Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thôn Phệ Thiên Địa

Chương 14: Thiên nhân




Chương 14: Thiên nhân

Bốn người Ngô Minh lúc này đi vào trong hang động đột nhiên biến sắc tất cả chạy đến trước cửa nhưng không thấy thủ vệ đâu, cả bốn nhìn nhau sau đó chạy vào trong nhìn xung quanh một không gian im lặng ngoài những người đang hôn mê bị nhốt trong lồng ra thì không có một bóng người.

Thấy bên trong trống rỗng Triệu công tử sắc mặt đỏ bừng.

"Người đâu, âm thi của ta đâu, ta đã mất bao lâu mới luyện thành địa thi mà bây giờ đâu hết rồi, Triệu Càn ta nhất định sẽ không tha cho kẻ nào làm ra chuyện này".

Trong m Thi tông luyện thi được chia là nhân thi, địa thi, thiên thi trong đó thiên thi được xem là vô cùng hiếm.

Lúc này cách hang động vài cây số Lý Thiên Hoa sau một lúc nâu đi không thấy gì đã quay trở lại nhìn t·hi t·hể hai người Vũ Nam và Liên trước mặt Lý Thiên Hoa không có biểu cảm gì đi theo dấu tích còn sót lại chạy đến trước hang động.

Nhìn hang động tối om nàng bước chân vào vừa đi được một đoạn thì gặp bốn người Ngô Minh, hai bên nhìn nhau đều tỏa ra sát khí.

Nhìn thấy Ngô Minh thì sắc mặt Lý Thiên Hoa lạnh lại.

"Phản đồ hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi".

"Hắc hắc, ngươi lên nhìn lại đi hôm nay là ngày giỗ của ngươi mới đúng, với lại ngươi xinh đẹp như vậy ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt trước khi tiễn ngươi đi".

Ngô Minh cười vô cùng nham hiểm, còn Triệu Càn khi nhìn thấy Lý Thiên Hoa thì sắc mặt dữ tợn.

"Là các ngươi phá hỏng kế hoạch của ta, là các ngươi g·iết âm thi ta đã mất bao công sức tạo ra, các ngươi phải c·hết".

Triệu Càn phẫn nộ gào thét cùng với đó trên người toát ra khí tức trúc cơ trung kỳ đồng thời trưởng trấn và Ngô Minh trên người cũng phát ra khí tức trúc cơ sơ kỳ sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào khi Triệu Càn ra lệnh.



Thấy vậy Lý Thiên Hoa một mặt bình tĩnh cũng không sợ hãi lấy trong túi trữ vật hai lá bùa, nhìn thấy hai lá bùa đó Ngô Minh và Triệu Càn đều biến sắc lập tức quay người chạy, vừa chạy Triệu Càn lập tức lấy ra một tấm phù bóp nát một luồng sáng bao bọc lấy bản thân hắn lập tức dịch chuyển hắn vào sâu trong hang.

Tuy nhiên Triệu Càn vừa dịch chuyển thì một luồng sáng loé lên đường vào hang động bị nổ sụp đổ, Triệu Càn quay đầu lại nhìn đường ra đã bị bịt kín khói bụi khắp nơi che hết tầm mắt.

Lúc này từ trong bụi mù đi ra một người đó là Lý Thiên Hoa mà trên tay nàng còn sách một một người đầy máu me đó là Ngô Minh, bây giờ hơi thở của Ngô Minh vô cùng yếu ớt gần như không có.

Nhìn thấy vậy Triệu Càn mặt rất khó coi hắn không nghĩ tới trên người Lý Thiên Hoa có hoả bạo phù và hộ phù đều có uy lực của trúc cơ đỉnh phong khiến hắn phải sử dụng tấm tiểu dịch chuyển phù.

Đi vào trong hang động nhìn thấy cảnh xung quanh trên người Lý Thiên Hoa sát khí càng nặng từ nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm màu xanh dương, trên đấy toả ra hàn khí khiến xung quanh như muốn đóng băng lại.

Thấy vậy Triệu Càn cũng lấy ra âm thi của bản thân tuy nhiên con âm thi này chỉ là nhân cấp mới lại tu vi chỉ trúc cơ sơ kỳ còn bản mệnh âm thi đã bị Mạc Thiên tiêu diệt.

"Ta nhất định phải g·iết ngươi".

Triệu Càn gầm thét hai tay bao bọc lấy khí màu đen tạo thành hai chảo như hai bàn tay quỷ lao lên cùng với âm thi mỗi người một bên t·ấn c·ông Thiên Hoa.

Lý Thiên Hoa cũng không sợ hãi tuy nàng chỉ là tu vi trúc cơ sơ kỳ nhưng nàng mang trong mình hàn băng thể chất có thể khiến võ kỹ hệ băng tăng gấp đôi sức mạnh.

Thấy âm thi và Triệu Càn đến gần Lý Thiên Hoa một tay ấn xuống đất khiến xung quanh mọc lên rất nhiều cột băng nhọn đâm xuyên qua người tử thi còn Triệu Càn sử dụng quỷ chảo đánh vỡ cột băng xung quanh nhưng xung quanh hắn đã bị băng nhọn bao vây, do không gian ở đây không rộng lên hai người không thể bay lên chiến đấu.

" m Thi Bạo Thể".

