Thốn Mang

Chương 223 Cường thưởng




Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Trên lan can nhìn xa xa, hơn phân nửa Hắc Ma thành đều ở trong tầm mắt.

- Khách sạn?

Lý Dương đứng ở lan can lầu ba của khách sạn, trên mặt mỉm cười.

- Không thể nghĩ đến, Lý Dương ta một người hiện đại, cũng nếm được tư vị của khách sạn cổ đại.

Lý Dương cười xong liền giơ bình rượu lên, uống một ngụm liệt tửu.

Nơi Lý Dương đang ở là đệ nhất khách sạn của Hắc Ma thành, rất có khí phái, ngay phía trước mặt tầng một tựa hồ là một khối siêu cấp cự thạch chạm khắc mà thành, phía trước hậu viên của khách sạn là tửu lâu, nơi để ăn cơm.

Lầu ba gọi là "nhã gian", muốn tiến vào? Bình thường mà nói, dù ngươi có linh tinh cũng không nhất định có thể tiến vào được, còn phải nhìn xem thực lực của ngươi!

Hoàng Tuyền hải, thế giới của tu ma giả, phải nhìn thực lực!

Trong cả lầu ba, thấp nhất cũng là cao thủ Độ Kiếp kỳ! Lý Dương đến nơi đây, cũng không cần cải trang thành cao thủ làm gì, chỉ là đem khí tức của tu ma giả phát ra, để người khác cho rằng mình là Độ Kiếp kỳ cao thủ là được. Dù sao, hắn không phải gây chuyện.

"Còn có một tuần nữa, tuần sau, Âm Dương Đao Phách của ta sẽ thật sự dung hợp, chẳng phân biệt được lẫn nhau rồi!" Lý Dương nghĩ vậy, không chỉ mỉm cười, lại uống một ngụm rượu trong tay. Lý Dương tại Hắc Ma thành cũng gần ba tuần, âm dương lực phách trong cơ thể nhanh chóng đại công cáo thành.

Bây giờ Lý Dương đợi chính là ngày Thủy Tinh cung mở ra.

- Huỳnh huỵch!...

Trên bậc thang của khách sạn truyền đến tiếng bước chân, thanh âm rất là vững vàng, hơn nữa rất lớn, trong "nhã gian" ở phía lầu trên, cơ hồ tất cả mọi người đều dừng lại.

Tiếng bước chân làm cho Lý Dương hơi chau mày, khách sạn lầu ba, tại đây đều là cao thủ, người bình thường đi lên đều không phát ra âm thanh, càng huống chi đối với người tu ma mà nói, đạp tuyết vô ngân đều là phi thường dễ dàng, chứ đừng nói đạp bậc thang của khách sạn mà không phát ra âm thanh.

Nhưng là. Người này lại phát ra thanh âm, hơn nữa thanh âm còn không nhỏ.

- Ha ha, nguyên lai là Hàn Phong trưởng lão, ta nói rồi, có thể dám cuồng phóng như thế có thể cả Hắc Ma thành thật sự không có được mấy người.

Ngồi ở góc cầu thang có một vị trung niên nhân lúc này đứng lên, quay về người mới đi lên cười nói.

Vừa mới đi vào lầu ba chính là một vị thanh niên bộ dáng là tu ma giả, một thân hắc y, đỉnh đầu có trang sức màu bạc.

Hàn Phong trưởng lão lạnh nhạt liếc mắt nhìn bốn phía, linh thức của hắn cơ hồ đều cảm nhận được tất cả cao thủ ở lầu ba. Tức thời hắn liền cười, lầu ba thật sự không có một người hắn để vào mắt. Cao nhất bất quá là Tán ma vượt qua thiên kiếp lần thứ nhất.

Nhưng hắn thực sự đã vượt qua thiên kiếp lần thứ ba của Tán ma, quan trọng nhất là, hắn chính là trưởng lão của Tu La môn trong Ma Cung tam môn.

Hàn Phong trưởng lão nhìn trung niên nhân trước mắt hướng mình chào hỏi, gật đầu nói:

- Ôh, ngươi là Âm Sát môn, tên là…

Hàn Phong trưởng lão trong lúc nhất thời còn thật sự không có nhớ tới tên của trung niên nhân trước mắt.

Trung niên nhân liền nói ngay:

- Trang Thiện, Âm Sát môn Trang Thiện.

- Ân, Trang Thiện, tốt lắm!

