Chương 12 : Chiến thắng
" Cái gì? Thằng nhóc này quá liều mạng "
Trên đường chạy đến, Thành Chung thấy một vệt đen phóng lên bầu trời, dùng ống nhòm nhìn kỹ thì còn ai khác ngoài Lê Khanh, tức đến mắng to lên.
Xung quanh, các thí sinh đã nhận được thông báo rút lui, đang từ bốn phương tám hướng tẩu tán khỏi thị trấn.
Quân đội thì đã nhanh chóng điều động chiến cơ cùng vũ trang, trung tướng Trần Thanh Nguyên cũng đang tức tốc chạy đến, nhưng mọi thứ đều cần chút thời gian.
Ở bên kia, Lê Khanh cũng không quản được nhiều như vậy.
" Ăn của tao một đấm "
Bành!
Một quyền trực diện vào đầu Tử Linh Điểu nhưng chỉ khiến nó hơi chao đảo, mắt cú khổng lồ chuyển động rồi khóa chặt lấy hắn, mỏ chim cực tốc mổ tới.
Lê Khanh làm sao dám đón đỡ.
Nguyệt bộ đạp không.
Kami-e linh hoạt tránh qua một bên trong khoảnh cách đường tơ kẽ tóc.
Sau đó Thiểm nhanh chóng áp sát, từng quyền từng quyền vung ra, hai thanh phi đao cấp SS là thứ duy nhất hắn mang theo trong túi cũng hóa thành hai tia sáng liên tục oanh tạc.
Hiện tại hắn cũng không quản được dùng niệm lực sẽ bị hệ thống trừ điểm rồi, trong lòng chỉ muốn toàn lực thỏa thích đánh với quái thú mạnh mẽ trước mặt.
Ku~
Tử Linh Điểu gầm lên giận dữ, hơn mười sợi lông như hợp kim tím đột nhiên rời thân bắn mạnh ra, tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa nhìn qua cũng biết độ sắc bén mỗi cái không phải đùa.
Lê Khanh nghiêm nghị, vừa đạp Nguyệt bộ vừa dùng Kami-e uốn éo né tránh, hầu như cái nào cũng sát da người mà qua, chiến phục chạm vào là rách bị cắt nát bươm.
Dứt khoát xé ra ném bỏ, để trần thân trên vạm vỡ, Chiến Thủ cũng ném, chỉ là bậc hai nó sau mấy lần v·a c·hạm với cơ thể quái thú cấp Lĩnh chủ thì đã báo hỏng rồi.
Dứt khoát dùng Thiết khối cục bộ tăng độ cứng của nắm đấm thì còn hữu dụng hơn.
Đùng! Oành!
Ku~ku~
Tiếng v·a c·hạm liên tục vang lên, tiếng quái điểu gầm thét điên cuồng, tử quang cùng nhân ảnh quần lấy nhau trên bầu trời đêm.
" Mẹ nó, trâu như vậy ". Mạnh Quý cùng Thành Chung lúc này đã đến nơi nhìn thấy cảnh này thì đồng loạt bạo nói tục.
"..."
Trung tướng Thanh Nguyên cũng đã có mặt, đứng trên một tòa nhà khoanh tay cau mày nhìn trận chiến.
Ông ta mặc dù là Chiến Thần cấp nhưng nói thật, đối phó quái thú Lĩnh chủ dưới đất còn tốt, chứ còn phi cầm loại biết bay thì cực kỳ khó khăn, bởi chỉ có cấp bậc Siêu Việt chiến thần hoặc tinh thần niệm sư mới có thể tự do di chuyển trên không được.
Dĩ nhiên, nếu dựa vào thiết bị công nghệ thi vẫn có thể bay, nhưng với độ linh hoạt thì vẫn có chênh lệch không nhỏ với những đứa con của bầu trời.
Chiến Thần như ông ta còn vậy thì võ giả cấp thấp càng khó khăn hơn.
Phương pháp phổ biến nhất trên thế giới để đối phó quái điểu chính là s·ử d·ụng s·úng laser, một súng bắn ra có là Lĩnh chủ đỉnh phong cũng phải nằm, nhưng điều kiện là bắn trúng mới được.
Cho nên hiện tại, nhìn thấy Lê Khanh đang quần nhau với Tử Linh Điểu thì chấn động vô cùng.
Một phần vì thực lực của Lê Khanh, vậy mà có thể dây dưa bất phân thắng bại với quái thú Lĩnh chủ, tồn tại ngang với cấp Chiến thần.
Một phần khác là bởi vì hắn có thể " đạp không ".
Ánh mắt Trần Thanh Nguyên rất cay độc, tuy Lê Khanh đang điều khiển hai thanh phi đao chứng tỏ hắn là tinh thần niệm sư nhưng ông ta rõ ràng cảm giác được hắn đang di chuyển hoàn toàn dựa vào một loại thể thuật nào đó.
