Thôn Hoa Khó Gả

Chương 34: Nghe Lời




"Đào nhi muội muội."

Kỷ Đào đi ở phía trước, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút thô của Tiền Tiến gọi mình.

Kỷ Đào khó hiểu mà quay đầu lại: "Có chuyện gì sao?"

Giờ phút này, trong lòng cô thật sự không hề bình tĩnh một chút nào. Cả hai đời đều chưa từng yêu đương và cũng không có bạn thân cho nên cô không biết nên bắt đầu như thế nào.

Tiền Tiến gãi đầu, cười nói: "Đào nhi, về sau ta sẽ đối xử tốt với muội, giống như đối xử với nương của ta vậy."

Hắn ta trông có vẻ xấu hổ, rõ ràng là cũng đã kìm nén khá lâu rồi. Kỷ Đào không nhịn được mà cười một tiếng rồi hỏi: "Huynh đối xử với nương tốt nhất sao?"

Tiền Tiến nghiêm túc gật đầu: "Từ nhỏ, nương của ta đã nói rằng ta phải hiếu thảo và nghe lời."

“Về sau ta cũng sẽ nghe lời muội.” Tiền Tiến nói thêm.

Kỷ Đào đi đến cái bàn dưới tàng cây và ngồi xuống. Cô đưa mắt ra hiệu cho Tiền Tiến cũng ngồi xuống rồi nói: "Ta không phải là nương của huynh, cho nên huynh không cần phải nghe lời ta."

Tiền Tiến có chút bối rối, nhưng lại không biết nên nói cái gì, sắc mặt hắn ta đỏ bừng, nói: "Ở trong lòng ta, muội và nương của ta giống nhau."

Kỷ Đào nhìn thiếu niên mặt đỏ tai hồng ở trước mặt, trong ánh mắt lúc này của hắn ta tràn đầy sự chân thành.

Cô cúi đầu, nói: "Đại cữu mẫu của ta có nói rằng nếu chuyện này được hai nhà đồng ý thì về sau huynh sẽ phải đến sống ở Kỷ gia không?"



Tiền Tiến sững sờ một chút rồi mới nói: "Đào nhi, thành thật mà nói, ngay từ đầu, khi cô cô nói về cuộc hôn nhân này, ta đã không đồng ý. Ta không muốn rời xa phụ mẫu và muốn hiếu thảo với họ giống như đại ca của mình. Nhưng sau khi ta nhìn thấy muội..."

Hắn ta cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống: "Nhìn thấy muội, ta cảm thấy giống như đang nhìn thấy lương thực được chất thành đống ở trong nhà vậy. Trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, thỏa mãn và không lo lắng cái gì cả."

Hắn ta nói năng có chút lộn xộn, ngẩng đầu nhìn Kỷ Đào một cái rồi sau đó lại cúi đầu xuống: "Muội biết chữ và còn biết cả y thuật. Nếu như không phải là muốn chăm sóc cho Kỷ thúc thì nhất định là không đến lượt ta có thể cưới được muội.”

Kỷ Đào im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Ta chỉ muốn một điều mà thôi, cho dù là ai thì đều cũng phải tôn trọng phụ mẫu của ta. Nếu như không đối xử tốt với bọn họ thì ta sẽ không để yên đâu".

“Ta sẵn lòng chăm sóc cho hai người Kỷ thúc và muội.” Hắn ta nhanh chóng nói, giọng điệu rất nghiêm túc và nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.

Kỷ Đào ngẩng đầu, cô nhìn thấy một số chồi non ở trên cành cây trên đầu mình đã lớn hơn một chút, tầng tầng lớp lớp chồi non màu xanh lục nhạt, trông có vẻ tràn đầy hy vọng.

Khóe miệng của cô hơi cong lên, Tiền Tiến thấy vậy thì ngẩn ra. Cho tới bây giờ, ở trong mắt hắn ta, người trước mặt là cô nương xinh đẹp nhất mà hắn ta từng thấy.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, làm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc này. Cánh cửa cách hai người bọn họ không xa, Kỷ Đào đứng lên và đi ra mở cửa.

