Thời Quang Đẹp Tựa Gấm Thêu

Chương 6: Bờ vực của sự thật




Ban nãy, nghe được Mộc Thần Thu cùng nam nhân kia nói chuyện, nghĩ rằng trưởng quầy của Duyệt Trân Hiên chắc hẳn sẽ biết vài điều liên quan tới khóa Bát Bảo Cát Tường. Nếu đã như thế, cô phải nhanh chóng đi hỏi cho rõ ràng, nếu không một khi xảy ra biến, manh mối sẽ đứt tại đây.

Nghĩ tới đây, Nhan Điệp Y nhanh chóng đứng dậy chỉnh trang quần áo, vội vàng đi thẳng tới Duyệt Trân Hiên.

Duyệt Trân Hiên là một cửa hàng đồ quý có tiếng ở đất Thiên Kiều, cửa hàng không lớn, cũng không có quá nhiều khách.

Nhan Điệp Y bước vào cửa hàng, liền có người đến chào hỏi, cô nở nụ cười tươi đáp lại: “Tôi có món đồ này, làm phiền trưởng quầy giúp tôi xem một chút.”

Tiểu Nhị nhìn cô ăn mặc đơn giản nhưng khí chất lại bất phàm, trong lòng nghĩ chắc hẳn là tiểu thư thất lạc của gia đình giàu có nào đó, thứ cầm đến có lẽ là một món đồ trân quý, không dám chậm trễ, đưa lên một chén trà thơm, vội vàng vào gian trong gọi trưởng quầy ra.

Nhan Điệp Y vừa nhấp miếng trà thì nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì thấy một ông lão khoảng sáu mươi tuổi bước ra, cô gái ban nãy từng nước theo sau, ông lão này chắc chính là Quế trưởng quầy rồi.

“ Xin hỏi tiểu thư đây đem đến món đồ gì quan trọng?”

Hai bên mỉm cười chào hỏi, lần lượt ngồi xuống, Quế trưởng quầy bảo Tiểu Nhị lui ra, lại đánh giá Nhan Điệp Y từ đầu đến chân, đợi cô lập tức ra giá món đồ. Nhưng nén hương cháy hơn phân nửa mà chỉ thấy cô cười không nói, không nhanh không chậm đưa lá trà trong lòng bàn tay ra, trong lòng nghĩ vị nữ tử này cũng thật trầm ổn, không biết rốt cuộc nên mở lời như thế nào. Cuối cùng Nhan Điệp Y cũng mở lời:

“ Khoá Bát Bảo Cát Tường”.

Nhan Điệp Y buông chén trà xuống, môi hướng lên một đường cong, không ngờ rằng vẻ mặt ông chủ Quế ngay lập tức thay đổi. Thấy ông lão có vẻ hoảng loạn như cố gắng che giấu điều gì đó, Nhan Điệp Y biết cô đã đoán trúng rồi.

“ Tiểu thư đây nói đùa rồi, tôi chưa từng nghe qua món đồ như thế.”

Ông chủ Quế cúi đầu uống ngụm trà, ánh mắt Nhan Điệp Y lướt qua, phát hiện tay ông ấy đã không tự chủ mà run lên.

“ Ông chủ Quế đây còn chưa thấy món đồ mà tôi mang đến, sợ rằng không nên dễ dàng phán đoán dễ dàng vậy chứ?”

Nhan Điệp Y nhẹ nhàng nói ra vài lời: “Nói cách khác, phải chăng ông đã sớm nhìn thấy Bát Bảo Cát Tường khoá thật rồi, có người mang nó đến đây nhờ ông xác thực, đúng không?”

“ Không phải, không phải!”

Ông chủ Quế rõ ràng đang do dự, hoảng loạn, liên tục xua tay, lắc đầu.

“ Ông không cần vội trả lời tôi, ông bận rộn như thế không tránh khỏi việc nhầm lẫn, có những chuyện không thể nhớ nổi cũng là bình thường. Thế nhưng, tôi nghĩ ông vẫn nên suy nghĩ thật kĩ…”

Cô dùng ngữ điệu êm ái nói chuyện, nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt xâu đồng bạc lên bàn, trải nó ra, cười nói: “Ông không phải sợ hãi, tôi không phải là người của Nha Môn, sẽ không cướp đồ của ông, càng sẽ không bắt ông đóng cửa hàng. Tôi chỉ muốn hỏi, người cầm khóa Bát Bảo Cát Tường đến cho ông xem, tên là gì?”



