Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thôn Phệ Thiên Địa

Chương 24: Thần linh phù hộ




Chương 24: Thần linh phù hộ

Khi gần như toàn bộ tu sĩ cấp cao đều c·hết sạch thì đại trận bắt đầu phát sáng, ánh sáng màu đỏ bao phủ tứ phương đi xuyên qua không gian vết nứt đi vào trong thâm không khiến cho thâm không đen ngòm trở lên sáng rực, một cỗ khí tức khổng lồ phát ra khiến cho bốn tên tà ma cầm đầu cũng phải quỳ sát xuống không đứng lên nổi còn dưới chiến trường tất cả mọi người đều nằm sát xuống không nhúc nhích được tý nào, Mạc Thiên bây giờ cũng đang nằm trong một bãi phế tích cả người như một huyết nhân bất động.

Ánh sáng màu đỏ khiến cho rất nhiều tồn tại trong hư không chú ý có cự thú khổng lồ đang nuốt lấy thế giới, có cự nhân ba mắt đang dạo chơi trong hư không, có sinh vật chỉ nhìn thấy hai mắt như hai lỗ đen.... Tất cả đều hướng về phía ánh sáng.

Dần dần ánh sáng thu lại hiện ra một bóng người không có ngũ quan cả người đều do ánh sáng tạo thành, thấy bóng người xuất hiện tất cả ánh mắt đều rời đi không quan tâm nữa, hư ảnh đứng đấy một lúc rồi nhìn qua toàn bộ thế giới khiến cho ta ma toàn bộ hoá thành hư vô kể cả đám tà ma ở ngoài thâm không cũng hóa thành hư vô, một vòng bảo hộ quanh chín đại vực bắt đầu hình thành.

Tất cả mọi người đều có cảm giác như mình đang bị lột sạch để người khác nhìn vậy, lúc quét qua Mạc Thiên thì đột nhiên quả cầu đen trong đầu Mạc Thiên phát sáng biến thành một con mắt, đó là một con mắt vô tình cao cao tại thượng nhìn thẳng về phía hư ảnh, hai bên nhìn nhau sau đó hư ảnh dần biến mất, ánh mắt cũng trở lại quả cầu đen như trước, Mạc Thiên không biết gì về việc này.

Sau khi uy áp biến mất Mạc Thiên bò ra khỏi phế tích thấy trên bầu trời đã trở lại như cũ ta ma cũng không thấy đâu thì thở dài một hơi, sau đó nằm nhìn lên bầu trời thì thấy các tòa đảo bay bắt đầu sụp đổ vỡ ra từng mảnh, Mạc Thiên thấy được hòn đảo lớn nhất sụp đổ lộ ra trong đó là vật thể hình thoi mà hắn thấy trong bí cảnh, khi vật đó xuất hiện toàn bộ xung quanh đều dừng lại từ những mảnh vụn hay con người đều đứng im như thời gian bị dừng lại chỉ có Mạc Thiên đang ngơ ngác không hiểu gì đứng đấy, một âm thanh vang lên sau lưng.

"Thấy hết rồi chứ?".

Mạc Thiên dật nảy mình quay lại đằng sau là một lão già tiên phong đạo cốt đang đứng nhìn Mạc Thiên một mặt từ ái như nhìn xem con cái của bản thân.

Nhìn thấy bộ dạng của lão già Mạc Thiên kinh hô.



" Thiên Uyên thiên tôn, không phải ngươi đ·ã c·hết rồi sao".

"Ta đúng thật đ·ã c·hết rồi đây chỉ là một ý niệm còn lại của ta bám vào Thiên Uyên hạch tâm để tồn tại thôi".

Nghe vậy Mạc Thiên kh·iếp sợ không thôi chỉ một ý niệm có thể tồn tại qua hàng triệu năm hơn nữa bây giờ lại hiện ra trước mặt mình có thể là để đoạt xá, nghĩ vậy Mạc Thiên nổi cả da gà khắp người.

Phảng phất có thể nhìn thấu suy nghĩ của Mạc Thiên lão già lên tiếng.

" Yên tâm ta không phải muốn đoạt xa ngươi, ta đến đây là cho ngươi một cơ duyên".

"Tại sai lại là ta mà không phải người khác, còn rất nhiều người nữa vào đây cùng với ta".

"Haha bởi vì ta không nhìn rõ ngươi a, tất cả những người khác ta đều có thể thấy rõ ràng tất cả riêng chỉ có cơ thể ngươi là ta cảm thấy đặc biệt nhất nên chọn ngươi thôi, với lại đây là cơ hội cuối cùng rồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng chọn".