Đứng ở cửa là Lâm Thiên Dược, hắn mặc một bộ quần áo vải dù đã cũ, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ và trên người tràn đầy khí chất thư sinh nho nhã. Sau khi nhìn thấy Kỷ Đào, hắn cười nói: "Đào nhi, hai ngày trước muội kê đơn thuốc cho nương của ta, ta còn chưa trả tiền cho muội."

"Không cần đâu, đó chỉ là một số dược liệu do ta tự bào chế mà thôi, không đáng là bao. Hai nhà chúng ta sống gần nhau, cho nên không cần phải tính toán như vậy." Kỷ Đào thản nhiên nói.

Lâm Thiên Dược dường như không hề ngạc nhiên đối với câu trả lời của cô. Hắn mỉm cười, lông mày hơi nhướng lên, lộ ra vẻ phong lưu của một công tử. Hắn nói: "Vô công bất thụ lộc, nương của ta nói rằng muội có thể giúp đỡ khám bệnh đã là tốt lắm rồi, không thể lấy không dược liệu của muội được."

Nói xong, hắn bước nhanh trở về Lâm gia, rồi rất nhanh lại đi ra ngoài và mang theo một cái sọt. Bên trong đều là dược liệu lớn, nhỏ, thỉnh thoảng còn lộ ra một ít cành lá xanh tươi. Hắn nói: "Vậy nên hôm qua ta đã đi vào núi để hái dược liệu, coi như là tiền thuốc của nương của ta. "

Nếu hiện tại đi hái những dược liệu này thì chắc chắn là rất khó tìm được chúng. Kỷ Đào đưa tay định nhận lấy nhưng Lâm Thiên Dược lại tránh đi. Hắn cười tránh cô rồi bước vào cửa Kỷ gia, làm như không thấy Tiền Tiến đang ngồi ở đối diện bàn mà đi đến chỗ dược liệu đã được Kỷ Đào phơi khô rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu sắp xếp lại và nói: "Muội đừng từ chối, ta sẽ phơi khô cho muội."



Kỷ Đào bất đắc dĩ, cô đi tới bên cạnh và giúp đỡ hắn sắp xếp lại: "Huynh cũng không cần phải làm như vậy. Huynh là người đọc sách, làm sao có thể thường xuyên vào núi được?"

Đột nhiên có một bàn tay ngăm đen và thô ráp vươn ra, cùng với đó là giọng nói hơi thô của Tiền Tiền: "Ta đến giúp muội..."

“Này, không được làm loạn chúng.” Tay của Tiền Tiến còn chưa chạm vào dược liệu thì đã bị Lâm Thiên Dược ngăn cản.

Khuôn mặt Tiền Tiến lộ ra vẻ khó chịu, nhưng vẻ mặt của Lâm Thiên Dược vẫn không thay đổi, hắn cười giải thích: "Ngươi không hiểu đâu. Nếu dược liệu bị làm hỏng thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của dược liệu, có đúng không?"

Vừa nói câu cuối cùng, hắn vừa nhìn về phía Kỷ Đào.

Tiền Tiến thấy Kỷ Đào gật đầu thì đành phải nói: "Ta không có nhiều hiểu biết lắm. Đào nhi, sau này muội dạy ta là được, ta sẽ thay muội làm tất cả những chuyện này."

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Thiên Dược hơi tối lại, nhưng vẫn không dừng lại động tác trong tay.

Kỷ Đào ngồi xổm xuống sắp xếp dược liệu và thản nhiên nói: "Ta có thể tự làm được."

Lời này cũng không biết là nói với Tiền Tiến hay là nói với Lâm Thiên Dược.

Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng tranh chấp, âm thanh càng lúc càng lớn, Kỷ Đào lập tức đứng lên và chạy vào nhà.

Tiền Tiến và Lâm Thiên Dược liếc nhìn nhau rồi cũng chạy theo Kỷ Đào vào trong nhà.

Lúc này, không khí trong phòng có chút căng thẳng. Tiền thị đứng ở giữa phòng, cười giải hòa với hai bên, nhìn thấy Kỷ Đào, bà ấy miễn cưỡng cười nói: "Đào nhi đã trở lại rồi sao? Các con nói chuyện có vui không?”