguy hiểm." La Phong cũng như một con khỉ cẩn thận. Muốn ăn quả đào, nhưng lo lắng quả đào có cạm bẫy xung quanh, cứ như vậy bước từng bước đến gần, cho đến lúc cách nó chừng một thước.
"Dùng tinh thần niệm lực quan sát một chút."
Nơi cách cửa khoang một thước, La Phong cẩn thận khống chế niệm lực dọc theo cửa khoang thẩm thấu vào, quan sát bên trong cửa khoang thần bí xem rốt cuộc có cái gì.
"Ủa, đó là…"
La Phong thoáng cái đã tưởng như mình ngủ mơ, sau đó hai mắt hơi kích động ửng đỏ.
----- o O o -----