Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thời Thanh Niên Của Ông Nội Tôi

Chương 79




Về đến nhà, cả nhà thu dọn hành lý cho Hạ Minh Dịch, Hạ Nhạc vội vàng dẫn theo Hạ Minh Dịch chạy tới thị trấn Dương Sa.

Chung Cửu Hương đứng ở cửa nhìn lúc lâu, mãi đến khi bóng lưng hai cô cháu biến mất ở cuối đường mà cô ấy vẫn không muốn quay lại phòng.

Hạ Thiệu Hoa đang quét dọn rác trên mặt đất thấy vậy bèn nói: “Đừng lo lắng, Nhạc Nhạc sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.”

Chung Cửu Hương gật gật đầu: “Đây là lần đầu tiên thằng bé xa nhà, em…”

“Bọn nhỏ đều sẽ lớn lên.” Hạ Thiệu Hoa bỏ rác vào trong gầu hót:” Hay là ngày mai chúng ta đi thăm Minh Chân?”

Chung Cửu Hương sửng sốt, trên mặt dần hiện lên nụ cười, lo lắng cũng tiêu tán dần đi.

“Vậy em phải chuẩn bị đồ thật tốt, Minh Chân thích ăn rau cải trắng anh trồng nhất, trứng gà cũng phải mang một ít.” Chung Cửu Hương bắt đầu sắp đồ, vừa sắp vừa tự mình nói: “Mang cho giáo viên của con bé, còn có nhà bà nội con bé nữa…”

Trên trấn Dương Sa, Hạ Nhạc dẫn theo Hạ Minh Dịch đến trường học, xuyên qua bóng râm đi vòng qua tòa nhà dạy học, sân bóng rổ, căn tin, cuối cùng đến ký túc xá.

Dọc theo đường đi có rất nhiều thứ toàn là những thứ Hạ Minh Dịch chưa từng thấy qua, ánh mắt của cậu bé sáng lấp lánh, có lẽ đang quan sát nên cậu bé không nói một lời nào.

Đến phòng ngủ, cô giáo Dương vẫn mang tới cho Hạ Nhạc một bình nước, nhìn thấy Hạ Minh Dịch mới tò mò hỏi: “Đây là con nhà ai, sao lại đáng yêu như vậy.”

Nghe thấy hai chữ đáng yêu, khóe miệng Hạ Nhạc và Hạ Minh Dịch đồng thời co giật.

Hai cô cháu nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được ý của mình nhưng cũng không nói gì.

Hạ Nhạc vừa nói cảm ơn vừa đáp: “Đây là cháu của em.”

Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Minh Dịch, lại nói thêm: “Thằng bé không thích nói chuyện.”

Cô giáo Dương gật đầu: “Cậu bé không thích nói chuyện cũng không sao, bộ dáng đẹp như vậy sau này nhất định sẽ có cô gái thích. Hơn nữa cậu bé này khi gặp được cô gái mình thích sẽ thích nói chuyện.”

Hạ Nhạc thu lại tầm mắt, không nhìn khuôn mặt đáng ghét kia, cô cười khổ mặc niệm nói: “Cũng chưa chắc.”

Cô giáo Dương biết ngày hôm sau Hạ Nhạc phải đi xa nhà, vì thế dặn Hạ Nhạc nghỉ ngơi sớm một chút rồi trở về phòng ngủ của mình.

Hạ Nhạc quét dọn sạch sẽ mặt đất, lại tìm đệm chăn cùng gối đầu ở trong ngăn tủ ra trải lên trên mặt đất, trong lúc này Hạ Minh Dịch ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ Hạ Nhạc trải xong đệm dưới đất mới nằm lên.

“Cháu không ngủ trên giường?” Hạ Nhạc hỏi.

Cô chuẩn bị tự mình ngủ trên mặt đất, để cho cháu trai bảo bối ngủ trên giường.

Ai biết Hạ Minh Dịch lại nằm luôn trên mặt đất, tỏ ý tự mình quyết định.

“Em không nằm giường, giường của cô cháu không thèm ngủ.” Hạ Minh Dịch kiêu căng trả lời.

Hạ Nhạc lười tranh cãi với cậu bé, cô đến trước cửa sổ, sốc chăn lên, chui vào ổ chăn: “Thích nằm hay không thì tùy.”

