Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thôn Phệ Thiên Địa

Chương 1: Tồn tại




Chương 1: Tồn tại

Tháng hai.

Nam Châu phía Đông, một góc nào đó.

Bầu trời đen kịt, một mảnh đen xám, lộ ra một bầu khí nặng nề kìm nén, như là có người đem mực tô lên bầu trời.

Mây và núi trùng điệp lên nhau, giao thoa với những tia sét đỏ rực kèm theo tiếng sấm ầm ầm.



Như là tiếng viễn cổ hung thú gầm gừ vang vọng cả thế gian, như là quân vương nổi giận khiến cho cả thế gian phải sợ hãi.

Nước mưa màu đen mang theo sự c·hết chóc rơi tại trên vùng đất cằn cỗi.

Mặt đất mờ ảo đầy c·hết chóc, tồn tại trên đó một toà thành tan hoang nằm trơ trọi giữa mảnh đất c·hết.

Trong thành một mảnh tàn tạ, tường ngói đổ vỡ lẫn vào đấy là những mảng thịt thối rữa không thể phân biệt là bộ phận nào.

Đường xá nhộn nhịp lúc trước giờ đây trở lên tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước mưa lộp bộp rơi xuống va vào những bộ t·hi t·hể đứng im bất động tạo lên một khung cảnh quỷ dị.

Trong một ngôi nhà phế tích, một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn ra khung cảnh phía ngoài, đó là một thiếu niên đang núp trong đó, đó là một thiếu niên khoảng mười năm tuổi một thân quần áo rách nát.



Mặc cho những giọt nước mưa đen nghịt rơi trên người cậu thiếu niên vẫn nằm im bất động, có thể thấy cả cơ của cậu đều đã bị nước mưa làm ướt sũng hết nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước hai mét nơi đó có một bộ t·hi t·hể đứng im bất động.

Một bộ t·hi t·hể thối rữa lộ ra cả xương trên đó còn vất vưởng vài miếng thịt thối.

Thiếu niên biết nếu di chuyển hắn sẽ c·hết chắc, bộ t·hi t·hể đó sẽ lao tới và cắn xé hắn.

Thiếu niên rất kiên nhẫn chờ đợi, hắn biết sắp đến giờ đi săn của đám kền kền, đó là một đám kền kền biến dị vô cùng tàn bạo, cứ đến gần tối bọn chúng lại bay đến săn những t·hi t·hể này.



Một lúc lâu sau bầu trời xuất hiện vài điểm đen sau đó dần lớn ra hiện ra đó là một đám kền kền biến dị con thì hai đầu con thì bốn cánh, bọn chúng bắt đầu xa xuống bắt lấy những miếng thịt thối rữa còn sót lại trên người đám t·hi t·hể.



Đám t·hi t·hể bắt đầu động đậy, chúng gầm lên lao vào t·ấn c·ông lũ kền kền khiến cho lũ kền kền suất hiện t·hương v·ong, lúc này cặp mắt thiếu niên nhìn chằm chằm vào t·hi t·hể của mấy con kền kền bị g·iết nhân lúc bọn tử thi đang dây dưa với đám kền kền hắn nhanh chân chạy đến chỗ lũ chim t·ử v·ong mỗi tay nắm lấy một con sau đó chạy một mạch về phế tích vừa núp.

Sau một thời gian ở nơi này hắn đã lắm rõ được quy luật của lũ tử thi nếu vào phạm vi ba mét sẽ bị chúng cảm thấy và t·ấn c·ông.



Thiếu niên đi theo lối khác chạy ra khỏi đám phế tích đổ nát men theo con đường cũ chạy về nơi trú ẩn của mình, trên đường xuất hiện rất nhiều mảnh vỡ t·hi t·hể nằm rải rác khắp nơi tuy nhiên thiếu niên có vẻ đã quen với việc này, về đến nơi chú của mình thiếu niên vứt hai con kền kền xuống đất rồi ngồi phịch xuống nghỉ ngơi, thiếu niên cảm thấy cơ thể như bị vắt kiệt vậy.



Nhìn hai con kền kền dưới đất thiếu niên không hề ngần ngại cầm lên xé rách cánh trực tiếp đưa vào miệng ăn ngấu nghiến chẳng mấy chốc hai con kền kền chỉ còn lại đống xương, thiếu niên lúc này cảm thấy rất mệt mỏi khẽ nhắm mắt lại th·iếp đi.

Hôm sau thiếu niên tỉnh dậy.

"Ta đã ngủ bao lâu a?".

Thiếu niên tự hỏi rồi lấy ra một tấm bản đồ, đây là tấm bản đồ toàn bộ tòa thành mà thiếu niên nhặt được trên một t·hi t·hể, nhìn chằm chằm bản đồ thiếu niên quyết tâm đi đến phủ thành chủ.

