Thời gian lên lớp của Tống Nhã Đình là dùng để ngủ.
Ban đầu, ông bố dối trá kia còn quan tâm, sau này dưới sự rù rì rủ rỉ bên gối của Uông Tâm Nhụy thì hoàn toàn mặc kệ cô. Tống Nhã Đình muốn làm gì thì làm, dù sao ông ta cũng chẳng để ý đến tương lai của cô.
€ô còn chưa tỉnh ngủ thì nghe thấy bốp một tiếng, bàn bị người ta đập mạnh một cái. Tống Nhã Đình sực tỉnh, phản xạ nhìn về phía người vỗ lên bàn mình.
Con ngươi cô lạnh lẽo như băng giống một bộ máy móc không hề có chút cảm xúc hay độ ấm nào, khiến người nọ sợ tới mức tim đập bình bịch: "Cô... cô nhìn tôi như thế làm gì!"
Bấy giờ, Tống Nhã Đình mới hoàn hồn, ánh mắt lại trở nên lười biếng: "Vậy cậu vỗ bàn tôi làm gì?"
"Làm gì á?", người nọ là một nam sinh cao to, cơ bắp. cuồn cuộn, nước da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là kiện tướng thể thao, trên người còn mặc đồ chơi bóng. Cậu ta nhìn khuôn mặt xấu xí của Tống Nhã Đình, chì chiết: "Đương nhiên là muốn cô xin lỗi Khả Khả! Tống Nhã Đình, tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ răng Khả Khả hiền lành không truy cứu, nhà trường thấy nhà cô có tiền nên cũng không làm gì là xong!"
À, ra là người của Tôn Khả Khả đến kiếm chuyện.
Tống Nhã Đình dựa vào cửa sổ với dáng vẻ chẳng chút sợ sệt: "Tôi không xin lỗi đó, thì sao?"
"Cô!", nam sinh siết chặt nắm tay, tức muốn chết. Đúng lúc này, một bóng hình nhỏ xinh chạy đến ôm lấy cánh tay cậu ta: "Triệu Kiến Châu... cậu đừng thết Tôi đã nói là chuyện ấy đã qua, cậu đến tìm Tống Nhã Đình làm gì..."
Cô ta nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã chảy nước mắt như một bông hoa lê dưới mưa khiến người ta hết sức đau lòng.
Triệu Kiến Châu lập tức kích động: "Khả Khả... cậu đừng khóc, tôi... tôi không có đánh người, chỉ muốn cô ta xin lỗi cậu thôi...
Tôn Khả Khả khóc thút thít nói: "Thôi... bỏ đi, tôi không cần xin lỗi, chuyện này cứ thế đi..."
Bấy giờ, Lưu Kỳ cũng xông tới, cả giận nói: "Khả Khả, chuyện này sao có thể bỏ qua được? Cậu suýt nữa đã chết đói"
Tôn Khả Khả cúi đầu khóc, không nói câu nào. Người xem không kiềm được nói còn nói nhà trường
công bằng với lớp bồi dưỡng nhất, Tống Nhã Đình đã ép người †a phải tự sát, còn chẳng phải mặc kệ hay sao..."
"Đúng rồi đó! Tống Nhã Đình đúng là nỗi sỉ nhục của lớp bồi dưỡng, tôi còn sợ hôm nào cô ta đâm chết người trong trường mà nhà trường vẫn mặc kệ! Vậy cũng đáng sợ quá rồi!"
"Đến khi nào thì Tống Nhã Đình mới cút khỏi lớp bồi dưỡng vậy, một con ruồi làm hỏng cả nồi canh, giờ người bên ngoài nhìn học sinh lớp bồi dưỡng như thế nào đây?"
"Tôn Khả Khả đúng là tốt bụng thật, nếu là tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay! Tìm chú công an! Tôi cũng không tin cục cảnh sát cũng là của nhà họ Tống!"
"Tôn Khả Khả đáng thương ghê... bị ăn hϊếp thành như vậy còn chẳng nhận được một lời xin lỗi. Theo tôi, Tống Nhã Đình quỳ xuống xin lỗi Tôn Khả Khả còn chưa đủ nữa ấy!"
Tống Nhã Đình như không nghe được những lời đó, nhìn về phía Tôn Khả Khả vẫn đang khóc nức nở cười hỏi: "Tôn Khả Khả, vì sao cô phải nhân nhượng chắc trong lòng cũng tự biết mà đúng không?"
Tôn Khả Khả thay đổi sắc mặc, nghiến răng, nhưng lại nhanh chóng trở nên nhu nhược, khóc lóc nói: "Bạn học Tống... sau này tôi sẽ không đến gần Tô Trạch Phong nữa, cậu tha cho tôi đi... tôi thật sự không chịu nổi nữa... ngày nào tôi cũng phải uống thuốc, nhưng tôi vẫn rất sợ, cậu đừng ép tôi..."
'Tống Nhã Đình cười khẩy: "Tôi ép cô? Cô cắt cổ tay là do tôi đưa dao cho cô hả?"
