Chương 3: Gặp người
Sau vài giờ chạy liên tục Mạc Thiên bắt đầu dừng lại, lúc này trước mặt Mạc Thiên là một khu rừng rậm vô cùng to lớn với những cây cổ thụ cao hàng trăm mét, nhìn lên những cây cổ thụ đó Mạc Thiên cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé như là con kiến đứng trước một đám khổng lồ vậy.
Nhìn khu rừng khổng lồ cộng thêm với bầu trời âm u tạo ra cảm giác như cả khu rừng muốn nuốt chửng Mạc Thiên, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh Mạc Thiên bắt đầu đi vào khu rừng.
Đúng lúc này Mạc Thiên không biết được ở đằng xa đang có sáu con mắt đang chăm chú nhìn vào bản thân đó là hai thiếu niên và một thiếu nữ đều mặc quần áo màu trắng giống nhau trên ngực có biểu tượng kim ô ba chân.
Mạc Thiên lúc này đang cẩn thận đi trong rừng đột nhiên xuất hiện một con hổ to hơn ba mét đang nhìn bản thân bằng con mắt đỏ chót, nhìn vậy Mạc Thiên biết con hổ đó đã bị nhiễm th·ành h·ung thú.
Con hổ lao lên hai chân trước vồ về phía Mạc Thiên tốc độ vô cùng nhanh trong thoáng chốc Mạc Thiên né người sang bên đông thời một tay rút đao ra cắm thẳng vào cổ con hổ tuy nhiên nó không c·hết luôn vẫn vùng dậy t·ấn c·ông Mạc Thiên, lúc này Mạc thiên vận dụng Tật Phong Bộ chớp mắt biến mất khỏi mắt hổ khiến nó sững lại sau đó xuất hiện cạnh con hổ lúc nó phản ứng lại Mạc Thiên đã đứng cạnh vận dụng Tật Phong Đao một ánh đao lóe lên đầu hổ lìa khỏi cổ cả cơ thể ngã xuống.
"Con hổ này tu vi tương đương với luyện thể tầng tám, ta bây giờ chỉ cần dùng sức mạnh thân thể cùng với võ kỹ có thể chém g·iết dễ dàng".
Nói xong Mạc Thiên sử dụng thôn thiên quyết thôn phệ toàn bộ tu vi con hổ rất nhanh một cỗ sức mạnh tràn trong cơ thể Mạc Thiên rất nhanh đã đột phá đến luyện thể tầng bảy.
"Ta phải nhanh chóng đột phá để tu vi và thể tu cân bằng mới được".
Mạc Thiên nghĩ thầm sau đó tiếp tục chạy sâu vào khu rừng.
Đêm đến cả khu rừng tối đen, Mạc Thiên đang ngồi trước đống lửa tai mắt luôn chú ý xung quanh đột nhiên phía trước xuất hiện động tĩnh Mạc Thiên lập tức rút đao nhìn chằm chằm phía trước chỉ cần có gì lao ra sẽ lập tức t·ấn c·ông.
Đúng lúc này có ba người bước ra đó là hai nam một nữ lúc sáng nhìn Mạc Thiên, trong đó nữ nhân nói.
"Vị huynh đệ này chúng tôi không phải người xấu mà là là đệ tử Kim Ô tông đến đây lịch luyện thôi, chỉ là hôm nay thấy huynh đệ có thể g·iết c·hết con hung hổ đó dễ dàng lên bây giờ muốn đến làm quen thôi với lại bây giờ ban đêm rất nguy hiểm hung thú nhiều nên muốn cùng nghỉ ngơi để giúp đỡ nhau".
Mạc Thiên chỉ nhìn chằm chằm bọn họ một lúc sau đó nói.
"Được"
Thiếu nữ vui vẻ cùng với hai thiếu niên ngồi xuống cạnh đống lửa, Mạc Thiên bây giờ chưa biết bọn họ như nào và nếu từ chối thì hai bên có thể sẽ trở mặt.
"Ta là Hà Thiến Thiến còn đây là hai vị sư huynh của ta bọn họ là anh em ruột, người cao hơn tên là Trần Huy còn người thấp hơn là Trần Long"
"Các ngươi đến từ bên ngoài".
Mạc Thiên nhìn họ hỏi.
"Đúng vậy a chúng ta từ bên ngoài đến lịch luyện đã đi băng qua khu rừng này rồi, khu rừng này chỉ rộng trăm cây là biên giới của vùng cấm địa mới này, ở đây ta nghe từ miệng của những đoàn thám hiểm khác nói mạnh nhất là hung thú luyện khí tầng năm".