Lão già liếc xéo Mạc Thiên nói khiến Mạc Thiên mặt đen lại hoá ra bản thân chỉ là miễn cưỡng, lão già phất tay toàn bộ không gian xung quanh biến ảo, Mạc Thiên bây giờ đang đứng trong một không gian hư vô không có mặt đất hay bầu trời gì cả xung quanh toàn màu đen ở phía trên có một bông hoa nhiều màu sặc sỡ nếu nhìn kỹ lại đó như một đám lửa đang cháy làm cho không gian sáng hẳn lên có thể nhìn rõ được.

Mạc Thiên lúc này phát hiện cơ thể mình cũng trở lại như cũ là cơ thể của mình có thể cảm nhận được sức mạnh trong đó, lão già nhìn đám lửa đó trầm tư một hồi rồi nói.



" Tên của nó là Thiên Uyên hoả, nó tồn tại từ rất xa xưa rồi không ai có thể kiểm chứng ta chính là nhờ nó mới có thể có thành tựu thiên tôn cảnh".

"Vậy mà lại lợi hại như vậy".

" Đúng vậy ngọn lửa này vừa có thể bảo vệ linh hồn vừa có thể công kích linh hồn".

Nghe vậy Mạc Thiên thật tâm động đấy là chí bảo cực mạnh đối với Mạc Thiên vì Mạc Thiên đối với linh hồn không có tí phòng thủ nào.

"Ngươi bắt đầu luyện hóa đi ta sẽ giúp đỡ ngươi nếu có việc xảy ra".

" Hấp thu thứ này có nguy hiểm lắm không".

"Muốn hấp thu bảo vật như vậy ngươi nghĩ một tý nguy hiểm không có nếu ngươi không muốn ta không bắt buộc".



" Được ta sẽ hấp thu, cần phải làm thế nào".

Thiên Uyên lão tổ một chảo bắt lấy Thiên Uyên hoả ném thẳng vào người Mạc Thiên lập tức khiến cho cơ thể Mạc Thiên cảm giác trở lên nóng rực từ linh hồn đến thể xác đều nóng lên hơn nữa nhiệt độ càng ngày càng tăng khiến cho Mạc Thiên đau đến c·hết đi sống lại.

Ở trước mặt lão già cơ thể Mạc Thiên đã ngất đi nhưng bên trong linh hồn đang đau đớn vô cùng, thấy vậy Thiên Uyên lão tổ thở dài nhớ lại hình ảnh trong ảo cảnh đó con mắt ở trong người Mạc Thiên có thể ngang hàng với thần linh, ban đầu thí luyện chỉ có mục đích mô phỏng lại trận chiến năm đó ai ngờ con mắt đó lại khiến thần linh thật sự hạ xuống, Thiên Uyên lão tổ biết lúc đó không phải mô phỏng mà thần linh đã hàng lâm ý niệm thật sự do bản thân đã bị thần linh chú ý nhưng có lẽ cho dù là thiên tôn trong mắt thần linh cũng chỉ là một con kiến hôi thôi, thứ thần linh chú ý cũng là con mắt đó.

Cũng vì con mắt đó Thiên Uyên lão tổ mới chọn Mạc Thiên chứ không phải vì nhìn thấy Mạc Thiên thể chất đặc biệt tuy chỉ là phàm thể nhưng cơ thể lại rất mạnh.

Đang chú ý Mạc Thiên thì một luồng khói đen xuất hiện bước ra từ trong đó là một nam tử đeo mặt lạ.

"Mộng chủ ngươi đi ra rồi".

" Đây chính là kẻ mà ngươi chọn a cũng không có gì đặc biệt".

Mộng chủ vừa nói xong liền ra tay chộp về phía Mạc Thiên, Thiên Uyên lão tổ lập tức xuất hiện trước mặt Mạc Thiên hai người chưởng đối chưởng một luồng khí tức khổng lồ phát ra, Mạc Thiên được một vòng bảo hộ lên không ảnh hưởng.

"Mộng chủ ngươi bây giờ cũng chỉ có như thế thôi a, hahahaha".

Mộng chủ mặt đen lại hắn bây giờ như là chó lạc đồng bằng chỉ một ý niệm của một tên thiên tôn cũng có thể ngang tay với hắn, Mộng chủ hừ lạnh tiếng rồi biến mất chỉ để lại một âm thanh vang vọng.

"Đợi ta khống chế hoàn toàn Thiên Uyên hạch tâm lúc đấy thế giới này cũng sẽ là của ta thôi ngươi cứ chờ lấy đi".

Thấy Mộng chủ biến mất Thiên Uyên lão tổ cũng không quan tâm lại quay lại nhìn Mạc Thiên đang nằm đấy.