Chương 15 : Lần đầu vượt Thí Luyện Tháp
Sáng hôm sau, Obeman đúng 7 giờ thì ghé qua, đúng lúc Lê Khanh đang cuồng ăn bát phở thứ 25.
Mỗi biệt thự đều có một đầu bếp riêng, muốn ăn sơn hào hải vị quốc gia nào thì chỉ cần nói một tiếng là được, có điều hắn vẫn thích các món truyền thống quê nhà hợp khẩu vị hơn.
Mà phở ở thế giới này do gạo biến dị, thịt là thịt quái thú chế biến thành nên hương vị càng thêm thơm ngon, khiến hắn ăn như muốn nuốt cả đầu lưỡi.
" Phở à, ngon đấy, cho xin bát nha ". Obeman tự nhiên như nhà của mình ngồi xuống quơ tay lấy một bát ăn ngấu nghiến, sau đó không đã còn ăn thêm đến tận bát thứ năm.
" Nhờ phúc của anh, tôi chỉ mới no có 8 phần "
Lê Khanh u oán nói, sau bát thứ ba mươi thì đầu bếp thông báo thực phẩm dự trữ đã hết nên hắn đành dừng đũa.
" Chẹp, phải công nhận Việt tộc các cậu có nhiều món ngon thật, nhất là phở, bánh mì cùng nem rán càng ăn càng ghiền "
" Chứ sao, cơ mà sao anh rõ dữ vậy?"
Trên thế giới hiện tại chỉ còn năm cường quốc, văn hóa nhỏ như Việt Quốc sớm đã không còn được nhiều người biết tới, thậm chí không ít người ngoại quốc thiếu hiểu biết còn nghĩ mấy món trên là của Hoa Hạ, điều này cũng làm cao tầng đất Việt buồn phiền rất nhiều.
" Cậu không biết à, tôi với hội trưởng Chu Minh của cậu là bạn thân đấy "
Obeman dùng tăm xỉa xỉa răng nói, khiến Lê Khanh vô thức nhớ đến gương mặt lúc nào cũng lạnh của Chu Minh.
" Thân ai nấy lo thì có ". Trong lòng hắn nghĩ thầm.
" Rồi, cũng nên đi tiến hành thí luyện rồi "
Obeman nói, dẫn theo Lê Khanh tới Đảo Thiên Tháp, càng đến gần thì hắn mới càng bị sự kỳ công của kiến trúc này khiến cho kinh ngạc.
" Tháp này là được khai quật trong một di tích cổ, không gian bên trong thực tế còn rộng hơn toàn bộ trại tinh anh, chỉ cần đi thẳng vào thế này là được "
Nói rồi, Obeman một đầu đâm vào vách tháp, bề mặt tiếp xúc như mặt nước gợn sóng rồi nuốt chửng thân ảnh của ông ta.
Lê Khanh cũng bắt chước theo, sau một trận chao đảo nhẹ thì thấy bản thân đã tiến vào một đại sảnh rộng lớn, người đứng người đi người ngồi đông đúc.
" Quả là thần kỳ ". Trong lòng hắn rung động thật sâu.
Chỉ là một sản phẩm di tích mà đã thế này thì những nền văn minh đỉnh cấp tròn vũ trụ còn tân tiến ra sao, thật là đáng chờ mong.
" Đi, qua bên ngày ngồi thang máy lên trên "
Obeman vỗ vai khiến hắn tỉnh hồn lại.
Hai người tiến vào một vòng tròn, một thứ năng lượng như bong bóng bao bọc họ lại rồi bay lên trên, đến địa điểm thì tự động vỡ ra thành nhiều điểm sáng bị tường xung quanh hấp thu lại.
Đây đã là tầng cao nhất của Đảo Thiên Tháp, vẫn là đại sảnh nhưng rộng hơn bên dưới nhiều lắm, trên sàn đặt nhiều tấm nệm, hơn chục thanh niên nam nữ đang khoanh chân ngồi tóp năm tóp ba trò chuyện.
Có người Mỹ cùng Nga thân thể tráng kiện, người EU thon thả bảnh bao, người Hoa tóc đen mắt đen.
Thấy có người đến toàn bộ đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
" Nhìn lạ mặt quá! Người mới à?"
" Nghe nói là đến từ căn cứ Cửu Long "
" Đó là nơi nào? Hoa Hạ à?"
" Không, là căn cứ tự trị "
" À "
"...."
Tiếng xì xào bàn tán vang lên nhưng không có ai lên chào hỏi hắn, đây cũng là một bi ai khác của người Việt hiện tại, bị coi thường.
Theo chân Obeman tiến vào một trong những cánh cửa, bên trong là một căn phòng khá lớn, có hai cái sofa, bên trên mỗi cái đặt một cái mũ chụp màu xanh lam.