Đó từng là nơi phồn hoa nhất tòa thành nhưng bây giờ cũng chỉ là một đ·ống đ·ổ n·át.

Nhìn theo đường đi bản đồ thiếu niên bắt đầu đi theo, trên đường xuất hiện rất nhiều tử thi không chỉ vậy còn có rất nhiều thú biến dị thỉnh thoảng lại lao vào t·ấn c·ông lẫn nhau nhưng thiếu niên không quan tâm, bây giờ thiếu niên chỉ muốn đến phủ thành chủ vì thiếu niên biết chỉ có đến được đây thì mới có thể có sức mạnh tồn tại được.



Đúng vậy thiếu niên chỉ là một người bình thường, lớn lên ở khu ổ chuột trong thành là một đứa trẻ mồ côi vì thế từ nhỏ thiếu niên đã phải chật vật để sống được và rèn luyện ra được một tính cách trầm ổn, thiếu niên muốn đến phủ thành chủ để tìm được thứ gọi là công pháp tu luyện, chỉ có tu luyện thì mới có sức mạnh để sống sót và để thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này.

Sau một vài lần nguy hiểm bị tử thi t·ấn c·ông suýt thì m·ất m·ạng thiếu niên đã đến được trước phủ thành chủ, nhìn lên tấm biển vỡ có thể nhìn ra là thành chủ phủ thiếu niên xuất hiện kích động rõ trên mặt.

"Ta nhất định có thể tu luyện".

Thiếu niên than nhỏ sau đó bắt đầu chạy vào trong phủ.

Thiếu niên bắt đầu thăm dò trong phủ, tòa phủ này vô cùng rộng lớn tuy nhiên đã bị sụp đổ gần hết đi về phía sau thiếu niên sắc mặt đột nhiên biến sắc bởi vì ở trước mặt thiếu niên là một người mặc một bộ trường bào tím vô cùng lộng lẫy, thiếu niên lúc này muốn chạy đi tuy nhiên người đó vẫn không hề nhúc nhích tý nào nhìn kỹ lại thiếu niên lúc này mới phát hiện đó là một người tầm tuổi trung niên hai tóc trắng xõa ra đằng sau đặc biệt là hốc mắt người đó là trống không.

Lấy hết can đảm thiếu niên rút ra thanh đao ngắn nhặt được trên đường từng bước một đi đến chỗ trung niên nhân, khi đến sát trung niên nhân đấy vẫn không di chuyển tý nào thiếu niên lấy tay sờ lên cơ thể mới có thể xác định được đây là một bộ t·hi t·hể mặc dù không biết sao bộ t·hi t·hể này vẫn còn nguyên nhưng thiếu niên không chậm chạp mà bắt đầu lục lọi trên người t·hi t·hể chỉ có một quyển sách tên Thôn Thiên quyết, ngoài ra còn lục ra được một con dao găm vô cùng sắc bén tuy nhiên thiếu niên không biết là cấp bậc gì.



Lúc chuẩn bị rời đi thì thiếu niên lại chú ý tới trên tay của trung niên nhân thì thấy một cái nhẫn màu xanh lục vô cùng óng ánh, nhớ đến truyền thuyết nhẫn không gian thiếu niên lập tức lấy nhẫn trên tay trung niên nhân sau đó đi tìm căn phòng còn nguyên vẹn tý kiếm được một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào rồi lấy ra quyển công pháp vừa lấy được ra đọc sau hai giờ đồng hồ thiếu niên cảm thấy vô cùng buồn ngủ sau đó th·iếp đi.

Lúc này thiếu niên mở mắt ra, trước mắt thiếu niên không còn là chỗ ở trước đó mà mà một vùng đất hoang sơ hiu quạnh không có lấy một ngọn cỏ cả bầu trời tối đen.

Thiếu niên nhìn lên bầu trời một mảng đen nghịt đột nhiên xuất hiện hàng nghìn hàng vạn điểm đỏ, các điểm đỏ trong mât thiêu niên càng ngày càng lớn trở thành những con mắt đỏ chót toát ra một loại khí tức khủng bố khiến cho cả thế giới như muốn sụp đổ, từng tiếng gào thiết vang vọng trong không gian khiến cho thiếu niên như muốn nổ tung.

Đột nhiên hàng vạn con mắt nhìn chằm chằm thiếu niên khiến thiếu niên cảm thấy một luồng t·ử v·ong khí tức bao phủ lên cơ thể mình, cơ thể thiếu niên cứng đờ không thể cử động, lúc này xa xa xuất hiện một hình bóng khổng lồ đó là một người khổng lồ cao không biết bao nhiêu thiếu niên nhìn lên cũng không thể thấy hết cảng chân của người khổng lồ.