Nói rồi, cô đẩy xâu bạc về phía chú Quế, lông mày thanh tú hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười thanh nhã.

Nhìn xâu bạc sáng lấp lánh trên bàn, thử hỏi mắt ai mà không sáng cả lên, thời chiến tranh loạn lạc này làm ăn khó khăn, vô duyên vô cớ lại nhận được số tiền lớn như thế đương nhiên là tốt rồi, ông Quế do dự một lát, liền đem chuyện mà mình chắc chắn ra nói “Tôi chỉ biết hắn họ Lương, là thương nhân nước ngoài của tiệm Đức Nguyên.”

“Một thương nhân nước ngoài lại mua đồ trộm được từ tay của Lôi Cửu? Ông nghĩ có khả năng này không?”

Nhan Điệp Y nói không nhanh cũng không chậm, cô có thể thấy được rằng chú Quế cũng không phải đang nói dối, chỉ là, cô không nói chuyện này ra thôi.

“Việc này…”

Ông Quế cứ ngập ngừng, Nhan Điệp Y đẩy xâu tiền ra trước mặt, nói thêm “Ông không phải lo lắng, tôi bảo đảm những lời ông nói hôm nay, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai hết.”

“Tôi không hề nói dối tiểu thư đây, quả thực là thương nhân nước ngoài Đức Nguyên đó đem khoá Bát Bảo Cát Tường qua đây, chỉ nghe hắn nói, hắn làm việc cho người khác, mà người mua của Lôi Cửu không phải là hắn. Chỉ là người đó rốt cuộc là ai thì tôi cũng không biết.”

Nhìn thấy những lời nói cứng rắn của Nhan Điệp Y, xem ra cô cũng không phải là người dối trá, ông Quế không do dự, liền đem tất cả những gì mình biết nói hết ra. Đáng tiếc, những gì ông ấy biết cũng không nhiều lắm.

“Vậy ông có biết những đồ mà Lôi Cửu trộm được là từ đâu mà có không?”

Trong lòng Nhan Điệp Y có chút thất vọng, nhưng vẫn gặng hỏi thêm.

“Nghe nói là đồ cướp được của một gia đình giàu có ở Thương Châu, gia đình đó họ…..”

Ông Quế nói được một nửa thì dừng lại, cau mày suy nghĩ, tựa như tuổi lớn không nhớ rõ nữa. Nhan Điệp Y im lặng đứng đợi ở một bên, những manh mối này đối với cô cực kì quan trọng, nếu như biết được khoá Bát Bảo Cát Tường đã đi những đâu trong mấy năm nay, ắt hẳn sẽ liên kết nhiều việc lại với nhau hơn, đồng thời cũng sẽ tra rõ ràng hơn.

“A, là họ…… A!!!!!!!”. Đam Mỹ H Văn

Quế thúc đột nhiên vỗ bàn một cái, lời ra đến khóe miệng đột nhiên dừng lại! Thay vào đó là một tiếng hét thảm!

Nhan Điệp Y cảm giác có lưỡi dao sắc bén xoẹt qua, trong lòng chợt xuất hiện trận còi báo động! Trong căn phòng bằng đá được chiếu đầy ánh sáng, chiếc đoản đao bay về phía nắp bình trà được đậy gọn gàng trên bàn! Chỉ tiếc rằng có chút sai lầm, bình trà reo lên tiếng leng keng, đoản đao liền trực tiếp bay tới yết hầu ông Quế!

Giết người diệt khẩu!

Quế thúc nặng nề ngã trên mặt đất, co quắp người lại, máu tươi đầy đất, trong đầu Nhan Điệp Y bỗng hiện lên bốn chữ này! Cô gần như không do dự mà đuổi theo về hướng lưỡi dao bay tới!



Trước mắt là một bóng người đen, thân hình gầy gò, chốc lát đã lẩn vào đám người ngoài kia. Nhan Điệp Y theo dấu đuổi suốt một con đường, cuối cùng vẫn là mất dấu, lúc này mới nhớ ra là nên đi xem tình hình của chú Quế ra sao.

