Tống Nhã Đình vổ tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đám côn đồ kia: “Mấy người lên từng người một hay là cả đám cùng lên?”
Cô ngừng một lát rồi cười bảo: “Cùng lên đỉ, tôi đang bận”.
Đám côn đồ lại có chút kiêng kỵ, nhỏ xấu xí kia thế mà lại khá giỏi võ.
Nếu chỉ có một mình gã, gã chắc chắn đã xoay người bỏ chạy.
Nhưng giờ có nhiều anh em như vậy đang nhìn, nếu gã chạy thì sao sau này còn làm đại ca được nữa?
Gẵ cũng không tin nhiều người như vậy lại không giải quyết được một con
nhỏ xấu xí!
Gã nghiến răng quát: “Lên hết cho tao! Đánh cho nhỏ xấu xí kia răng rơi đầy đất!”
5 phút sau.
Tẽn côn đồ quỳ rạp trên mặt đất, lưng bị một chân của Tống Nhã Đình giẫm, xung quanh là một đám thanh niên hư hỏng không ngừng rêи ɾỉ.
Cô dùng con dao găm của tên côn đồ vồ lên mặt gã nói: “Cướp giật con nít, còn dùng cả dao cơ đấy? Tôi mà là cậu, sau này cũng không dám lăn lộn ở đây nữa”.
Trên người tên côn đồ đau đớn muốn chết, mặt mũi bầm dập khóc lóc: “Chị! Chị đại! Bà cố nội ơi! Sau này tôi không dám nữa… do tôi thấy thằng nhóc kia rất xinh nên muốn giật tiền xài, chứ cũng không có muốn đυ.ng vào cậu ta…”
“Bà cố nội gì chứ”, Tống Nhã Đình dùng sống dao lạnh lẽo như bang vỗ lên cố gã, thờ ơ nói: “Gọi anh”.
Tên côn đồ khóc rống: “Anh! Anh! Từ giờ trở đi anh chính là anh ruột của em! Em cũng không dám nữa, anh tha cho em đi!”
Tống Nhã Đình nhìn đồng hồ, thả gã ra, lười biếng nói: “Cút đi”.
Cả đám vội vàng bỏ chạy.
Tống Nhã Đình ném con dao vào thùng rác, rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cậu nhóc hỏi: “Sao em lại ở một mình trong đây?”
Cậu nhóc không nói lời nào, chỉ dùng một đôi mắt trong veo như nước nhìn cồ.
Tống Nhã Đình thuận tay nhét một cục kẹo cho cậu ta hỏi: “Chờ ai hả? Anh chị em học ờ đây à?”
Cậu nhóc gật đầu.
Tống Nhã Đình xoa đầu cậu nhóc nói: “Người xấu chạy rồi, đừng sợ, chị dẫn em đến cửa hàng tạp hóa đằng trước chờ anh chị em nhé? Nơi này không an toàn”.
Tống Nhã Đình dẫn cậu nhóc đến cửa hàng tạp hóa rồi gọi xe rời đi.
Cậu nhóc thấy bóng lưng của cô khuất xa mới quay đầu đi.
Chẳng bao lâu sau, có một nam sinh cao gầy mặc đồ thể thao màu đen chạy đến.
Thấy cậu nhóc bình yên ngồi xổm trên bậc thềm thì thở phào một hơi, nắm quần yến xách cậu nhóc lên nhìn cậu hỏi: “Anh nghe nói em bị người ta chặn đường? Không sao chứ?”
Cậu nhóc lắc đầu đáp: “Không sao”.
Nam sinh nhìn chằm chằm cậu nhóc nói: “Anh biết đám kia, chính là một đám côn đồ, sao em có thể không sao được?”
Cậu nhóc tích chữ như vàng, chậm rì rì nói: “Có một chị gái đã cứu em”.
“Chị gái?”, nam sinh cau mày.
Cậu nhóc gật đầu, nhìn chằm chằm vào anh trai nhà mình nói: “Sau này, em muốn lấy chị ấy!”
nam sinh tức cười hỏi: “Em mới nhiêu tuổi mà đã muốn lấy vợ rồi?”