Hàn Phong cười tự ngạo, hắn đối với người tên Trang Thiện đệ tử của Âm Sát môn rất là hài lòng, đặc biệt là thái độ đối với mình, hắn rất thích người khác tôn kính mình.

Hàn Phong trưởng lão đi ra ngoài, phía sau tất nhiên phải có đệ tử đi cùng, phía sau hắn đúng là hai gã đệ tử trong Tu La môn.

- Sư thúc tổ, ở đây có chỗ ngồi.

Một gã thanh niên gầy teo lúc này đi tới gần bàn trống, bàn trống này đúng là của Lý Dương, bất quá Lý Dương lúc này tại lan can uống rượu mà thôi.

Một gã tiểu nhị phục vụ tại lầu ba vội vàng đi tới.

- Vị trí này đã có người…

Tiểu nhị vừa mới nói chuyện, nhưng Hàn Phong trưởng lão bỗng dưng vung tay lên, đem tiểu nhị gạt qua một bên. Hàn Phong trưởng lão giờ phút này đang nhìn Lý Dương, con ngươi tỏa sáng, chuẩn xác mà nói, hắn nhìn chính là Hắc Linh Viêm y đang mặc trên người của Lý Dương.



- Hắc Linh Viêm y, chắc chắn không thể sai, chính là hơn hai ngàn trước trong lúc Tiên Ma đại chiến, sư tổ Sở Xuyên mặc Hắc Linh Viêm y, từ trận chiến ấy qua đi, Hắc Linh Viêm y cho tới bây giờ không xuất hiện nữa, hôm nay không ngờ lại xuất hiện tại trên người tiểu tử Độ Kiếp kỳ ở trước mắt!

Con mắt của Hàn Phong có chút nheo lại, cẩn thận quyết định đứng lên.

Hắn vượt qua ba lần thiên kiếp của Tán ma, chính là nhờ vào kinh nghiệm ở Tiên Ma đại chiến lúc trước. Phút cuối của Tiên Ma đại chiến, Ma giới bại trận chấm dứt, trận chiến ấy đã làm cao thủ của Ma giới tử thương vô số, sư tổ của hắn, đương nhiệm Chương môn của Huyết Sát môn, tại Tiên Ma đại chiến bị cao thủ Tiên giới giết chết.

Giờ phút này, Hắc Linh Viêm y xuất hiện tại trước mắt, làm sao Hàn Phong không khiếp sợ trong lòng.

Mặc dù Lý Dương trong mắt hắn chỉ là Độ Kiếp kỳ tu ma giả, Lý Dương chính mình dùng liễm tức thuật ẩn dấu sự tồn tại của đao phách, cũng phát ra khí tức của tu ma giả nhưng Hàn Phong như trước không dám xem thường. Ai biết sau lưng Lý Dương có đại nhân vật nào?

- Không biết vị đạo hữu này có thể cùng ta uống mấy chén hay không?

Hàn Phong trưởng lão cười dài hướng về Lý Dương nói.

Lý Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Phong trưởng lão một cái, lập tức tiếp tục uống rượu của mình, căn bản không để ý tới Hàn Phong trưởng lão. Nhưng Hàn Phong trưởng lão cũng không có một chút tức giận, bước chậm đến… bàn, đi tới bên cạnh Lý Dương.

- Vị đạo hữu này, tại hạ trưởng lão Tu La môn Hàn Phong!

- Lý Dương!

Lý Dương thản nhiên báo ra tên của mình, nhưng Lý Dương vẫn không thèm liếc nhìn Hàn Phong trưởng lão một cái.


- Lý Dương, tên rất hay.

Hàn Phong trưởng lão cười, đồng thời hắn trong lòng không ngừng suy nghĩ, nghĩ xem trong Hoàng Tuyền hải có nhân vật nào là Lý Dương hay không. "Trong Hoàng Tuyền hải, dường như cho tới bây giờ còn không có nghe nói tới Lý Dương, hắn từ nơi nào đến?" Hàn Phong trưởng lão trong lòng nghĩ.

- Hàn Phong trưởng lão, ta không quen trong khi uống rượu, có người khác bên cạnh mình.

Lý Dương bình thản nói.