" Nếu q·uân đ·ội, võ giả loài người có thể nắm được kỹ thuật này thì tuyệt đối có thể giảm thiểu rất nhiều t·hương v·ong cho các võ giả tiến về hoang dã săn bắn. Chắc chắn là bước đột phá lớn!"
Càng nghĩ, ánh mắt Thanh Nguyên càng nóng bỏng, nhanh chóng lấy ra thiết bị liên lạc gọi lên cho cấp trên.
Mà ông ta là Trung tướng, cấp trên cũng chỉ có thể là Đại tướng, một trong hai vị truyền kỳ của Việt Quốc thời kỳ Đại Niết Bàn - Chiến Thần tối đỉnh Võ Vương.
" Alo, Thanh Nguyên à? Có chuyện gì thế?". Bên kia truyền đến âm thanh trầm ấm nhưng khiến Trần Thanh Nguyên không kiềm được đứng nghiêm người lên.
" Báo cáo thủ trưởng, hôm nay sát hạch võ giả xảy ra vấn đề, Tử Linh Điểu lĩnh chủ cấp tập kích, sau đó....bởi vậy..."
Trần Thanh Nguyên nhanh chóng kể lại, cũng không đưa ra cái nhìn vì ông biết với trí tuệ bên kia chắc chắn có thể suy ra được lợi hại.
" Trước đừng nhúng tay, để cậu ta đánh một trận thoải mái đi, chỉ cần lưu ý lúc nguy cấp thì ra tay giữ lại tính mạng "
" Thiên tài cần sinh tử mài dũa mới thành cường giả được, còn về phần kỹ thuật kia, sau đó tìm cậu ta thử giao dịch đi, nhưng không nên hỏi về xuất sứ. Mỗi người trên đời đều có bí mật của riêng mình "
" Tuân lệnh "
Bên kia trầm ngâm một lát thì đưa ra mệnh lệnh, Thanh Nguyên chỉ đáp lại một tiếng rồi thôi chứ không hỏi nhiều, quân nhân phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Lúc này, trận chiến cũng đã phát sinh biến đổi.
Hai bên vốn không ai làm gì được ai thì bởi một đoàn bách vũ phi đao của Tử Linh Cầm mà nghiêng chiều, phạm vi công kích quá lớn, quá dày đặc khiến Lê Khanh cũng không né hết được, bị một cái lông vũ găm thẳng vào ngực phải.
Cũng may hắn kịp gồng Thiết khối cản lại, lại mượn lực lui về sau nên nó không đâm vào phổi trong, chỉ khiến hắn văng vào một tòa nhà ho ra ngụm máu.
Dù vậy, chiến ý trong mắt Lê Khanh không giảm.
Hắn cảm nhận được, năng lượng vũ trụ xung quanh đang điên cuồng tràn vào cơ thể, theo hô hấp, theo lỗ chân lông, sau đó cùng máu huyết đi khắp nơi cường hóa từng tế bào.
Trong chiến đấu không ngừng mạnh lên.
Rút ra lông vũ, v·ết t·hương lập tức ngừng chảy máu, mắt thường cũng có thể thấy da thịt đang dần khép lại.
Thiểm.
Một lần nữa hóa thành tàn ảnh phóng lên, xông ra đám bụi mù đến trước mặt Tử Linh điểu, một quyền toàn lực đấm vào mắt nó.
Bành!
Tiếng nổ chát chúa theo sóng khí truyền ra.
Nếu lần đầu chỉ có thể làm đầu quái điểu hơi lệch thì hiện tại đã có thể đánh nó nghiêng hẳn về một bên, sức mạnh so với trước phải tăng gấp rưỡi có thừa.
" Lại mạnh lên rồi, quả là thiên tài "
Trung tướng Trần Thanh Nguyên bên dưới cảm thán, khoát tay ra hiệu cho các khẩu pháo laser q·uân đ·ội gần đó nhắm chuẩn nhưng không phát động, mở ra trạng thái bán nạp năng lượng để đề phòng bất kỳ tình huống nào.
Đùng!
Oành! Ầm ầm...
Ku~
Trận chiến quyết liệt vẫn tiếp diễn.
Nửa giờ....một giờ...hai giờ
Đến tận khi những tia sáng Mặt Trời đầu tiên ló dạng thì mới tiến vào kết thúc.
Lê Khanh đứng dậy trên xác Tử Linh Điểu, ngửa mặt lên trời thở dốc đón ánh bình minh.
Trên cơ thể hắn, khắp nơi đều là máu, v·ết t·hương lớn nhỏ giăng đầy, đến răng cũng gãy mất mấy cái, bộ dáng tả tơi thảm không thể tả.
