Chương 78 : Vô đề
Đấu Chiến đại lục, Hỏa Diễm đế quốc, Thạch Đầu thôn.
" Hí hí ". Tiếng vó ngựa cất lên cuồng dã
" Lộp bộp lộp độp ". Tiếng than củi bị đốt cháy vang lên, cùng với đó là những âm thanh ầm ầm sụp đổ.
Tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng van xin, trộn cùng tiếng cười man rợ.
Hòa với mùi máu tươi, mùi da thịt cháy khét, mùi dâm uế trên thân những phụ nữ, tất cả đều như đang diễn tấu lên một bản hòa ca của c·ướp b·óc và g·iết chóc.
" Aaaaaa "
" Đau...đau quá....huhu...tha cho con... "
" Con xin lỗi...con xin...lỗi....đừng đánh con nữa... "
" Đau quá...cha ơi...mẹ...huhu...anh Vô Danh ơi.... "
Ở bìa ngôi làng, một đứa bé gái chỉ tầm mười tuổi, khoác trên thân một cái áo bông màu đỏ nhỏ, chân trần ôm lấy gấu bông chạy ra khỏi làng, nhưng trên đường thì vấp ngã té xuống đất, gấu bông rơi ở một bên.
Trên gương mặt nhỏ bé trắng nõn đáng yêu quện đầy nước mắt cùng bụi bẩn, tràn lan sợ hãi cùng bất lực.
Phía sau cô bé, hai tên đàn ông cao to mặc áo da cầm đao đuổi tới, liên tục dùng chân đá vào cơ thể nhỏ của cô bé.
" Phụt "
" Mày chạy nữa đi con ranh, chạy nữa đi coi tao có cắt đứt hai cái chân của mày không? ". Một tên mắt chột phun một ngụm nước bọt ra đất, dùng tay nắm lấy mái tóc trắng dài của cô bé xách lên.
" Dạ...con...hông chạy...huhu...con hông...chạy...hu...đừng đánh con...."
Cô bé khóc lóc van xin, hai tay nhỏ cố gắng gỡ ra bàn tay to bè trên đầu mình, mái tóc bị kéo mạnh khiến cô cảm giác da đầu mình cũng sắp phải tróc ra, đau đến khóc ngất.
" Dừng lại đi, mày thô bạo với con nít quá đó!"
" Giao nó cho tao đi!!"
Một tên khác có dáng vẻ hiền hòa hơn đưa tay ra cản lại, tên mắt chột thấy vậy trong mắt hiện lên một tia kiêng dè, tức giận vung mạnh cô bé xuống đất rồi xoay người bỏ đi.
Trong miệng mắng thầm một tiếng " Đồ ấ·u d·âm " rồi thô bạo bắt lấy một người phụ nữ ở gần đó, mặc kệ cô ta gào thét chống trả mà cưỡng bức ngay trước mặt chồng con cô.
Tiếng than khóc ai oán vang đ·ộng đ·ất trời.
" Bé con, ngươi tên là gì??".
La Văn ngồi xổm xuống híp mắt nở nụ cười âm trầm hỏi, phía sau là ánh lửa ngút trời khiến hắn như một con quỷ dữ từ địa ngục bước ra.
Tuyết Ngọc hoảng sợ dùng cả tay lẫn chân bò đi, mặc cho đất đá cắt ra da thịt đẫm máu.
" Crak ". Tiếng xương nứt gãy vang lên
" Aaaaaa ". Tuyết Ngọc hét thảm nằm bẹp trên đất run lẩy bẩy, một chân đã bị cắt đứt chảy ra máu tươi.
Hai tay vẫn cố lê lết bò về phía trước.
" Anh ơi...cứu em..."
" Lờ đi câu hỏi của người lớn là hư lắm đó biết không?".
Một bàn chân to mang giày da hiện ra trước mặt Tuyết Ngọc, gương mặt biến thái hưng phấn của La Văn hiện ra nở nụ cười gằn, sau đó không chút do dự dẫm mạnh xuống bàn tay nhỏ
" Crak ". Bàn tay bị dẫm nát thành một bãi bầy nhầy.
" Aaaaa ". Tuyết Ngọc hai mắt khẽ lật, đau đến không nói thành lời, nhưng La Văn không để cô bé ngất đi, mà lấy ra một cái lọ nhỏ rót ra một giọt chất lỏng màu xanh đổ vào miệng Tuyết Ngọc.
" Chậc, lại hao tiền. Mà thôi kệ, lâu rồi mới gặp một đứa cực phẩm như vậy, hao bao nhiêu cũng phải chơi cho đã!". La Văn biến thái liếm liếm môi.
Bàn chân vẫn đạp trên máu thịt Tuyết Ngọc khom người xuống, hai tay nắm lấy áo bông đỏ của cô bé kéo mạnh ra hai bên.