Triệu Càn gầm lên cả cơ thể hắn nổi lên mạch máu trông như những con rắn đang bò trên người, cơ bắp khắp cả cơ thể to lên một vòng miệng mũi đều phát ra khí thể màu đen, hắn lập tức lao thẳng về phía Lý Thiên Hoa không quan tâm tới những cột băng nhọn xung quanh, hắn lao tới đâu băng vỡ đến đấy.

Thấy Triệu Càn đến Lý Thiên Hoa vung kiếm lên, kiếm với quyền chạm nhau vang lên tiếng keng keng, cả hai liên tục giao thủ với nhau không ai có thể làm gì được ai thấy vậy Lý Thiên Hoa liền thi triển thuật pháp.



" Tuyệt đối 0 độ".

Tất cả xung quanh phạm vi mười mét đều bị đóng băng lại kể cả không khí xung quanh cũng trở lên buốt lạnh như thể bị đóng băng, cả người Triệu Càn và âm thi đang giãy dụa đều bị đông cứng lại.

Trong đầu Lý Thiên Hoa niệm một tiếng"Tan". Toàn bộ băng vỡ ra con âm thi đó cũng bị vỡ ra thành nhiều mảnh tuy nhiên Triệu Càn cũng không có bị vỡ thành từng mảnh hắn chỉ bị mất một cánh tay trái sau đó cơ thể hắn dần trở lại như cũ phun ra một đống máu cả người gầy quẹo xuống.

Nhìn Lý Thiên Hoa trước mặt hắn không can tâm hắn đường đường là trúc cơ trung kỳ mà lại thua một kẻ trúc cơ sơ kỳ, Lý Thiên Hoa lúc này sắc mặt cũng trắng bệch nàng gượng ép thi triển thuật pháp khiến cho linh khí trong cơ thể khô kiệt toàn bộ.

Thuật pháp chỉ có tu kĩ kim đan cảnh mới có thể sử dụng, thấy Triệu Càn đang quỳ gối ở đó cả người khó có thể động đậy Ly Thiên Hoa cầm kiếm đi đến trước mặt hắn sau đó không do dự đâm xuống đầu hắn, khi kiếm chỉ cách đầu 10cm một nguy cơ t·ử v·ong nổi lên trong lòng Triệu Càn, trên người hắn đột nhiên phát ra một cỗ khí tức khủng bố đáng bay Lý Thiên Hoa cả Mạc Thiên đang dùng linh thức quan sát cũng phun ra một ngụm máu cả đầu dường như bị một chùy gõ nổ vậy vội vàng thu lại toàn bộ linh thức.

Trước mặt Triệu Càn đang lơ lửng một bóng người đang lơ lửng, thấy người trước mắt Triệu Càn vô cùng kinh hỉ.

"Lão tổ".

Hư ảnh chỉ quay lại nhìn Triệu Càn một mắt.

" Đồ đã lấy được chưa?".

"Bẩm lão tổ đồ đã lấy được, tất cả đều ở trong đây".

Nói xong hắn cung kính đưa nhẫn không gian cho hư ảnh, hư ảnh chỉ dùng linh thức quét qua sau đó cười lớn.



" Hahaha, tốt lần này về tông ta sẽ không chỉ chữa trị cho ngươi mà còn cho ngươi một cơ duyên lớn".

Hư ảnh vừa nói xong thì một âm thanh vang lên.

"Ngươi có thể sống qua ngày hôm nay đã".

Ở trước mặt Lý Thiên Hoa đang lơ lửng một tấm vải, thanh âm vừa nãy cũng là phát ra từ đó, Lý Thiên Hoa nhìn tấm vải mới nhớ ra trước khi đi làm nhiệm vụ cha đã đưa cho tấm vải này bảo bản thân bỏ vào nhẫn không gian.

Thấy vậy hư ảnh đó trở lên sợ hãi tuy không thấy rõ mặt nhưng có thể thấy rõ sự sợ hãi, trong miệng hư ảnh chỉ khó khăn vang lên hai tiếng.

" Thiên nhân".

Từ trong tấm vải đi ra một bóng người là một lão già đầu trọc lóc mặt không có tí râu với lông mày nào khi nhìn vào như là một đoàn vặn vẹo khiến cho cảm thấy như nhìn thấy thiên vậy, trên người không có khí tức khủng bố nhưng cũng khiến người khác không thể nhìn rõ, nhìn vào lão già khiến cho tất cả mọi người như muốn quỳ xuống vậy.

Lão già vừa xuất hiện không nói nhiều chỉ một tay đưa ra hư ảnh đã bị nắm trong tay, lão già lấy ra trong nhẫn không gian một cái hộp gỗ mà Ngô Minh đã trộm ra, lão già tay bóp cái hư ảnh tan biến, lướt qua hố t·hi t·hể lão gì nói.

"Ra đi".

Mạc Thiên liền vác theo Lã Minh leo lên, thấy vậy Lý Thiên Hoa kinh hô.

"Mạc sư đệ".

Mạc Thiên leo lên chắp tay đối với lão già.

" Bái kiến lão tổ".

Lý Thiên Hoa cũng hồi thần lại vội bái kiến.

"Lần này các ngươi có công về tông sẽ có người ban thưởng cho các ngươi".

Nói xong lão già vất nhẫn không gian của Triệu Càn xuống trước mặt Lý Thiên Hoa và Mạc Thiên sau đó biến mất, trước khi đi lão già còn nhìn qua Triệu Càn một cái lập tức cả cơ thể Triệu Càn tan thành bụi bặm như không tồn tại.