Thốn Đan Thanh

Chương 9





16

Vào đầu xuân, cuối cùng cũng đến trận chiến cuối cùng.

Dưới sự bố trí bất ngờ nhưng tài tình của Tiêu Cảnh Sách, ta đã dẫn binh đánh quân Bắc Khương đại bại, đối thủ rút lui khỏi Đoạn Phong Quan.

Nhị hoàng tử dẫn đầu nhìn ta bằng ánh mắt cay nghiệt:

“Diêu tướng quân tuy là nữ tử nhưng lại là tướng tài, Kim mỗ rất bội phục. Chỉ là e cả đời này ngươi cũng không thể rời khỏi Bắc Cương.”

“Mối thù hôm nay, ta nhớ kỹ. Ngày sau gặp quân nước Sở của ngươi ta sẽ giết sạch bọn chúng.”

Hắn được một đội quân tâm phúc nhỏ yểm hộ, vội vàng rút lui.

Ta nắm chặt dây cương cười lạnh, cao giọng quát lớn:

“Bắc Khương các ngươi đã bại đến mức này, chẳng lẽ ta còn thả hổ về rừng sao? Những người khác quét sạch chiến trường, thu dọn tàn cục, tiểu đội mười ba kị binh cùng ta đuổi theo ——”

Giọng nói của ta dừng trong cơn gió đầu xuân lạnh thấu xương ở Bắc Cương, tụ lại trong chớp mắt mới phiêu tán khắp nơi.

“Nhổ cỏ tận gốc.”

Ta dẫn người đuổi theo hơn 300 dặm, tâm phúc của Nhị hoàng tử Bắc Khương lần lượt bị giết, đến cuối cùng, chỉ còn mình ta phi ngựa đuổi theo hắn, chạy thẳng vào sâu trong thảo nguyên.

Phía sau không xa, Vệ Vân Lãng đi theo ta.

Hai chọi một, huống chi đối phương còn là nỏ mạnh hết đà, lẽ ra thắng lợi là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhưng ngay khi ta chĩa đao đâm về phía Nhị hoàng tử Bắc Khương, Vệ Vân Lãng bất ngờ quay lưỡi kiếm chém thật mạnh vào chân trước con ngựa của ta.

Tuấn mã hí vang một tiếng thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.

Cơ thể ta đổ dồn về phía trước, mũi kiếm sắc bén đối diện đâm vào ta, đâm vào lồng ngực ta nửa tấc.

Cũng vào lúc này, bỗng nhiên một mũi tên dài lóe ánh sáng lạnh lẽo bay tới, uy lực to lớn đến mức có thể bắn gãy thanh kiếm làm đôi!

Ta được dịp thở phào, nhảy xuống ngựa, dùng hết sức giơ cao trường đao trong tay.

Nhị hoàng tử Bắc Khương đầu thân chia lìa, đầu bay cao bên trên vẫn còn đọng lại biểu cảm kinh hoàng không thể tin nổi.

Sau đó ta xoay người, tháo trường cung sau lưng ra, nhắm bắn lưu loát.

Mũi tên dài xuyên qua lưng Vệ Vân Lãng đang chạy trốn, hắn ngã ngựa lăn xuống bụi cỏ, bất động.

Tiếng vó ngựa dồn dập tiến lại gần, chỉ chớp mắt đã ngừng ở trước mặt ta.

Tiêu Cảnh Sách xoay người xuống ngựa, vẻ mặt hốt hoảng, loạng choạng bước tới trước mặt ta, nhìn chằm chằm nửa thanh kiếm cắm trong lồng ngực ta.


Ở trước mặt ta, trước nay hắn vẫn luôn bày mưu tính kế, kể cả khi ở kinh thành hắn đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc cũng vẫn rất thong dong.

Ta chưa bao giờ thấy Tiêu Cảnh Sách thất thố như vậy.

Hối hận và thương tiếc tạo nên một cơn lốc lớn trong mắt hắn, giọng nói bị gió xé rách, đầy hoảng sợ.

“Thanh Gia, thực xin lỗi, ta đến muộn……”

Ta nở nụ cười, giơ tay rút mũi kiếm ra, nhẹ giọng trấn an hắn: “Không hề muộn, Tiêu Cảnh Sách, chàng không tới muộn.”

Thấy hắn không chịu tin, ta đành phải cởi kỵ trang, mở vạt áo móc cái túi tiền kia ra:

“Nhìn này, ta để ở đây, trân trọng như đồ quý, vốn định chờ sau khi thắng trận này sẽ tặng cho chàng.”

Cái túi tiền thêu vụng về kia lại giúp ta chặn nhát kiếm sinh tử này cho ta, khiến ta chỉ bị thương trên da thịt một chút.