" Rẹt ". Cái áo mà cô bé yêu quý nhất, trân trọng nhất cứ vậy bị xé ra làm vô số mảnh, để lộ ra cơ thể bé nhỏ trắng nõn dưới màn đêm ánh lửa ngút trời.
" Ha ha ha, quả là cực phẩm, cực phẩm "
La Văn cười lên hưng phấn, vươn đôi tay bẩn thỉu muốn chạm vào Tuyết Ngọc.
" Phốc "
Âm thanh xuyên phá qua da thịt vang lên.
Bàn tay dừng lại ở giữa không trung, La Văn hộc ra một ngụm máu lên người Tuyết Ngọc, gương mặt bần thần không hiểu chuyện gì khó nhọc cuối đầu xuống.
Ở ngực phải của hắn, một sợi dây leo đỏ tím xuyên thủng mà qua, phần dây lộ ra ngoài còn khẽ ngọ nguậy truyền đến xúc cảm ghét bỏ.
" Thứ...gì..??". Toàn bộ cơ thể của La Văn vị dây leo nâng lên giữa trời, từng luồng chấn động kỳ dị truyền đến không ngừng đánh vỡ mạch máu cùng nội tạng bên trong khiến hắn không đề nổi sức phản kháng, nhưng thần kỳ là lại không c·hết mà giữ lại hơi tàn nhìn lấy khung cảnh đang diễn ra.
" Bé Ngọc "
Bên cạnh Tuyết Ngọc, thân ảnh của một thanh niên tóc đen mắt đỏ không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đôi đồng tử đỏ máu dưới ánh lửa bập bùng như phát ra ánh sáng của sự cuồng nộ.
Gương mặt lãnh đạm hằng ngày được thay thế bằng một nét nhu hòa.
Thanh niên nhẹ nhàng cúi người ôm lấy Tuyết Ngọc vào lòng, khoác lên người bé một tấm da thú mỏng, nâng niu đút vào miệng nhỏ một bình chất lỏng nào đó.
Cơ thể Tuyết Ngọc phát ra ánh sáng nhàn nhạt, v·ết t·hương nhỏ trong nháy mắt đều lành lại, chậm chỉ cả tay nát chân đứt cũng mọc trở lại như chưa có gì.
Gương mặt nhỏ bé trắng bệch có thêm chút hồng hào, Tuyết Ngọc mở ra đôi mắt nhìn hắn nhoẻn miệng cười thì thào ba chữ
" Anh Vô Danh " rồi như tìm được nơi nương tựa an toàn liền ngất lịm đi.
Từ sau lưng hắn, vô số sợi dây leo chui ra, một bộ phận kết lại thành một cái giường nhỏ êm ái, Tuyết Ngọc được hắn cẩn thận đặt vào nằm bên trong.
Một bộ phận lớn dây leo khác thì điên cuồng dài ra, hóa thành một làn sóng tím đỏ che phủ cả bầu rời.
" Lên ". Ánh mắt hắn rét lạnh nhìn vào vô số những k·ẻ c·ướp còn trong làng, lúc này bọn chúng cũng đã phát hiện có biến nên đã tụ tập lại vào một chỗ đối diện hắn.
Ma Vân Đằng theo lệnh, vô số tiếng vun v·út xé gió vang lên như những mũi tên lao v·út tới
" Thứ quỷ gì??"
" Đừng qua đây "
" Bỏ tao ra!!! Aaaa "
"...."
Hàng trăm thổ phỉ lập tức r·ối l·oạn tưng bừng, cầm đao cầm kiếm chống trả, nhưng hoàn toàn không có tác dụng lớn.
Một bộ phận thì giống như La Văn, bị Ma Vân Đằng xỏ xiên hoặc đánh gãy tứ chi rồi bắt sống, tên nào chống trả quyết liệt chọc giận nó thì đều bị siết thành cái bánh thịt ném vào trong đám lửa.
" Người anh em này có gì từ từ nói! Ta là nhị thống lĩnh của Ma Cát Trại, chỉ cần ngươi chịu dừng tay thì Ma Cát Trại tuyệt đối có hậu tạ "
Trong đám c·ướp, một người đàn ông cao ba mét, cởi trần thân trên để lộ làn da đen nâu cơ bắp, vừa vung vẩy một cây đại đao chống lại Ma Vân Đằng vừa cấp bách hô lớn lên.
Nhưng đáp lại chỉ có sự thờ ơ.
Thanh niên này không ai khác chính là Lê Khanh, hắn lúc này chỉ quan tâm tình trạng của Tuyết Ngọc thôi chứ không để ý gì khác, để mặc Ma Vân Đằng muốn làm gì thì làm.
Quản tên kia là ai, dám làm tổn thương bé Ngọc thì đều đáng c·hết!!
Mà bắt nguồn của sự việc này thì phải kể đến lại thời gian hai năm về trước.
