Thời Quang Đẹp Tựa Gấm Thêu

Chương 11: Sắc lãng mạn của máu




“Anh… ban ngày ban mặt mà sao lại…”

Nhan Điệp Y kinh ngạc, không ngờ rằng ban ngày mà Mộc Thần Thu cũng dám ăn mặc thành Huyết Ảnh xuất hiện ở đây, lẽ nào hắn không biết rằng bản thân mình đang bị cảnh sát để ý sao?

“Thế cô thì sao? Cô đến đây làm gì?”

Mộc Thần Thu không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà vặn hỏi ngược lại, thực ra tối hôm qua hắn nhận được tin kia, sáng nay lại biết đã kết án, cảm thấy bên trong ắt còn ẩn tình, thế nên mới tự mình đến xem sao.

“Phía cảnh sát nói hung thủ đã bị bắt, là một tên xã hội đen. Nhưng chính mắt cô thấy lưỡi dao kia là phi từ bên ngoài vào, một dao mệnh đứt, làm sao mà một tên trong xã hội đen có thể làm được như vậy chứ?”

Nhan Điệp Y vừa nói vừa bước ra ngoài cửa, Mộc Thần Thu lại giữ cô lại, không hề khách khí nắm lấy tay cô, lấy lưỡi dao từ trong tay cô ra. Nhan Điệp Y cũng không yếu thế, trừng mắt nhìn lại hắn, nhưng không dám lên tiếng.

“Chắc là hắn rồi.”

Qua một lúc, âm thanh lạnh lùng của Mộc Thần Thu mới cất lên: “Lúc tôi lấy khoá Bát Bảo Cát Tường từ Duyệt Trân Hiên về, từng giao đấu với hắn, là một nam nhân hơi gầy, thân thủ vô cùng tốt.”

“Đúng rồi, tôi cũng đã nhìn thấy hắn rồi!”

Nhan Điệp Y nghĩ lại tình cảnh lúc đó, cô theo dấu chân của hung thủ đuổi theo ra đến bên ngoài, nhìn bộ dạng, quả nhiên là một nam nhân, dáng người không cao nhưng lại gầy.

“Trước khi ra đi chú Quế đã kịp nói những gì với cô?”

“Ông ấy nói, khoá Bát Bảo Cát Tường vốn dĩ là đồ được cất giấu của một hộ gia đình ở Thương Châu, sau đó thì bị Lôi Cửu cướp.”

Nhan Điệp Y vừa nghĩ lại, vừa cẩn thận nghĩ lại manh mối, Mộc Thần Thu nhấc mày: “Thư kí của tên thương nhân nước ngoài Nguyên Đức đã chết rồi, tuy nhiên chúng cũng chỉ là tên chạy vặt, tên cầm đầu vẫn còn.”

“Hả, thi thể vẫn còn ở nhà tôi!”

Lại nói đến thư kí của thương nhân Nguyên Đức, Nhan Điệp Y lại bất chợt nhớ đến cảnh Mộc Thần Thu giết người hôm trước, trong tình cảnh loạn như thế, hai người đem thi thể giấu ở trong đống củi, may mà trời lạnh, nếu không sợ là bị người khác phát hiện ra điểm khác thường rồi.

“Tối nay tôi đến chỗ cô.”

Mộc Thần Thu trầm ngâm trong chốc lát rồi lên tiếng, Nhan Điệp Y mặt bỗng ửng đỏ lên, “ừm” một tiếng. Tuy rằng biết lời hắn nói không phải là ý đó, nhưng vẫn không khỏi ngại ngùng.

“Tôi đi trước đây.”

Mộc Thần Thu cầm lưỡi dao lên rồi định rời đi, Nhan Điệp Y nắm lấy vạt áo của hắn: “Dao này là tôi phát hiện, anh không được cầm đi.”

“Đi nhanh!”

Mộc Thần Thu như nghe thấy động tĩnh gì đó, ngay lập tức nắm ngược lấy cổ tay Nhan Điệp Y, kéo cô chạy ra ngoài.

Nhan Điệp Y vẫn chưa kịp phản ứng, đã bất đắc dĩ bị Mộc Thần Thu kéo ra ngoài!

Mộc Thần Thu đỗ xe ở sân sau cách đó không xa, đẩy Nhan Điệp Y lên xe, lúc này mới chỉ về hướng của Duyệt Trân Hiên: “Cô xem!”

“Sao…sao lại cháy rồi!”

Lúc này Nhan Điệp Y mới để ý, khói đen không ngừng bốc ra từ Duyệt Trân Hiên, lửa rất lớn, đã lan sang cả con phố bên cạnh, tiếng hô cứu vâng cả một khung trời!



“E là có người không muốn chúng ta tìm ra được dấu tích gì đó.”

Mộc Thần Thu vội vàng tháo mặt nạ và cởi áo ngoài ra, khoác lên mình chiếc áo chắn gió xám nhạt, phong thái và hành động phút chốc trở về là công tử của Thanh Bang.