Ngày hôm sau khi Hạ Nhạc còn đang ngủ đã nghe thấy giọng nói của Hạ Minh Dịch bên cạnh.

“Cô, dậy đi thôi.”

Hạ Minh Dịch đứng ở bên cạnh giường nhìn Hạ Nhạc ngủ say trước mặt, câu bé liên tục gọi mấy tiếng mà đối phương vẫn không muốn tỉnh lại.

Cậu bé đưa tay vỗ vỗ mặt Hạ Nhạc: “Cô, nếu không tỉnh sẽ không kịp lên xe.”

Nghe được câu này Hạ Nhạc mới bừng tỉnh, cô ngồi dậy nhìn về phía Hạ Minh Dịch.

Hạ Minh Dịch ghét bỏ nói: “Trời đã sáng rồi.”

Hạ Nhạc tính thời gian, nếu không nhanh lên thật sự sẽ không kịp lên xe lửa.

Cô vội vàng vén chăn lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hai người còn chưa ăn xong bữa sáng đã vội vàng lo lắng đến nhà ga, khi phát hiện còn nửa tiếng nữa Hạ Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô dẫn theo Hạ Minh Dịch tới mua mua bánh bao thịt nóng hôi hổi và sữa đậu nành, hai người ngồi ở trước nhà ga ăn từng miếng một, tâm trạng khẩn trương cuối cùng cũng giảm bớt.

Trong tiếng ồn ào, Hạ Minh Dịch đang ăn bánh bao thịt đột nhiên nói: “Cô, cháu cảm thấy cô phải tìm một đối tượng mà yêu đương.”

Hạ Nhạc đang hút sữa đậu nành nhìn đám người lui tới trước mặt nghe vậy thiếu chút nữa sặc sữa.

Cô liếc mắt nhìn về phía Hạ Minh Dịch.

Hạ Minh Dịch nói tiếp: “Cô cần một người chăm sóc mình.”

Hạ Nhạc vừa ho vừa buồn cười, bố cô còn nhỏ như vậy đã cảm thấy cô cần người chăm sóc, thật không hổ là bố cô.

“Tìm người yêu cũng không đơn giản như vậy.” Hạ Nhạc cười nhạo nói: “Trên thế giới này ngoại trừ người thân ra thì không ai nguyện ý đơn phương chăm sóc chúng ta, tìm người yêu phải là hai bên cùng trả giá, nhưng sẽ rất mệt mỏi.”

“Cô, cô nghĩ như vậy là không đúng.” Hạ Minh Dịch cũng uống sữa đậu nành, cậu bé nghiêm trang nói: “Chăm sóc lẫn nhau không phải rất tốt sao, cô xem bố mẹ cháu đi.”

Hạ Nhạc không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể nói: “Bố mẹ cháu là ngoại lệ.”

“Bố mẹ Lý Nhan cũng rất tốt.”

“Được rồi, hai nhà các cháu đều là ngoại lệ.”

Nói xong Hạ Nhạc dời mắt sang một bên.

Thật là! Bố cô còn nhỏ như vậy đã khiến cô á khẩu không trả lời được.

“Cô, một mình cô quá cô đơn.” Hạ Minh Dịch chưa từ bỏ ý định mà vẫn nói tiếp: “Tất cả mọi người đều rất quan tâm cô, bố mẹ thường xuyên lo lắng một mình cô ở bên ngoài có ổn hay không.”

Hạ Nhạc gật đầu nói qua loa: “Cháu còn nhỏ, quan tâm nhiều đến việc học tập của cháu đi.”

“Bố mẹ thường xuyên len lén đến trường nhìn cô, tối hôm qua cháu đã nghiên cứu, hẳn là ở chỗ lan can sắt bên ngoài sân thể dục, vừa hay có thể nhìn thấy phòng học.” Hạ Minh Dịch nói tiếp.

Hạ Nhạc ngơ ngẩn, bàn tay cầm sữa đậu nành giật giật, cô nói: “Thật sao?”