Thiếu nữ đột nhiên nhớ ra gì đó sau đó quay sang nhìn Mạc Thiên hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi không phải người từ bên ngoài tới là người còn sống sót trong cấm địa?".
Mạc Thiên con ngươi con ngươi co lại .
"Không phải ta cũng giống như các ngươi là người từ bên ngoài tới cũng đi qua khu rừng này bây giờ muốn trở về".
Thiếu nữ cũng không hỏi thêm gì nữa, tất cả rơi vào trầm lặng, đột nhiên một tiếng sói hú vang lên tất cả đều đề phòng, về sau không thấy gì nữa bốn người mới thở một hơi.
"Chúng ta lên chia nhau ra canh gác".
Hà Thiến Thiến đề nghị
Mạc Thiên đồng ý sau đó hắn canh trước 2 giờ rồi lần lượt ba người kia.
Tầm 4 giờ sáng lúc Mạc Thiên đang nghỉ ngơi lúc này trước mặt suất hiện một người đó là Trần Huy đang một mặt lạnh lùng nhìn Mạc Thiên, bàn tay vận lực đột nhiên vận sức đánh vào bụng Mạc Thiên khiến Mạc Thiên nằm co quắp người xuống không đứng lên được.
Cả Hà Thiến Thiến và Trần Long đều tỉnh dậy nhìn Mạc Thiên nằm dưới đất quằn quại không dậy được.
Trần Huy ngồi trước mặt Mạc Thiên cười lạnh nói.
"Nhìn ngươi mặc bộ quần áo rách này có huy hiệu của Hạo Nguyệt Thành là bọn ta đã biết ngươi là người trong cấm địa rồi".
Hạo Nguyệt là tên toà thành mà Mạc Thiên ở
"Ta là người trong thành cùng với việc ám toán ta thì liên quan gì?".
"Hahaha, ngươi là người duy nhất còn sống sót sau cấm địa hình thành chỉ cần bắt được ngươi thì ta sẽ có được bí mật đó".
Nhìn tên Trần Huy đang cười to trước mặt Mạc Thiên không nói gì trực tiếp rút đao ra, một ánh đao lóe lên hai người kia chưa kịp phản ứng thì một cái đầu lâu bay lên máu bắn đầy lên người.
Khi hai người kia kịp phản ứng lại thì một ánh sáng lóe lên cây đao đã đến trước mặt Trần Long một phát xuyên cổ họng, thấy vậy Hà Thiên Thiến lập tức quay người chạy tuy nhiên chạy chưa được vài bước cây đao đã đặt trước cổ không dám động đậy.
"Tha cho ta, làm ơn tha cho ta ta sẽ làm tất cả những gì ngươi bảo".
Hà Thiến Thiến vừa khóc vừa cầu xin.
Mạc Thiên không nói gì một đao vung lên hai gối Hà Thiến Thiến bị cắt ra lăn ra đất ôm gối kêu.
"Bây giờ ta hỏi ngươi trả lời, nếu nói thật ta có thể xem xét tha cho ngươi".
"Được, được".
Hà Thiến Thiến vội nói.
"Ai cho các ngươi lá gan t·ấn c·ông ta?"
"Bọn ta đã nhìn thấy ngươi đi từ trong cấm địa đi ra trên người còn mặc y phục của Hạo Nguyệt thành nên đoán ngươi là người còn sống trong cấm địa, với lại lúc bọn ta gặp ngươi thấy ngươi đã g·iết được con hổ đó nên nghĩ ngươi tu vi cũng chỉ ngang bọn ta đều luyện thể chín tầng lên mới ra kế hoạch làm hại ngươi".
Mạc Thiên rất may mắn cơ thể mình đã có thể so với luyện khí kỳ nếu không đã bị ám hại rồi, sau đó Mạc Thiên bắt đầu tra khảo tin tức về tu luyện và thế lực xung quanh.
Hỏi xong Mạc Thiên một chưởng vỗ vào trán Hà Thiến Thiến, lực đạo mạnh khiến nàng ta c·hết ngay tại chỗ, nếu đã có ý định g·iết bản thân thì Mạc Thiên sẽ không bao giờ tha cho.
Đợi cho đến sáng Mạc Thiên bắt đầu di chuyển tiếp, hắn quyết định sẽ ở lại khu rừng này tu luyện một thời gian.