Hàn Phong trưởng lão mỉm cười, cũng không tức giận, liền đi tới một bàn bên cạnh, ngồi xuống, trong lòng bắt đầu tính toán "Hơn hai ngàn năm trước nhân gian trong đại chiến, cao thủ tử thương vô số, hôm nay, cũng là Huyết Sát môn cùng Âm Sát môn có thể cùng Tu La môn của ta so sánh. Huyết Sát môn cùng Âm Sát môn người từ Độ Kiếp kỳ trở lên ta đều biết, dám chắc không có người tên Lý Dương. đã như vầy..." trong mắt Hàn Phong lóe lên một tia hàn quang.

"Bất quá, khó bảo đảm trong Hoàng Tuyền hải có loại lánh đời cao thủ nào, chuyện vẫn phải thỉnh ý kiến của sư tôn một chút!" Hàn Phong làm việc rất ổn thỏa, mặc dù bá đạo, nhưng bá đạo gần như là tính cách của tất cả tu ma giả, không tính là khuyết điểm, có thực lực bá đạo, đó là bình thường.

"Hắc Linh Viêm y xuất hiện, chủ nhân lại là Độ Kiếp kỳ tu ma giả, tên là Lý Dương!" Sau khi đem tin tức đưa vào truyền tấn ngọc bội, Hàn Phong liền bóp nát truyền tấn ngọc bội.

Trong cơ sở của Tu La môn tại Hắc Ma thành.

Bên trong một độc viện.

Tu Ma Môn chưởng môn - Hắc Mộc thượng nhân ngồi ở trong đình, lẳng lặng thưởng thức trà, rất là yên tĩnh, trong sân không có một người hầu, bởi vì Hắc Mộc thượng nhân thích người hầu, không thích bị người quấy rầy. Hắn thích chính là yên tĩnh, cảm thụ sự tĩnh lặng, cảm thụ tâm trạng của mình.

- Ông!

Hắc Mộc thượng nhân vừa xoay tay, một mảnh ngọc bội xuất hiện trên tay:

- Hàn Phong hài tử này lại đưa tin cho ta? chẳng lẽ hắn gặp phải Xích Nhãn, hoặc là tên ngụy quân tử Thanh Phong?

Hắc Mộc thượng nhân cười. Hắn đối với hai người đồ đệ của mình Hàn Phong, Hàn Vũ phi thường coi trọng.

Tâm thần nhập vào trong đó.

"Hắc Linh Viêm y!" Hắc Mộc thượng nhân hai mắt sáng ngời, vốn trong tình trạng cực tĩnh Hắc Mộc thượng nhân đột nhiên bạo phát ra một cổ khí thế cường đại, hiển nhiên Hắc Mộc thượng trong lòng đã chấn kinh.

Tiên khí, ma khí, tại trong Nhân giới, vô luận là Côn Luân tiên cảnh hay là Hoàng Tuyền hải, đều là không cách nào luyện chế được. Cái mà luyện chế được tốt nhất chỉ là đỉnh cấp pháp khí, đương nhiên loại như Tiêu Diêu tán nhân thuộc về cực kỳ cá biệt.

Hắc Linh Viêm y đó là cấp bậc đỉnh cấp của pháp khí, hơn nữa lại là phòng ngự định y, có thể thiên biến vạn hóa. Tối trọng yếu nhất chính là, định y này là vật truyền thừa hàng ngàn năm của Tu La môn, nhưng tới đời sư phụ của Hắc Mộc thượng nhân lại kết thúc, bởi vì trong Tiên Ma đại chiến, sư tôn của hắn đã chết.

Nghĩ đến Tiên Ma đại chiến, Hắc Linh Viêm y là trong lòng run sợ.

Người chết nhiều lắm!

Tán ma cao thủ trong tu ma giả chết rất nhiều. Hoàng Tuyền hải năm đó, Tán ma vượt qua thiên kiếp lần thứ sáu ít nhất có hơn mười người, cực mạnh chính là vượt qua thiên kiếp lần thứ tám của Tán ma.

Nhưng bây giờ, cả Hoàng Tuyền hải cực mạnh chỉ là vượt qua thiên kiếp lần thứ của Tán ma, hơn nữa tổng cộng chỉ có ba người! Trong đó liền có Hắc Mộc thượng nhân.


- Hô...

Thần thức trong nháy mắt giống như sóng gợn bình thường phúc xạ ra, trong nháy mắt liền phát hiện Hàn Phong cùng với Lý Dương, còn có Hắc Linh Viêm y quen thuộc.

- Quả nhiên là Hắc Linh Viêm y. Hừm, đứa nhỏ Hàn Phong này suy nghĩ nhiều quá rồi, bận tâm nhiều như vậy làm gì, Hắc Linh Viêm y vốn là của Tu La môn ta bây giờ bất quá đoạt lại mà thôi, càng huống chi, nhìn khắp cả Hoàng Tuyền hải, cũng không có ai dám tìm phiền toái với Tu La môn của ta.