Khi ở Lam Phương Tinh, vì trốn tránh Tinh Chấn mà Lê Khanh đã thành công nấp vào bên trong Quan Tài Vĩnh Hằng, nhưng không ngờ Tát Ha Ha cũng kịp đem một tia tàn hồn theo ngón tay đứt đưa vào bên trong.
Tàn hồn của Tát Ha Ha lúc đó dù đã suy yếu, nhưng vẫn có đẳng cấp đạt tới Hằng Tinh cấp năm, phát động bí pháp muốn Đoạt Xác Lê Khanh.
Hắn dĩ nhiên không thể khoanh tay chịu c·hết.
Thế là hai nên nổ ra một cuộc chiến linh hồn khốc liệt bên trong thức hải của hắn.
Kết quả Lê Khanh tuy chiến thắng, nhưng cũng là thắng thảm, linh hồn gặp phải trọng thương.
Cũng may là dược lực của Huyết Đan khi trước vẫn còn, lượng sinh mệnh lực vô cùng hùng hậu bên trong dù đã tái tạo lại cơ thể hắn thì vẫn chỉ như chín trâu mất một sợi lông, số còn lại ùn ùn chia ra chui vào thức hải, tâm điền ( trái tim ) cùng đan điền của hắn.
Mà Lê Khanh lúc đó đã ở trên bờ vực ngủ say do linh hồn tổn thương quá độ.
Chỉ kịp dùng một trăm nghìn điểm tích lũy uy thác hệ thống nhờ nó tiến hành ổn định giữ mạng cho mình rồi lập tức hôn mê không còn biết trời đất gì.
Quan Tài Vĩnh Hằng trôi nổi trong vùng hư vô không biết bao lâu thì bị một khe nứt thời không nuốt chửng, theo dòng loạn lưu mà trôi dạt đến thế giới này.
Lúc đó, hệ thống vì ngăn ngừa tác dụng phụ của Quan Tài Vĩnh Hằng mà tự động thu hồi nó lại, để mặc Lê Khanh nằm b·ất t·ỉnh giữa rừng hoang.
May mà nhờ ba của Tuyết Ngọc khi đó là thợ săn gặp phải, cứu về chăm sóc.
Một lần hôn mê này kéo dài tận một năm lẻ tám tháng.
Mà khi Lê Khanh tỉnh lại thì đang là lúc ba của Tuyết Ngọc hấp hối, cho dù hắn có lấy ra sinh mệnh dược tề hay các loại tài nguyên trân quý khác thì cũng không cứu được.
Vì trả ơn, cũng là vì lời hứa với người đã mất, Lê Khanh đem Tuyết Ngọc xem như em gái mình mà chăm nom, sau bốn tháng sống chung cùng nhau thì đã tình như ruột thịt.
Vậy mà, hôm nay hắn mới có ra ngoài đi săn về trễ một chút mà đã xảy ra cớ sự này.
Nhìn Tuyết Ngọc mặt còn vương lệ nằm ngủ say, lại nhớ đến thảm cảnh trước đó của cô bé, một ngọn lửa ngột ngạt bùng lên trong cơ thể.
Cảm xúc tưởng chừng đã bị Quan Tài Vĩnh Hằng tước đi lúc này lại nhen nhóm lên, như lửa cháy đồng khô càng ngày càng dữ dội.
" Bùm "
Không một dấu hiệu, hai chân của La Văn gần Lê Khanh nhất đột ngột nổ tung thành mưa máu, cơn đau khiến mặt La Văn vặn vẹo nước mắt nước mũi chảy ra gào thảm lên.
Nhưng, đó mới chỉ là bắt đầu, cơn thịnh nộ của Lê Khanh không thể nào cứ như vậy kết thúc được.
"...."
Hàng ngàn sợi Ma Vân Đằng lúc này cũng cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, trên thân dây leo hiện ra những đường văn kim sắc, uy lực tăng lên đột biến chỉ dùng hai ba nhịp đã đem thủ lĩnh đám c·ướp khống chế lại
" Đừng ". Nhị thống lĩnh Ma Cát Trại - Đồ Tư bị trói chặt sợ hãi kêu lên
Nhưng Ma Vân Đằng mới chẳng thèm để ý hắn, dây leo vô tình siết lại, đem toàn bộ xương cốt trên thân hắn đều bóp nát, chỉ chừa lại đúng một hơi thở ném vào trước mắt những dân làng bị hại.
" Súc sinh ". Thiếu nữ ít phút trước còn bị Đồ Tư c·ưỡng h·iếp quệt nước mắt, có thể trần trụi cười điên dại xiêu vẹo bước tới, trên tay là một con dao găm nhỏ lấy từ trên tay của xác cha mình, thê lương quỳ xuống bên cạnh Đồ Tư
" Súc sinh " " C·hết đi " " C·hết " " C·hết "....
Từng nhát, từng nhát, từng nhát !!