Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Chương 59




Lý do tại sao Tống Nhã Đình lựa chọn bước vào giới giải trí cũng là vì di nguyện của mẹ mình.

Cô nhìn Quách Khánh Chí, nhẹ giọng nói: “Tôi nhất định sẽ làm được”.

Điền Ngọc giúp Tống Nhã Đình xem qua hợp đồng, đương nhiên không có bất kỳ vấn đề gì, sau khi ký xong hai người liên rời khỏi.

Trần Sương lúc này mới tò mò hỏi: “Mẹ của đứa nhỏ đó là ai vậy?”

Quách Khánh Chí im lặng một lúc rồi đáp: “An Chỉ Tố, cô hẳn là chưa từng nghe qua cái tên này, dù sao cô cũng không phải người trong giới này”.

Ánh mắt Quách Khánh Chí như không có tiêu điểm nhìn vào hư không, thở dài thườn thượt: "... Năm đó chúng tôi đều tưởng rằng bà ấy sẽ trở thành một truyền kỳ, nhưng cuối cùng bà ấy lại lựa chọn kết hôn sinh con, rồi bệnh chết trong nhà..."

Nói đoạn lại läc đầu đầy thương tiếc: "Đây có lẽ là số mệnh, ông trời cũng đố ky với tài năng của bà ấy".
Khi Điền Ngọc lái xe tới thấy thời gian cũng đã tới giờ cơm tối liền đề nghị mời cô một bữa cơm coi như tiệc ăn mừng, Tống Nhã Đình tất nhiên không từ chối.

Hai người chọn một nhà hàng Quảng Đông, gọi món xong Điền Ngọc bất ngờ nói: "Đình Đình à, mẹ cháu trên trời có thiêng nhất định sẽ rất được an ủi".

'Tống Nhã Đình cười hiền đáp: "Vâng".

"Với năng lực của cháu, vai diễn Kinh Tuyết này nhất định có thể tạo hiệu ứng bùng nổ, nhưng chú lo...”, ông ta chững lại một lúc: “Trước khi bộ phim được phát sóng, cháu nhất định sẽ phải chịu không ít chỉ trích..."

“Không sao đâu, cháu không để ý những thứ này”.

“Nếu cháu đã quyết định tiến vào giới giải trí, vẩn nên tìm quản lý mới được, chú sẽ điều hai trợ lý...”

Nói đến đây ông ấy như có chút ngượng ngùng: “Thần Tinh trước đây từng có rất nhiều quản lý cừ khôi nhưng sau này công ty sa sút họ cũng lần lượt tháo chạy, nghiệp vụ của những người ở lại cũng không tốt lắm...”
“Chuyện của quản lý chú không cần bận tâm, cháu sẽ tự mình xử lý”.

Điền Ngọc lòng đầy nghi ngờ: “Cháu đã tìm được rồi?”

“Vâng”, Tống Nhã Đình cũng không có ý giấu diếm: “Không biết chú còn nhớ Khưu Niệm không?”

Nghe tới cái tên này Điền Ngọc lập tức cau mày: “Tất nhiên là nhớ... cô ta từng dẫn dảt qua rất nhiều ngôi sao lớn nhưng không phải đã rút khỏi giới rồi sao? Nghe nói là gả vào gia tộc hào môn, ở nhà chăm chồng dạy con, cháu không mời nổi cô ta đâu”.

“Nếu cô ấy sống một cuộc sống hạnh phúc, cháu tất nhiên là mời không nổi, nhưng nếu ngược lại thì sao?”

“Lăn lộn trong ngành này nhiều năm như vậy để công thành danh toại rồi lại vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp, bất luận như thế nào trong lòng cũng sẽ có chấp niệm đi?”

Nhớ tới Khưu Niệm mà mình tình cờ gặp ở nước ngoài, Tống Nhã Đình nói tiếp: “Chưa kể tình yêu của cô ấy đã cạn kiệt rồi”.
Điền Ngọc càng thêm hoài nghỉ: “Ý cháu là gì?”

Nhưng Tống Nhã Đình chỉ lắc đầu: “Chú Điền, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của người ta, cháu không tiện nói ra, nhưng chú yên tâm, cháu nhất định sẽ mời được Khưu Niệm”.

Điền Ngọc bây giờ đã không dám chất vấn Tống Nhã Đình nữa, suy cho cùng việc cô dùng thực lực kinh người để giành được vai diễn Kinh Tuyết vẫn sờ sờ ngay trước mắt.

Ông ta cảm thấy bản thân nên thử tin tưởng cô gái nhỏ này, nên cũng không gặng hỏi gì thêm mà gật đầu đáp: “Được, chú chờ tin vui của cháu”.

'Tống Nhã Đình cùng ông cụng ly: “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”.

Trong đôi mắt già nua của Điền Ngọc ánh lên tia nước mịt mờ: “Ừm, tất cả sẽ ổn thôi”.

Nhà họ Thời.

Thời Minh Quang ngồi ở bàn ăn, nhìn một bàn bày đầy cao lương mỹ trước mặt nhưng lại không dậy lên nổi chút thèm ăn nào.

Áp suất không khí xung quanh anh thấp đến mức đáng sợ, người hầu đều cúi gầm đầu không dám phát ra tiếng động, sợ chọc tới anh.

Ngón tay Thời Minh Quang theo tiết tấu gõ xuống mặt bàn, như đang kìm nén lửa giận trong lòng: “Con bé xấu xí kia đâu rồi?”

"..", Tang Du ho khan một tiếng nói: "Vừa rồi nghe nói đang cùng một ông chú ăn cơm...”

Sự bực bội trong mắt Thời Minh Quang gần như đã không thể áp chế được nữa, dăn lòng lạnh giọng hỏi: “Cùng một ông chú ăn cơm nên không trở lại! Cô ta muốn lật trời rồi à?”

Tang Du vội tiếp lời: “Hay là cậu gọi điện cho cô Tống xem sao?”

“Cô ta xứng đáng để ông đây gọi điện?”, Thời Minh Quang tức giận đến mức ngón tay cũng run lên, anh nhìn chăm chặp một đôi bát đũa ở phía đối diện của bàn, dường như hận không thể bóp chết con nhóc xấu xí đó ngay lập tức.

Tang Du không còn cách nào khác chỉ đành thuận theo anh: “Không đáng không đáng, cô ấy chắc chắn không đáng!”

Càng nghĩ Thời Minh Quang càng tức, rống lên thoại của tôi đâu!”

Tang Du: “...

Mọi người:

Vừa rồi không phải nói cô ấy không xứng sao?

Haiz, đàn ông ấy à...

Tang Du than thở trong lòng, nhưng động tác lại vô cùng lưu loát đưa điện thoại qua cho anh.