Hạ Minh Dịch nghiêm túc gật đầu: “Thật đấy, cháu nghe bọn họ nói vô số lần… Cô mặc váy xinh đẹp, bên cạnh cô có thầy giáo tìm cô hỏi han, tâm trạng cô hình như không tốt, cô không mang cốc nước đến phòng học, cô dẫn học sinh đến văn phòng học bù… Mỗi lần cô làm cái gì bọn họ nói cháu đều nghe thấy.”

Mũi Hạ Nhạc cay cay, ngay cả những thứ trong miệng cũng trở nên chua chát.

Ông nội và bà nội đã lén lút đi thăm cô vô số lần.

Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không biết, cô chỉ biết là thỉnh thoảng bọn họ sẽ lấy cớ đến thăm tướng quân Đen rồi tiện đường đến thăm cô.

Hạ Nhạc há miệng, còn chưa kịp nói gì mà chuông báo xe lửa vào ga bỗng nhiên vang lên.

Cô vội vàng lau khóe mắt rồi kéo Hạ Minh Dịch còn đang ăn bánh bao chạy như điên về phía ga tàu.



Lần đầu tiên ngồi xe lửa nên Hạ Minh Dịch rất tò mò, mà Hạ Nhạc cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa kiểu cũ của thời đại này nên cũng thấy rất mới mẻ.

Nhưng loại xe lửa này không thể so với tàu cao tốc, ngồi nửa giờ Hạ Nhạc đã bắt đầu đau mông.

Ngồi nửa buổi chiều, Hạ Nhạc mỏi eo đau lưng, trái lại Hạ Minh Dịch bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, so với Hạ Nhạc còn bình tĩnh hơn.

Sau khi đến trạm, hai người xuống xe lửa, ngoài trạm là Hà Băng Băng dẫn theo chồng em ấy tự mình tới đón Hạ Nhạc.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Nhạc, Hà Băng Băng vui mừng òa khóc, chồng của em ấy kéo cũng kéo không được, em ấy đi lên ôm Hạ Nhạc bắt đầu khóc, khóc xong lại cười.

Hạ Nhạc giúp Hà Băng Băng lau nước mắt, cô cười nói: “Sao mà tính tình vẫn hệt như ngày trước vậy?”

Hà Băng Băng trả lời: “Rõ ràng là do rất nhớ chị.”

Nói xong Hà Băng Băng mới nhìn thấy Hạ Minh Dịch nho nhỏ bên cạnh Hạ Nhạc:

“Đây chính là cháu trai mà chị nói sao?” Hà Băng Băng nhéo nhéo mặt Hạ Minh Dịch: “Có nét giống anh trai chị, cũng có nét giống chị.”

Hạ Minh Dịch bị nhéo mặt, sắc mặt lại trầm xuống.

“Đúng, thằng bé tên là Hạ Minh Dịch.” Hạ Nhạc kéo Hạ Minh Dịch mặt xị xuống bước lên: “Chào dì đi.”

Hạ Minh Dịch không tình nguyện nói: “Chào dì.”

Rồi lại nhìn về phía chồng Hà Băng Băng: “Chào chú.”

Lúc này Hà Băng Băng mới nhớ tới chồng của mình vẫn còn ở đây, vì thế vội vàng giới thiệu họ với nhau.

Sau khi hàn huyên xong nhóm người bọn họ lên xe, xe chạy qua phố xá sầm uất lái về vùng ngoại ô ít người lui tới.

Không bao lâu xe dừng lại trước một khu tứ hợp viện.

Trước hôn lễ một ngày mà trong tứ hợp viện đã vô cùng náo nhiệt, khi thấy xe dừng ở trước cửa là lập tức có người đến giúp bọn họ mở cửa xe.

Hạ Nhạc và Hạ Minh Dịch xuống xe, họ nhìn chằm chằm tứ hợp viện khí phái trước mặt.

Hà Băng Băng và chồng của em ấy tự mình dẫn theo Hạ Nhạc đến chỗ ở của bọn họ để cất hành lý, sau đó lại dẫn theo bọn họ đi ra chào hỏi các vị khách thân quyến.

Sau rất nhiều năm không gặp cô Hà và chú Hà, hôm nay gặp lại, trên mặt bọn họ đã hiện lên dấu vết năm tháng so với những năm trước đó, tuy vậy khí chất hai người vẫn phi phàm như cũ.