Người khổng lồ đó đột nhiên giơ chân lên dẫm về phía thiếu niên khiến thiếu niên cả người cảm thấy hoảng sợ tột độ không nói lên được lời, chưa bao giờ cảm thấy t·ử v·ong đến gần với mình đến vậy.

Thiếu niên cảm thấy một mảng tối tăm bao phủ lấy bản thân mình không biết bây giờ bản thân còn sống hay đ·ã c·hết, dần dần ý thức của thiếu niên chìm vào trong bóng tối.

Phủ thành chủ trong căn phòng thiếu niên đang nằm mê man thì trên người thiếu niên phát ra một cỗ khí tức vô cùng tàn ác và mạnh mẽ khiến cho cả căn phòng sụp đổ, thiếu niên bật dậy cả người toàn mồ hôi thấy mình đang nằm trong đ·ống đ·ổ n·át.

Thiếu niên chui ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át nhìn xung quanh, quần áo đã rách tan trời cũng đã ngừng mưa nhưng bầu trời vẫn là một màu đen kịt.

"Đó chỉ là mơ thôi sao?".

Thiếu niên nói nhẹ, nghĩ lại lúc đấy cả cơ thể chỉ cảm thấy như muốn nổ tung, gạt toàn bộ vấn đề đó ra khỏi đầu dù sao đối với thiếu niên bây giờ chuyện đó không quan trọng mà truyện quan trọng bây giờ là sống sót khỏi đây.



Thiếu niên cảm giác cơ thể của mình đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, nắm hai nắm đấm lại cảm thấy sức mạnh của mình cũng lớn hơn trước rất nhiều, nếu lúc này thiếu niên có thần thức thì sẽ có thể nội thị trong thức hải của mình có một quả cầu màu đen đang nằm trong thức hải.

Thiếu niên chạy đi tìm được một bộ quần áo tương đối sạch sẽ và một chỗ thích hợp bắt đầu ngồi xuống nghĩ lại vì trong đầu thiếu niên bây giờ có một bộ công pháp Thôn Thiên Quyết, đúng vậy bộ công pháp này đã in sâu vào trí nhớ của thiếu niên mà quyển Thôn Thiên Quyết thiếu niên nhặt được đã không cánh mà bay.

Theo thông tin từ công pháp thiếu niên biết Thôn Thiên Quyết là một quyển công pháp không có phẩm cấp, người tu luyện càng mạnh thì càng phát huy được sức mạnh càng mạnh, cảm thấy được có một luồng sức mạnh đang hấp thụ sức mạnh từ ngoại giới vào trong cơ thể sau đó chạy khắp cơ thể làm cho cơ thể có cảm giác mạnh hơn tý.

Thiếu niên biết hắn bây giờ đã là luyện thể giả là luyện thể nhất trọng, trong công pháp thiếu niên biết được bản thân bây giờ chỉ có thể thi triển một chiêu là thôn thiên còn muốn sử dụng chiêu thức khác phải nâng cao tu vi bản thân.

Nhìn trên tay chiếc nhẫn lấy được thiếu niên cũng không biết đây có phải nhẫn không gian trong truyền thuyết không vì chỉ khi đến luyện khí mới có thể mở ra, cất chiếc nhẫn cùng với con dao đi đột nhiên trong đầu thiếu niên có ý nghĩ lớn.

Thiếu niên đi lại gần bộ t·hi t·hể còn nguyên vẹn đó, nói khẽ.

"Thất lễ rồi".



Sau đó một tay đặt lên đầu t·hi t·hể đó vận dụng thôn thiên.



Một luồng sức mạnh khổng lồ bắt đầu từ trên t·hi t·hể chạy vào người thiếu niên.

Thiếu niên cảm thấy cơ thể như sắp nổ tung vậy cơ bắp bị xé rách cả, kinh mạch phình ra như sắp nổ, cả người thiếu niên toàn máu tuy nhiên thiếu niên vẫn cắn răng chịu đựng không kêu một lời bắt đầu theo lộ tuyến của Thôn Thiên Quyết bắt đầu hấp thụ cỗ lực lượng này đi đến toàn thân tu bổ nhục thân thiếu niên, sau vài lần nhục thân vỡ ra rồi lại tu lại vẻ mặt thiếu niên trở lên dữ tợn mắt đỏ bừng nhưng thiếu niên vẫn cắn răng chịu đựng bởi hắn biết muốn trở lên mạnh mẽ phải chịu được đau đớn này.

Sau khi hấp thu hết cỗ lực lượng kia thiếu niên lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, hai mắt thiếu niên dàn nhắm lại chìm vào trong giấc ngủ.