Cả người Tôn Khả Khả run bần bật như nhớ đến chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, Triệu Kiến Châu thấy thế, tức đỏ cả mắt: "Tống Nhã Đình! Cô câm miệng cho tôi!"
"Tôi không câm miệng đó thì sao?", Tống Nhã Đình lạnh lùng nói.
Triệu Kiến Châu chưa bao giờ đánh con gái, hôm nay tới tìm Tống Nhã Đình cũng không định ra tay, nhưng lúc này máu nóng xông lên làm mụ mị đầu óc, dưới sự tức giận, cậu ta thế mà giơ tay đấm về phia s Tống Nhã Đình!
Người đứng xem vui sướиɠ khi người gặp họa: "Triệu Kiến Châu chính là thành viên trong đội bóng rổ đó, một quyền ấy mà đập xuống, có phải Tống Nhã Đình sẽ phải nằm viện cả hai tháng không?"
"Đánh là đúng! Loại hèn hạ như vậy chính là thiếu đánh!"
“Tuy nói nam đánh nữ là không hay, nhưng loại người như chim lợn, ha ha, trực tiếp đánh chết cho rồi, đừng sống chỉ gây họa cho người khác".
Triệu Kiến Châu đánh rồi mới hoàn hồn, biết một quyền này mà rơi lên người Tống Nhã Đình thì chắc chắn có thể đánh gãy răng cô. Cậu ta vội vàng muốn dừng lại, nhưng đã không còn kịp, trơ mắt nhìn nằm tay của mình càng ngày càng đến gần khuôn mặt của Tống Nhã Đình, sau đó...
Bị người giơ tay chặn lại!
Triệu Kiến Châu kinh ngạc trợn to mắt, nhìn cô gái chặn đứng nằm tay của mình như thấy quỷ.
Cậu ta biết mình đã dùng bao nhiêu sức trong cơn giận dữ, ngay cả người đàn ông trưởng thành cũng không đỡ nổi, đừng nói là một cô gái như Tống Nhã Đình.
Nhưng mà, cô lại làm được! Con ngươi cô tràn ngập lạnh lẽo, ngón tay thon dài trắng nõn nằm lấy bàn tay cậu ta, chậm rãi đứng dậy nói: "Tôi ghét nhất là loại con trai đánh con gái".
"Võn dĩ, tôi đã không muốn chấp cậu làm gì".
Triệu Kiến Châu còn chưa kịp phản ứng câu đó của cô nghĩa là gì, đã thấy Tống Nhã Đình bỗng thả nắm tay mình ra, cầm lấy cổ tay mình, nhấc chân đá một phát vào khủy chân, sau đó dùng sức một cái. Triệu Kiến Châu "A" một tiếng đã ngã xuống đất.
Là một cú ném qua vai vô cùng hoàn mỹ!
Quần chúng vây xem đều sửng sốt, Triệu Kiến Chân ngã sõng soài xuống đất cũng ngơ ngác.
Triệu Kiến Châu là thành viên trong đội bóng rổ, cao cả 1m8, cả người cơ bắp cuồn cuộn, cân nặng cũng vô cùng khả quan. Tuy Tống Nhã Đình cũng coi như cao trong số con gái, nhưng dù sao cô cũng chỉ là con gái mà thôi! Rốt cuộc là sao. có thể ném Triệu Kiến Châu ngã xuống đất vậy?
Tống Nhã Đình vặn vặn ngón tay, ngồi xổm xuống bên Triệu Kiến Châu đang không ngừng ho khan hỏi: "Còn đánh nữa không?"
Triệu Kiến Châu ho đến nỗi không nói nổi ra lời, Tôn Khả Khả khóc nức nở: "Tống Nhã Đình, cậu đừng đánh cậu ấy! Đầu là lỗi của tôi, có chuyện gì thì tìm tôi này!"
'Tống Nhã Đình đứng lên nói: "Cô cũng biết là mình sai à".
Tôn Khả Khả nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô mà trong lòng hơi chùn bước, dù sao ban nấy cô cũng đã ném một học sinh thể dục thể thao ngã xuống đất đó!
Nhưng có nhiều người như vậy đang nhìn, cô ta cũng không thể lùi lại được, đành phải bất chấp nói: "Tôi... tôi xin lỗi cậu, sau này tôi sẽ không tìm đến cậu nữa... cậu bỏ qua cho tôi đi...
Người biết chuyện sắp bị chọc tức chết.
Rõ ràng là Tống Nhã Đình khiến Tôn Khả Khả phải tự sát, dựa vào cái gì mà Tôn Khả Khả phải nhún nhường, ăn nói khép nép xin lỗi?
Nhưng nghĩ đến ngay cả Triệu Kiến Châu cũng chịu thiệt trong tay cô, họ chỉ có thể lòng đầy tức giận chỉ trích chứ chẳng ai dám tiến lên.
'Tống Nhã Đình vừa định nói gì đó thì bỗng dưng nghe. thấy một tiếng quát: "Cô quậy đủ chưa!"
'Tống Nhã Đình khựng lại. Tất cả mọi người đều nhìn về phía người đến.
Người đó là Tô Trạch Phong.