Nhan Điệp Y ngồi trong xe, vẫn chưa hoàn hồn lại, nhìn Duyệt Trân Hiên đang bốc cháy, nếu như không phải Mộc Thần Thu phản ứng kịp thời, kéo cô ra ngoài, sợ rằng giờ này cô cũng bị bao vây trong biển lửa, chạy nhanh đến mấy cũng không thoát kịp.

Mộc Thần Thu không nói gì nữa, chỉ lái xe rời đi.

Xe đi trên phố lớn của Bắc Bình, đường đi đều là những nơi Nhan Điệp Y không quen, mãi đến lúc rẽ vào một con hẻm vắng, Mộc Thần Thu lấy mặt nạ và áo khoác xuống xe, hỏi: “Cô muốn vào đây ngồi một lát, hay đợi ở xe?”

Nhan Điệp Y nhìn hắn một lát, do dự rồi đáp: “Tôi vào cùng anh.”

Cô không muốn phải đợi ở xe một mình đâu.

Viện này là một tứ hợp viện(1) bí mật, trong viện đặt một giá hoa, còn có một bàn đá, trong sảnh lớn còn bày hai ghế, đặt hai bên, nhìn từ cách trang trí, viện này cũng chỉ như mọi nhà bình thường mà thôi.

“Chú Quân, cháu về rồi!”

Mộc Thần Thu bước vào sảnh, chào lớn, một người đàn ông gầy gò khập khiễng bước ra.

Nhan Điệp Y nhìn thấy ông ta liền bị dọa cho giật mình, trời sinh cô có lá gan lớn, ấy thế mà cũng bị ông ta làm cho hoảng sợ. Trên mặt người đàn ông là một vết sẹo dài, gần như kéo dài từ miệng đến tận trán, cả gương mặt trông có vẻ vô cùng dữ tợn.

“Thiếu gia, sao về trễ vậy, đến giờ thay thuốc rồi.”

Người đàn ông được gọi là chú Quân kia tay cầm băng gạc và thuốc, giọng khàn khàn. Mà Mộc Thần Thu không tỏ ra sợ hãi gì, ngược lại còn lộ ra biểu cảm ôn hoà, nhận đồ từ tay ông ta, nhỏ giọng nói: “Không còn nghiêm trọng nữa, vết thương của cháu cũng khỏi rồi.”

“Vết thương nghiêm trọng như thế, sao nhanh khỏi như vậy được?”

Chú Quân lắc đầu, đưa mắt nhìn Nhan Điệp Y đang đứng phía sau Mộc Thần Thu, kinh ngạc hơi: “Vị này là?”

Nhan Điệp Y lúc này mới từ sau lưng Mộc Thần Thu đi ra: “Chú Quân, cháu là Nhan Điệp Y.”

“Hoá ra là Nhan cô nương, tôi nghe thiếu gia nói qua, hôm qua là cô cứu cậu ấy! Thực sự cảm ơn cô rồi!”

Người mang vết sẹo đáng sợ lại có thể ôn hòa như chú Quân đây, thật khiến người ta sởn gai ốc,: “Cô ngồi xuống đi, để tôi đi rót ấm trà!”

“Không cần đâu chú Quân, cháu không uống đâu!”

Nhan Điệp Y từ chối, nhưng chú Quân vẫn khập khiễng bước vào phía trong, Mộc Thần Thu nhìn bóng lưng hơi còng của ông ấy, thấp giọng nói: “Mười tám năm trước, là ông ấy cứu tôi. Vốn dĩ là tiên sinh quản lý sổ sách, ngày đó may mắn đi về quê người thân, mãi tận đêm khuya mới về…”

Cũng chính vì như thế, ông ấy nhưng thấy đứa bé bị mẫu thân nhốt bên trong chiếc giếng cạn, thoát khỏi sự truy sát của kẻ trộm, đem theo hắn rời khỏi nơi đó.

Mộc Thần Thu kể lại chuyện ngày đó, Nhan Điệp Y lấy băng gạc và thuốc, muốn giúp hắn thay. Mộc Thần Thu nhìn cô trong chốc lát, trong ánh mắt như xuất hiện ánh sáng, rồi mới giơ tay lên tháo cúc, cởi áo khoác ngoài.

Khuôn mặt Nhan Điệp Y bỗng ửng đỏ, dù cho không phải là lần đầu tiên nhìn thấy…. nhưng lần trước là vội cứu người, lần này…lần này cũng chỉ là thay thuốc, thay thuốc mà thôi.

Tháo từng tầng băng gạc ra, nhẹ nhàng xem vết thương của hắn, rồi thay thuốc, Mộc Thần Thu vẫn luôn không lên tiếng, nhưng hô hấp nặng nề của hắn cùng với những giọt mồ hôi lăn trên trán, có thể thấy được hắn đang rất đau.



Nhan Điệp Y cố gắng để động tác của mình nhẹ nhàng nhất có thể, cô vĩnh viễn nhớ đến cái lần giúp hắn gắp viên đạn đó ra, trong ánh mắt hắn toàn là những tia mạch máu.