Qua một thời gian, không biết bao lâu thiếu niên bắt đầu tỉnh lại đôi mắt khẽ mở cảm thụ được sức mạnh tràn đầy trong cơ thể thiếu niên không kìm được một mặt vui mừng, thiếu niên cảm thấy một quyền của mình bây giờ có thể đấm nổ tất cả.

"Luyện thể tầng năm a!!!".

Thiếu niên cảm thán nhìn lên bầu trời ở nơi đó có một vết rách dài hàng nghìn kilomet như xé toạc bầu trời ra.



Một tháng trước nơi đây vẫn là một tòa thành phồn vinh nhộn nhịp, thiếu niên Mạc Thiên một đứa trẻ làm mọi việc để sống sót từ ăn xin, trộm vặt đến làm đủ mọi loại việc tay chân để tồn tại trong thế giới này, thế giới nơi người thường chỉ có thể làm hạ nhân cho tu luyện giả không có quyền lợi gì trong xã hội .

Vào một ngày bình thường Mạc Thiên đang đi làm bốc vác trên thuyền thì bầu trời đột nhiên tối sầm lại sau đó một tiếng "ầm" vang lên bầu trời bị một bàn tay xé rách ra, một bàn tay khổng lồ màu đen đầy nếp nhăn chỉ có da bọc xương, Mạc Thiên lúc đó không thể hình dung được đó là bàn tay như thế nào cho dù là cả tòa thành cũng không to bằng cả ngón tay.

Từ trong vết nứt đó xuất hiện rất nhiều sinh vật kỳ dị bọn chúng có giống như thú gọi là ma thú, trong đấy cầm đầu là những tà ma có hình dáng gần giống nhân loại bọn chúng không có chân cả cơ thể như một tấm áo choàng hai tay chảo nhọn hoắt đôi mắt xanh lục giống như u linh vậy, cơ thể bọn chúng không phải thực thể lên những đòn t·ấn c·ông bình thường rất khó g·iết được bọn chúng.

Hàng ngàn năm nay có rất nhiều nơi bị tà ma xâm nhập những nơi như vậy đều trở thành cấm địa khiến cho nhân loại không thể sinh sống được, trong chỗ sâu cấm địa tồn tại rất nhiều tà ma và ma thú mạnh mẽ, người bình thường nếu ở trong cấm địa lâu sẽ có thể bị ma hóa trở thành tử thi.

Mạc Thiên cũng không biết tại sao bản thân mình không bị khí tức cấm địa ăn mòn nhưng bây giờ hắn không quan tâm đến việc đó mà mục tiêu bây giờ của Mạc Thiên bây giờ là rời khỏi cấm địa này nếu không bị c·hết bao giờ không biết.

Mạc Thiên theo hướng bắc bắt đầu chạy ra khỏi thành vì lúc trước Mạc Thiên biết được phái Bắc có rất nhiều tông môn, gia tộc cường đại có lẽ có một tia sinh cơ, còn thứ Mạc Thiên cần nhất bây giờ là thoát khỏi đây.

Nhìn lại vết nứt trên bầu trời tuy bây giờ nhỏ hơn trước rất nhiều nhưng vẫn rất hùng vĩ, từ trước đến nay không ai biết được thế giới này rộng bao nhiêu bên ngoài thế giới này có gì, tà ma từ đâu đến cũng không biết chỉ biết rằng từ hàng triệu năm trước những vết nứt bắt đầu xuất hiện cấm địa cũng từ đó mà ra, thời đó nhân tộc đứng đầu vạn tộc có nhiều vị hoàng giả, cổ đế đã dẫn đầu vạn tộc chống lại tà ma mở ra cuộc đại chiến thượng cổ.

Sau đại chiến thượng cổ nhân tộc bắt đầu suy tàn nhiều vị cổ đế hoàng giả mang theo cả tộc đi vào thiên ngoại xây dựng tiểu thế giới để sinh sống cũng có cổ đế, hoàng giả vì sống sót mà đi vào cấm địa tự nguyện để tà ma hóa.

Từ thời thượng cổ đến giờ nhân tộc xuất hiện rất ít cổ đế tuy vậy mỗi vị cổ đế đều kinh tài tuyệt diễm dẫn dắt nhân tộc đi lên từ tro tàn, đến bây giờ nhân tộc đã đứng thứ ba mươi tám trong bách tộc bảng nhưng hàng ngàn năm nay nhân tộc vẫn chưa có vị cổ đế nào xuất hiện.

Cuộc chiến giữa vạn tộc với tà ma cũng kéo dài từ đại chiến thượng cổ đến giờ, hai bên vẫn luôn đối đầu nhau.



ps: Tử thi = zombie