Hắc Mộc thượng nhân cười lạnh.

- Hàn Phong, đoạt lấy Hắc Linh Viêm y, giết Lý Dương, nếu không giết, chắc sẽ khó có thể luyện hóa Hắc Linh Viêm y!

Hắc Mộc thượng nhân trực tiếp dùng thần thức truyền lời đến trong đầu Hàn Phong.

Lý Dương chấn động, hắn cảm thấy một thần thức cường đại quét đến, hơn nữa đây lại dừng lại ở ngay tại quán trọ nơi hắn nghỉ chân. Theo phán đoán của Lý Dương, người sở hữu thần thức cỡ này chắc chắn đã đạt đến chừng La Thiên Thượng Tiên tiền kì, so với hắn còn thấp hơn không ít.

Nhưng thực tế công lực ra sao?

- Đó là một cao thủ Tán ma vượt qua thiên kiếp lần thứ sáu, Lý Dương, ngươi gặp phải hắn không có lấy một chút phần thắng!

Hạng Vũ phán đoán ngay.

Lý Dương cười.

- Hắn lợi hại cùng ta cũng không có quan hệ, ta cùng hắn không oán không cừu, không có gì liên quan với nhau.

Lý Dương không quan tâm đến nửa điểm.

Đột nhiên!

Thân hình Lý Dương nhoáng lên, giống như lá thu bay xuống tự nhiên, nhưng tốc độ lại cực nhanh, một chút liền từ tầng ba của khách sạn nhảy xuống, hạ xuống trên ngã tư đường.

- Oanh!

Hàn Phong nện một kích trọng thối hung hăng trên lan can, lan can làm bằng đá nhất thời hóa thành đá vụn, ầm ầm bắn về phía đầu đường. Hàn Phong lập tức cũng nhảy xuống, hai người đệ tử Tu La môn phía sau hắn cũng nhảy xuống theo.

Lý Dương đứng ở trung tâm ngã tư đường, lạnh lùng nhìn Hàn Phong.

- Tại sao?

Lý Dương lạnh như băng hỏi.

Hàn Phong vẻ mặt trầm trọng nói:

- Hắc Linh Viêm y, Hắc Linh Viêm y là bảo bối truyền thừa của trưởng môn của Tu La môn ta, ta làm trưởng lão của Tu La môn, đương nhiên muốn đến đoạt lại.


Lý Dương chau mày, chiếc Hắc Linh Viêm y là của nghĩa phụ cấp cho mình, nói là từ động phủ của một vị Tán tiên có được, như thế nào lại biến thành truyền thừa trọng bảo của Tu La môn?

- Cho nên, ngươi lại muốn giết ta?

Lý Dương đột nhiên cười lạnh nói.

Hàn Phong có chút gật đầu nói:

- Hắc Linh Viêm y đã nhận ngươi làm chủ, không giết ngươi, muốn luyện hóa Hắc Linh Viêm y có thể là một việc phiền toái.

Lời nói mới nói được một nửa, đùi phải của Hàn Phong đá mạnh ra.

- Hô hô...

Thối phong nhất thời trở nên điên cuồng xoay tròn, tốc độ chân của Hàn Phong thật sự quá nhanh, tu ma giả lấy việc tu luyện thân thể là chính, nhục thể cường hãn đến mức các địa hạ quyền thủ không thể tưởng tượng được.

Một cước đá ra, không khí trở nên run động, thậm chí Lý Dương còn cảm thấy mặt đất có chút chấn động.

Lực mạnh, không thể đỡ! Lý Dương ngay lập tức làm ra phán đoán, thực lực thân thể của mình chính là xa xa không bằng vị Hàn Phong này.

Đùi phải Hàn Phong giống như xuất thủy giao long, trực tiếp hướng về đầu của Lý Dương.


- Hô!

Xuyên Vân Toa Vụ!

Trong nháy mắt thân thể Lý Dương giống như nhoáng một cái bay lên, tốc độ giống như tia chớp, Hàn Phong cũng không có phản ứng ngay lập tức. Lý Dương liền co người tới bên cạnh Hàn Phong, đồng thời đùi phải cong lên, mấy ngàn vạn tinh thân thể năng lượng hoàn toàn bộc phát!