Không biết chú Quân từ lúc nào đã bưng hai chén trà ra, nhìn động tác băng giúp Mộc Thần Thu của Nhan Điệp Y, liền lộ ra nụ cười thấu hiểu, đặt trà xuống, đến giúp Mộc Thần Thu chỉnh lại quần áo.

Ông từng nghe Mộc Thần Thu nhắc đến cái trên Nhan Điệp Y này, tuy rằng ông nghe không nhiều, nhưng hiểm nhiên có thể nghe ra ấn tượng hắn đối với cô rất đặc biệt. Thế là lại đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt nữa, thấy ánh mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều, lại có khí phách kiên cường, trong lòng đột nhiên hiểu ra vài phần.

Hoá ra là vì cô nương tên Hinh Nhi kia, bọn họ thực sự có vài phần giống nhau.

Sau khi thay thuốc, Mộc Thần Thu mặc lại quần áo, khoác chiếc áo ngoài màu lam, đeo vào đôi giày, cả người toát lên phong thái của sự anh tuấn.

Nhan Điệp Y đang cùng chú Quân nói chuyện phiếm, ngẩng đầu thấy Mộc Thần Thu liền dừng lại.

Chưa từng gặp người đàn ông đẹp hơn hắn bao giờ, dù cho là một Khưu Bách Vũ nho nhã dịu dàng, thì giờ khắc này cũng không thể bì lại khí phách thần bí tỏa ra trên người Mộc Thần Thu lúc này được.

“Tối nay ở phủ phụ thân có tiệc, chúng ta đi trước thôi.”

Lời Mộc Thần Thu là để cho chú Quân nghe, lại ở một bên nắm lấy lòng bàn tay Nhan Điệp Y, kéo cô đứng lên khỏi ghế. Nhan Điệp Y đứng sau lưng hắn không khỏi bối rối: “Anh muốn đến dự buổi tiệc đó thì liên quan gì đến tôi?”

“Buổi tối muốn đến chỗ cô thì cũng phải tìm được cái lý do chứ!”

Mộc Thần Thu kéo cô đi nhanh ra đến tận cửa, không chút thương tình mà đẩy cô lên xe.

“Vốn dĩ anh cũng phải đến chỗ tôi còn gì! Đấy rõ ràng là anh đồng ý mà! Mà tôi còn chưa đồng ý đi với anh đến cái tiệc đấy!”

Mộc Thần Thu vốn định không để ý cái vẻ hốt hoảng của cô, nhưng khi hắn thì đang lái xe, cô thì ở một bên cứ lải nhải đòi dừng xe không ngừng, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa mà lên giọng: “Không đi không được.”

“Không chút lí lẽ nào!”

Thấy thái độ của hắn kiên quyết như vậy, biết mình chọc không nổi, Nhan Điệp Y chỉ có thể nhỏ tiếng hờn dỗi.

Cúi đầu nhìn quần áo mà mình đang mặc, vẫn là bộ sườn xám hôm qua vì vội vàng rời khỏi Dạ Lai Hương mà chưa kịp thay, còn đi một chuyến đến đồn cảnh sát, không có chút nào là sang trọng khí phái, hoàn toàn không phù hợp.

Nhan Điệp Y định nói y phục mình mặc không ra gì, nhưng lời còn chưa đến miệng liền bị âm thanh trầm thấp của Mộc Thần Thu chặn lại: “Tôi đưa cô đi thay y phục trước.”

“Đi đâu?”

“Phúc Thụy Tường”

Câu trả lời của Mộc Thần Thu khiến Nhan Điệp Y có một cảm giác vui vẻ lạ thường, cô nghĩ, cuối cùng thì hắn cũng đã chấp nhận cô trở thành bạn đồng hành của hắn rồi, nghĩ đến đây, cô không khỏi đỏ mặt nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng quay đầu đi rồi bẽn lẽn cười.

Mộc Thần Thu dường như không chú ý đến điểm khác của Nhan Điệp Y, chỉ lặng lẽ lái xe qua phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Bình, hắn thậm chí là mới quyết định việc đưa Nhan Điệp Y đi tiệc tối của Mộc gia. Một là tìm được cái lí do danh chính ngôn thuận đến biệt viện của cô:; hai, là nếu như mình đã đồng ý cùng cô tra thảm án năm đó, thế thì phải tìm một cơ hội thích hợp tạo quan hệ mờ ám, tránh để người khác nghi ngờ.

Ngoài ra còn một chuyện quan trọng nữa, là hắn vừa mới biết, nha đầu Tiểu Thất đó trở về rồi.

________

(1) Tứ hợp viện: Từ hợp viện hay tứ hợp phòng là một loại kiến trúc cổ của vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Kiến trúc này được xây theo bố cục gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 khu nhà được xây ở 4 hướng Đông Tây Nam Bắc bao quanh khoảnh vườn ở giữa.