" Đây là thiết bị kết nối giả lập, có thể đưa ý thức của cậu vào một vùng không gian giả định do thiết bị văn minh cổ tạo ra, cả chúng ta và bên Cực Hạn đều xài chung một cái máy chủ "
" Đeo nó lên, thí luyện của cậu có thể bắt đầu được rồi "
Lê Khanh gật đầu, nằm trên sopha đội mũ giả lập vào.
" Link start ". Trong lòng chuunibyo hô lên một câu không cần thiết.
Obeman cũng đeo cái còn lại vào.
Trước mặt tối đen khoảnh khắc, sau đó Lê Khanh thấy mình xuất hiện trong một không gian trắng tinh vô bờ, xung quanh có nhiều ký hiệu 010 thỉnh thoảng hiện ra.
Bên cạnh là Obeman.
" Đây chính là khoa học thần kỳ ". Obeman cười một tiếng, ngón tay vuốt qua không gian trước mặt.
Lập tức cảnh sắc chuyển thành tinh không bao la, tinh hệ chuyển động, cảnh vật kỳ ảo đẹp không chân thực.
" Ở kia là Thí Luyện tháp, có bảy tầng, là nơi cậu tiếp nhận thí luyện "
Theo Obeman chỉ nhìn tới, Lê Khanh thấy một tòa tháp cao v·út, ít nhất cũng phải ba bốn trăm mét, có vô số bức hình quái thú vờn quanh.
" Nghe này, ở đây hiện tại chỉ có ý thức của chúng ta, còn cơ thể này là do hệ thống phân phối, ta hay cậu đều giống nhau "
" Lực quyền 10 nghìn kg, tốc độ 150 m/s, thần kinh phản ứng chiến tướng sơ cấp "
Lê Khanh hơi giật mình, nhưng nghĩ lại hình như trong nguyên tác cũng có chuyện này, là để kiểm tra chính xác nhất khả năng chiến đấu của mỗi người.
Hai người đi đến bên Tháp Thí Luyện.
Bên trái có một cột đá màu đen thể hiện một bảng thông tin
" Tính danh: Lê Khanh
Giới tính: nam
Thân phận: học viên trại huấn luyện tinh anh Lôi Điện
Thí Luyện Tháp cấp bậc: 1. "
Obeman cũng có bảng giống vậy, chỉ khác cấp bậc là 3.6
" Kinh ngạc phải không, mỗi bậc chính là một tầng mà ngươi đã chinh phục, như ta 3.6 là đã hoàn thành thí luyện bậc B của tầng 3 ". Obeman cười.
" Thí luyện tháp bảy tầng đến nay vẫn chưa ai xông tới tầng thứ bảy "
" Vậy Hồng cùng Lôi Thần thì sao?"
" Hồng bậc 6.3, Lôi Thần 6.0"
" Dù cùng một tố chất thân thể khác biệt vẫn lớn như vậy, đó là lý do họ có thể trên đỉnh thế giới chứ không phải ta ". Obeman than thở.
Lúc này, hệ thống vận hành Thí Luyện Tháp gởi thông báo đến
" Thí sinh Lê Khanh có một phút để lựa chọn trang bị tác chiến, sau một phút tiến hành thí luyện "
Trước mắt hắn hiện ra danh sách trang bị, hắn nhanh chóng lấy chiến phục, chiến thủ, hộ cước.
Sau khi ấn xác nhận thì chúng đều hóa thành thực thể được mặc sẵn lên người hắn.
" Chúc cậu may mắn, cố gắng lấy thành tích tốt nha "
" Cũng đừng áp lực quá, trong Địa Bảng cũng không ít người còn lang bạt ở tầng 1 đâu "
" Ừ ". Lê Khanh gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ khác, mục tiêu của hắn là trên Thiên bảng kìa.
Hắn hít sâu một hơi rồi đi vào trong cửa tháp biến mất trước mặt Obeman.
Chớp một cái, thân ảnh Lê Khanh xuất hiện trên một thảo nguyên mênh mông.
" Cấp A tầng 1 thí luyện, trong vòng 10 phút g·iết năm mươi đầu Mãng Ngưu thú tướng sơ cấp, sẽ ở sau một phút bắt đầu, chúc ngươi nhiều may mắn "
Âm thanh điện tử vang lên khắp thảo nguyên.
Theo thói quen dùng niệm lực quét xung quanh nhưng giờ khắc này hắn mới phát hiện niệm lực không thể sử dụng, có lẽ vì đây là cơ thể giả lập đi.
Một phút sau.
Cách hắn trăm mét có năm mươi con Mãng Ngưu đột nhiên xuất hiện, mỗi con đều cao trên năm mét cơ bắp cuồn cuộn, đồng loạt lao đến.