Đầu gối chân phải hung hăng nện ở bụng của Hàn Phong.

- Bồng!

Tử Vong Thối Pháp - Tất Cái Thiết Chàng!

Đầu gối cực mạnh của Lý Dương, công đánh tới bụng, nơi yếu nhất của Hàn Phong, Hàn Phong muốn động cũng không thể động một chút.

- Ca sát!

Lý Dương chỉ cảm thấy rằng đầu gối của mình tựa hồ đánh trên một tảng đá, không, nên là trên kim cương thạch, thật sự quá cứng! Một cổ cường đại phản lực truyền đến, đầu gối của Lý Dương nhất thời bị thương.

"Mẹ nó, chênh lệch quá lớn!" Lý Dương trong lòng mắng, nhưng có đầu gối bị thương, tốc độ của hắn cũng bị ảnh hưởng đến.

- Công lực không bằng được một thành của ta, còn muốn công kích ta!

Hàn Phong cười lạnh một tiếng, tay phải chợt lóe lên một chưởng, giống như tia chớp đi tới.

- Ba!

Phảng phất một cái thiết chùy nện trúng, hữu chưởng của Hàn Phong hung hăng nện ở trên mặt của Lý Dương, bởi vì khoảng cách giữa hai người gần quá, hơn nữa đầu gối của Lý Dương lại bị thương, phản ứng không kịp, tốc độ của Hàn Phong lại quá nhanh, chưởng như đá nặng ngàn cân nện ở trên mặt của Lý Dương.

- Oanh!

Lý Dương chỉ cảm thấy rằng một trận sấm oanh kịch liệt, đầu óc một trận mê muội, thân thể không tự chủ được đảo bay ra ngoài. Đồng thời hai chân của Hàn Phong liên hoàn tiến tới, "Bốp" một tiếng vang lên, đùi phải Hàn Phong hung hăng nện ở trên cằm của Lý Dương.

- Phốc!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Lý Dương mạnh mẽ phun ra, Lý Dương thân thể lảo đảo, người quỵ trên mặt đất, đầu tối sầm, khóe miệng Lý Dương máu tươi chảy ra, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Hàn Phong.

Một chưởng! Hàn Phong ta đánh Lý Dương một chưởng, chỉ một chưởng đánh đầu Lý Dương ngây dại, Hàn Phong đã vượt qua ba lần Tán ma thiên kiếp, luận thực lực, giờ phút này so với Lý Dương cao hơn hai cái cấp bậc, Lý Dương không hề có lực trở tay.

Nếu Âm Dương Đao Phách của Lý Dương tu thành, đao phách xuất, hơn nữa "Phá Sơn Liệt Không" muốn giết chết Hàn Phong tương đương với Thiên Ma tiền kỳ, quả thực dễ như trở bàn tay.

- Bất quá Độ Kiếp kỳ mà thôi, ngươi muốn trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Đầu gối bị thương rồi, ta xem ngươi như thế nào chạy trốn?

Hàn Phong mỉm cười nói:

- Thật ra ta thích nhất là dùng đầu gối đánh vào khuôn mặt người khác, cảm giác đúng là rất sản khoái.

Trên mặt Hàn Phong biểu tình rất thỏa mãn.

Hai vị đệ tử Độ Kiếp kỳ phía sau Hàn Phong đồng thời lao ra, nghĩ phải bắt được Lý Dương. Hàn Phong cũng không có ngăn trở, Lý Dương bất quá là Độ Kiếp kỳ, hai vị đệ tử cũng là Độ Kiếp kỳ, hắn còn lo lắng gì nữa?

- Hưu!

Lý Dương vung tay lên. Hai vị đệ tử dưới tay Hàn Phong nhất thời bị thu vào trong Tiểu Càn Khôn, cùng Lý Dương công lực không chênh lệch lắm, có thể trực tiếp thu vào trong Tiểu Càn Khôn.

Hàn Phong nhất thời ngẩn ngơ, hai vị Độ Kiếp kỳ đệ tử của mình như thế nào lại đột nhiên biến mất?

- Mối nhục hôm nay, ngày sau sẽ trả lại!

Lý Dương lạnh như băng nói, đồng thời Thanh Vân đột nhiên xuất hiện tại dưới chân Lý Dương, "Xoát!" một tiếng, Lý Dương hóa làm một đạo hắc quang, chợt lóe rồi biến mất, liền biến mất trong Hắc Ma thành.

Tập 7: Kim sắc huyết dịch