Tuy nhiên bất kỳ ai có mặt ở hiện trường cũng không dám sinh ra cảm xúc khinh thường, có chăng chỉ là kính ngưỡng, tôn trọng.
" Aaaaa "
Cánh tay trái chưa gãy xương của Lê Khanh nắm chặt giơ thẳng lên, tuyên bố chiến thắng của bản thân.
Lộp bộp lộp bộp
Trần Thanh Nguyên dẫn đầu vỗ tay, sau đó là Thành Chung, Mạnh Quý, cuối cùng là toàn bộ quân nhân tại đó, ai cũng vì vị chiến sĩ đã anh dũng chiến đấu dâng lên lời chúc mừng thắng lợi.
Nhưng sau đó lập tức lo lắng cho thương thế của Lê Khanh, đội quân y trúc trực sẵn lập tức đẩy xe chạy tới, Thành Chung còn trực tiếp nhảy ra nắm lấy hắn đặt lên xe dùng dây cột chặt như sợ hắn trốn đi.
Lê Khanh cũng mặc kệ bọn họ dày vò, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ một giấc thật ngon, lúc chiến đấu hưng phấn không để ý giờ toàn thân đều như rã ra.
Duy chỉ có năng lượng vũ trụ là vẫn còn điên cuồng chảy vào trong cơ thể, chắc còn một thời gian ngắn nữa mới bình tĩnh lại, các v·ết t·hương cũng đang dần tốt hơn.
Nhắm mắt lại, Lê Khanh nhanh chóng th·iếp đi, mặc kệ thông báo của hệ thống vang lên trong đầu.
" Keng. Chiến đấu thắng lợi, đánh giá cấp S. Nhận được 2000 điểm tích lũy, lần đầu đánh g·iết quái thú Lĩnh chủ, hệ thống đặc biệt thưởng thêm một phần Long huyết 50%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng "
" Keng. Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 10000 điểm tích lũy "
....
Khi Lê Khanh thức dậy đã là chuyện của một ngày sau.
Hắn đã được chuyển đến Y Viện Quân Đội 1 nằm ở trung tâm thành phố, nằm trong phòng vip cấp 1 mà chỉ có cường giả cấp Chiến thần mới có thể nằm.
Vừa dậy, cảm giác đầu tiên chính là đói.
Đội ngũ y tá lập tức có một phen tất bật chuẩn bị thức ăn, mà kể từ khi hắn có huyết mạch Saiyan thì sức ăn tăng mạnh, tính sơ sơ cũng ngốn hết cả mấy trăm kg thực phẩm chứ chẳng đùa.
Khiến những người phục vụ đều mệt bở hơi tai.
" Cậu trông vẫn khỏe quá nhỉ?"
Đây là lời đầu tiên tổng giáo quan Thành Chung nói khi đến thăm.
Sau đó là một tràng khiển trách Lê Khanh liều lĩnh, không để ý sinh mạng, không có trang bị mà dám đánh quái thú Lĩnh chủ bla bla...
Lê Khanh chỉ đành ngoan ngoãn lắng nghe, nhưng cho hắn chọn lại thì vẫn sẽ như vậy, bởi chiến đấu để mạnh lên là con đường hắn đã chọn, hắn sẽ kiên định với nó tới cùng.
" Haizz, nói cậu như đàn gãy tai trâu ".
" Thông báo cho cậu một tin tốt, video chiến tích của cậu đã được tổng bộ xem qua. Đích thân Hội trưởng tiến hành đệ đơn xin cho cậu tiến vào Tinh anh trại huấn luyện, ba ngày nữa sẽ có Đặc sứ từ tổng bộ võ quán tới đón cậu, ráng mà dưỡng thương cho tốt đi"
" Ơ, vậy còn thí luyện thử thách gì đó đâu?". Lê Khanh như con nai vàng ngơ ngác.
" Với thực lực đủ hạ quái thú cấp Lĩnh chủ của cậu thì thí luyện cũng chỉ là muỗi, đã được phê duyệt đặc cách thông qua rồi."
Lâm Thành Chung giải thích, chính ông đến giờ cũng vẫn còn rung động mỗi khi nghĩ đến trận chiến tối hôm đó đây.
" Ơ, nhưng đã có thẻ chứng nhận võ giả đâu "
" Đây, nhận lấy rồi im đi, bây giờ còn lo đến thứ này à".
Tổng giáo đầu ném vào mặt hắn một tấm thẻ võ giả rồi đùng đùng nổi giận rời đi, b·ạo l·ực đóng cửa cái rầm để lại hắn chẳng hiểu mô tê gì cầm lên tấm thẻ
" Ủa, cái này cũng rất quan trọng mà..."