Mỗi một con đều là Thú tướng sơ cấp tương đương Lê Khanh, nhưng hắn tuyệt nhiên không sợ hãi, có chăng chỉ là hưng phấn nở nụ cười
" Vừa vặn làm nóng người "
Co thân pháp nhập vi cùng Kami-e, tuy so ra vẫn kém cấp hoàn mỹ chút nhưng chỉ là năm mươi con mãng ngưu hoàn toàn không đủ gây áp lực cho Lê Nhanh, đây một phần là vì loài quái thú này có phương pháp t·ấn c·ông khá đơn điệu nên chỉ cần nắm tốt nhịp độ là dễ dàng né tránh.
Đâm thẳng, húc đầu, giẫm...
Lê Khanh bình tĩnh né qua, sau đó nhắm ngay điểm yếu tung quyền.
Có Vạn Trọng Chiến Kình nhất trọng phụ trợ, Lê Khanh một quyền lên đến tận 20000kg, đơn giản chính là một đấm một con, thậm chí còn có rảnh rỗi nghiên cứu đệ nhị chiến kình.
Trong trận chiến với Tử Linh Điểu thì hắn cũng đã có chút cảm ngộ, tuy nhiên khi xài được khi không, thực chiến vẫn là cách tốt nhất để củng cố cho quen thuộc.
Mà những lúc thành công, lực quyền của hắn thậm chí lên đến 30000 kg, đã là Chiến tướng trung cấp tối đỉnh rồi.
Năm mươi con Mãng ngưu đỏ mắt gầm thét không s·ợ c·hết xông tới, nhưng góc áo Lê Khanh cũng không đụng được, bị hắn bình tĩnh hạ gục từng con.
" Phù "
Cuối cùng, khi con mãng ngưu thứ năm mươi ngã xuống, mọi thứ lại yên tĩnh lại, xác thú cùng v·ết m·áu nhanh chóng biến mất, thể lực cũng nhanh chóng được Thí Luyện tháp hồi đầy lại.
" Chúc mừng học viên Lê Khanh, dùng 2 phút 11 giây hoàn thành thí luyện bậc A "
" Kế tiếp là bậc B thí luyện, trong vòng 30 phút g·iết 100 con Mãng Ngưu, sẽ ở sau một phút bắt đầu, chúc ngươi nhiều may mắn "
Một phút rất nhanh trôi qua.
Trên thảo nguyên lần nữa xuất hiện Mãng Ngưu, lần này là một trăm con, đỏ mắt ồ ạt lao đến khiến mặt đất cũng phải chấn động.
" Món chính tới ". Lê Khanh đập quyền cũng xông lên.
Có thể này tuy không có huyết mạch Saiyan nhưng khi sự hiếu chiến của chủng tộc này đã ăn sâu vào trong máu hắn, càng đánh càng hăng tiết, hơn nữa ngộ tính trong chiến đấu cũng không phải Thí Luyện Tháp hạn chế được.
Từng kỹ năng của Lê Khanh càng lúc càng trở nên nhuần nhuyễn hơn, mơ hồ dần chạm đến cấp bậc tiếp theo.
Đùng.
Trăm mét chỉ cần chưa đến nửa giây để hai bên chạm mặt, Lê Khanh bình tĩnh né qua con Mãng Ngưu đầu tiên húc đến, dùng tay ấn đầu con thứ hai nhảy lên cao, tránh thoát cả bầy trùng kích, liên tục như vậy đợi chúng dừng chân lại thì nheo mắt từ trên không giáng một cước mạnh xuống xương cổ một con.
Khụy tại chỗ.
Ở giữa bầy trâu, Kami-e như một cánh hoa trong gió bắt đầu xâm nhập, quyền cước mở ra g·iết chóc.
Xác trâu bị cự lực trùng kích liên tục bay lên cao rồi rơi ra vòng ngoài.
Khung cảnh đầy tính mỹ lệ của b·ạo l·ực cùng thiết huyết.
Số Mãng Ngưu nhanh chóng giảm thiểu.
Bởi hình thể nhỏ, lại ở trung tâm bầy trâu nên mỗi lần trùng kích hắn cũng chỉ phải đối đầu nhiều lắm là năm con, so với bậc A cũng không khác gì, chỉ là tốn thêm chút thời gian.
" Chúc mừng học viên Lê Khanh, dùng 4 phút 32 giây hoàn thành thí luyện bậc B "
Âm thanh điện tử vang vọng.
Sau đó là thí luyện bậc C bắt đầu, trong 50 phút g·iết hai trăm đầu Mãng Ngưu, trong đó có 10 con Thú tướng trung cấp.
Độ khó gia tăng mãnh liệt.
" Tranh thủ đem thân pháp cùng quyền pháp, cước pháp tôi luyện lên hoàn mỹ cấp. Từ từ mà đánh, đủ thời gian qua ải là được "
Nhìn bầy trâu đông nghìn nghịt xông tới, Lê Khanh liếm liếm môi, cường độ cao chiến đấu thế này quả là hợp ý hắn.
Mỗi ngày đến đánh vài lần, đột phá còn không phải nằm trong tầm tay hay sao??
Học viện tinh anh quả nhiên là bảo địa!!