Anh ta thuận tay ôm lấy em trai, đằng xa có người gọi: “Anh Bạch! Tìm được em trai chưa?”
Nam sinh lười biếng đáp: “Tìm được rồi, tới ngay đây”.
Công ty giải trí Thần Tỉnh từng là công ty đứng đầu trong ngành, sau này vì không biết quản lý nên dần xuống dốc.
Nhưng danh tiếng và cơ ngơi vẫn còn đó, thế nên mấy năm gần đây mới chưa đóng cửa.
Trong phòng hội nghị của công ty, các cố đông đều mặt mày nghiêm nghị.
Một cô gái đang bụm mặt khóc như mưa.
“Nếu không phải chị hai bỏ mặc mọi chuyện, Thần Tinh lại xuống dốc thì tôi cũng không muốn mua lại nó…
Đây là công sức của dì An, tôi không thể trơ mắt nhìn Thần Tinh sụp đố được… dì An cũng sẽ không yên giấc
nổi!.:
Uông Tâm Nhụy kéo cô ta vào lòng, cũng rơi nước mắt nói: “Vỉ Vỉ, con đừng khóc… con khóc mẹ cũng không chịu nổi, cứ nhớ tới chị An… là mẹ vô dụng, không có dạy dỏ Đình Đình nên người…”
Tống Thải Vỉ và Uông Tâm Nhụy ôm nhau khóc hết sức đau lòng.
Dù là có nhiều cố đông có quan hệ thân thiết với An Chi Tố ở đây thấy vậy cũng không khỏi cảm động.
Tuy giờ bà Tống kia là người tình leo lẽn được vị trí chính thất, nhưng người ta cũng được cưới hỏi đàng
hoàng sau khi vợ cả qua đời.
Bà ta cũng dốc lòng dạy dổ hai chị em mà An Chi Tố để lạj# thậm chí còn đối xử với Tống Nhã Đình tốt hơn cả với con gái ruột Tống Thải Vi của mình.
Sau khi An Chi Tố qua đời đã đế Thần Tinh lại cho con gái Tống Nhã Đình của mình, đáng tiếc Tống Nhã Đình chính là một đứa ăn hạỉ, họ lại không hiếu công việc trong công ty nên Thần Tinh chỉ có thế dần dần đi xuống.
Nhưng Tống Thải Vi lại khác, cô ta là idol đang nổi chạm tay là bỏng của gỉới giải trí.
Nếu cô ta tiếp quản Thần Tinh, bản thân cũng đã có fan, kia chưa chắc là một chuyện xấu.
Có không ít cổ đông bắt đều dao động.
Chỉ mòi Điền Ngọc – cánh tay đắc lực của An Chi Tố là lạnh lùng ngồi ở chủ tọa, không nói không rằng.
Tống Thải Vi nghĩ đến 10% cố phần quan trọng trong tay Điền Ngọc thì hai mắt đẫm nước mắt nhìn ông ta: “Chú Điền… cháu biết chú là một người nhớ tình bạn cũ, nhưng chú cũng không thể trơ mắt nhìn Thần Tỉnh đóng cửa được… Bao nhiêu nghệ sĩ đều rời đi, nếu không có một luồng gió mới thì Thần Tinh sẽ không tiếp tục phát triển được nữa… Nếu dì An ở dưới suối vàng biết cũng sẽ không muốn nhìn thấy điều đó”.
Điền Ngọc nói: “Thần Tinh là của Đình Đình, tôi không thể nào bán cố phần công ty cho cô được, hơn nữa cô trả quá thấp…”
Tống Thải Vi vội nói: “Chú Điền, giá ấy… đây thật sự là cái giá cao nhất mà cháu có thế trả. Nếu là khi Thần Tinh còn phát triến thì cái giá ấy quả thật buồn cười, nhưng giờ nó…”
Cô ta cũng không nói tiếp mà bảo: “Giờ chị hai hoàn toàn không muốn quản lý công việc trong công ty, lẽo nào chú muốn trơ mắt nhìn Thần Tinh phá sản ư?”
Ngón tay Điền Ngọc run rây.