Cô Hà nhìn thấy Hạ Nhạc thì cũng giống như Hà Băng Băng nhìn thấy Hạ Nhạc, cô ấy lau nước mắt, liên tục cầm lấy tay Hạ Nhạc hỏi này hỏi nọ.

Khi nhìn thấy Hạ Minh Dịch bên cạnh, chú Hà đang nói chuyện với khách khứa lại hứng thú hỏi một câu: “Cháu chính là Hạ Minh Dịch?”

Trước một chú Hà nhìn rất có uy nghiêm mà Hạ Minh Dịch lại chẳng lộ vẻ sợ hãi, cậu bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chú ấy mà trả lời: “Cháu là Hạ Minh Dịch.”

Hai người nhìn nhau một lát, chú Hà đột nhiên nở nụ cười nói với tân khách bên cạnh: “Thằng nhóc này thật không tồi, rất có dáng vẻ của tôi năm đó.”

Người bên cạnh cùng cười, không ít người nịnh nọt nói đúng là như thế.

Chỉ có cô Hà và Hà Băng Băng khi nhìn nhau mới thấy được sự ghét bỏ trong mắt đối phương.

Sau đó chú Hà lại hỏi: “Không phải cháu thích quân sự sao? Bác dẫn cháu đến bộ đội dạo một chút được không?”

Người khác đều cho rằng cậu bé sẽ rút lui, ai ngờ trong nháy mắt vẻ mặt cậu bé đã trở nên sống động, cậu bé vui mừng trả lời: “Đi! Bây giờ đi luôn.”

Trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm thì chú Hà đã lôi kéo Hạ Minh Dịch đi ra ngoài, Hạ Minh Dịch cũng không quay đầu lại mà tùy ý để chú ấy lôi kéo đi ra ngoài.

Một đám tân khách anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, từ trong ánh mắt của nhau thấy được chữ khó có thể tin.

Là ai nói chú Hà nói năng thận trọng, còn ghét trẻ con?

Chú Hà đi tới trước cửa đột nhiên dừng bước, quay đầu nói với chồng của Hà Băng Băng: “Trần Kỳ, cậu cũng đi cùng đi.”

Trần Kỳ ngẩn ra, lập tức đuổi theo bố vợ mình.

Để lại bà Hà và Hà Băng Băng tiếp tân khách, cùng với Hạ Nhạc bên cạnh nhìn bọn họ đi xa.

“Đừng lo lắng.” Cô Hà vỗ vỗ tay cô, nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Nhạc rồi nói: “Tuấn Đình vẫn rất quan tâm nhà các cháu, đối với cháu trai thích quân sự của cháu lại càng tò mò nên đã muốn dẫn nó đi tham quan từ lâu, còn nói không thể buông tha nhân tài như Minh Dịch.”

Hạ Nhạc nghe xong cũng yên tâm nở nụ cười.

Vẻ mặt cô Hà bất an, cô ấy nói với Hà Băng Băng: “Bố con hẳn là có lời muốn nói với con rể tương lai nên cũng mượn cơ hội của Minh Dịch mà thôi, không cần lo lắng.”

Hà Băng Băng hiểu ý gật đầu: “Bố…”

“Yên tâm, sẽ không làm khó chồng tương lai của con đâu.” Cô Hà liếc mắt đã nhìn thấu, cô ấy vờ giận cười nói: “Đi rót chén nước cho cô giáo Hạ, cô giáo Hạ đi cả ngày rồi đấy. Lúc nhỏ mỗi lần cô giáo Hạ tới con đều vội vàng bưng trà rót nước đưa đồ ăn, lớn lên sao lại quên mất rồi.”

Hà Băng Băng buồn cười nhìn về phía Hạ Nhạc nói: “Ai da, con đây… Con bây giờ đi rót ngay.”

Nói xong em ấy chạy qua một bên rót nước cho cô giáo Hạ.

“Nhạc Nhạc, Hạ Thiệu Minh sao rồi?” Bà Hà đột nhiên hỏi.

Ánh mắt Hạ Nhạc nhìn Hà Băng Băng bỗng khựng lại, cô nhìn về phía cô Hà với ánh mắt khó hiểu.

“Không có ý gì khác, ngày mai cục trưởng Hạ cũng sẽ đến, cô đoán… Ông ấy rất muốn gặp Thiệu Minh.”