Nhưng đợi đến lúc cô quay đầu trở về Duyệt Trân Hiên, người của sở cảnh sát Kinh Sư đã tới, bao vây hoàn toàn hiện trường. Bên ngoài Duyệt Trân Hiên đã chật ních người xem. Nhan Điệp Y nghe mọi người thảo luận, biết được rằng ông Quế đã mất mạng tại chỗ, manh mối này cứ thế mà mất đi, cô tức giận nắm tay thành một nắm. Lại sợ bị liên lụy vào những phiền toái không cần thiết, tranh thủ thời gian kéo áo choàng lên che phân nửa khuôn mặt, quay đầu vội vàng rời đi.

Lúc về đến nhà, đúng lúc gặp Tinh Nhi dẫn theo hai gia đinh xếp hàng ở trước cổng.

“Tiểu thư về rồi ạ, trời lạnh như thế này, người đi đâu thế ạ?”

Tinh Nhi nhìn thấy Nhan Điệp Y thì bước lên trước đón, nhìn gương mặt lạnh cóng đến đỏ bừng của cô, không nhịn được mà hỏi.

“Ra ngoài đi dạo thôi, trong nhà hết đồ ăn rồi.”

Nhan Điệp Y cười, Tinh Nhi nghe mà vừa tức vừa bực, không nhịn được quở trách, “Vốn dĩ là Nhị thiếu bảo em đến hầu hạ người, nhưng người lại nhất quyết không chịu, trời lạnh như thế này, người lại một mình lên phố, bị đông lạnh thì phải làm sao? Nhanh vào phòng đi, may Nhị thiếu bảo em mang theo lò sưởi đến đây!”

Nói chuyện liền lộ ra đôi răng hổ, chính cô mặc quần áo cũng rất đơn bạc, chóp mũi cũng đỏ bừng, trong giọng nói thanh thuý tựa như xâu hạt châu rơi trong mâm, lốp bốp lốp bốp. Nhan Điệp Y bị Tinh Nhi quở trách mà chỉ an tĩnh đứng cười, đầu ngón tay tuy lạnh, nhưng tim lại rất ấm.

Hai cái lò sưởi đang đốt than đỏ, văn phòng dần trở nên ấm hơn. Nhan Điệp Y cởi áo khoác bên ngoài, lấy đậu Hà Lan ăn, từ ban sáng đến tận bây giờ cô chưa có gì bỏ bụng, bộ dáng ăn tựa hổ vồ của cô khiến Tinh Nhi vừa bực vừa thương.

“Đúng rồi, Nhị thiếu bảo em hỏi người một tiếng, đêm nay Mộc gia bao trọn tiệc của Dạ Lai Hương, muốn mời người nhảy một điệu…”, Tinh Nhi cứ ngơ nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, liền đặt chén trà xuống hỏi.

Nhan Điệp Y nghe được hai chữ ‘Mộc gia’, không biết tại sao, trước mặt lại xuất hiện gương mặt đẹp đến xuất thần của Mộc Thần Thu. Cô nhớ kỹ khoảnh khắc vô ý lật chiếc mặt nạ của hắn ra, ánh sáng hắt lên mặt hắn khuynh quốc khuynh thành.

“Được thôi!”

Trong vô ý thức liền đồng ý, nói xong chuyện Nhan Điệp Y mới hoàn hồn lại, nhìn Tinh Nhi mở to hai mắt ra nhìn mình, mới phản ứng lại, cô thế mà lại vì Mộc Thần Thu mà phá lệ rồi?

“Cô nương, sao lại…”

“Dù sao thì Mộc thiếu cũng là chủ của Thanh Bang, ta cũng muốn ở trước mặt hắn nói vài câu, lấy mặt mũi cho Nhị thiếu.”

Nhan Điệp Y biết Tinh Nhi muốn hỏi gì, liền nghĩ tước câu trả lời, đáp lại câu hỏi một cách qua loa.

Kỳ thật trong lòng cô biết rõ, người cô muốn gặp chẳng phải là vị Mộc thiếu kia, mà là người được cô cứu, nhưng chút nữa đã lấy mạng của cô – Mộc Thần Thu.

Tiệc rượu đêm nay, hắn sẽ tới chứ?