Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi - Chương 16




Tay Trầm Thước Hi thật lạnh, lúc chạm vào mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, mỗi một cái chạm đều như mang theo tia điện, Hạ Nhân giãy giụa ngồi dậy, nàng cắn cắn môi, mặt đầy hoa đào nhìn Trầm Thước Hi. Một lọn tóc tùy ý rủ trước trán, cộng thêm dáng vẻ muốn nói lại như không của nàng, cực giống một tiểu yêu tinh đang muốn câu dẫn người.

Trầm Thước Hi làm như ngờ nghệch, nghiêng nghiêng đầu hỏi,

- Cô hôm nay làm sao thế?

Hạ Nhân hoàn toàn bị câm nín, nàng làm sao? Nàng ngược lại muốn hỏi Trầm Thước Hi một chút là nàng ta bị làm sao? Tại sao.....tại sao lại luôn luôn có những hành động khiến cho người ta hiểu lầm như thế?

Trầm Thước Hi nhìn nàng, cau mày lại,

- Cô hôm nay có nhiều phản ứng thật kì quái.

Kì quái? Hạ Nhân mím mím môi, nhìn Trầm Thước Hi thử dò xét hỏi:

- Chẳng lẽ, trước kia, với người khác, cô cũng từng làm những chuyện như vậy?

Trầm Thước Hi nhìn nàng, vô cùng đơn giản trả lời:

- Xoa bóp cũng chỉ là một loại vận động giúp cơ thể buông lỏng, dĩ nhiên cũng đã làm qua, chẳng qua là tôi không nghĩ đến........Hạ tổng ngài lại nhạy cảm như vậy.

Nhạy cảm như vậy - -

Lời này cứ chạy qua chạy lại trong đầu Hạ Nhân nhiều nhiều lần, làm cho nàng bị đả kích đến rỉ máu trong lòng, để tỏ ra ta đây bình thường không sao, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống.

Trầm Thước Hi nhìn dáng vẻ nhu thuận này của nàng thì ngoắc ngoắc môi. Hạ Nhân vốn thích màu hồng, cho dù là áo ngủ thì cũng là hồng ren. Vóc người của nàng rất tốt, động tác nửa nằm này khiến cho cái váy ngủ mượt mà vừa vặn bao phủ lên cặp mông của nàng. Trầm Thước Hi có một loại xung động muốn tiến đến và bóp một cái.

Không có biện pháp, nàng chỉ có thể mượn động tác đấm bóp, tay chậm rãi trượt đến mông của Hạ Nhân, nhẹ nhàng nắn bóp.

Hạ Nhân hít sâu một ngụm khí, thân thể nóng rất nóng, rõ ràng chỉ là đấm bóp, nhưng thân thể của nàng hết thảy lại như bị bàn tay của Trầm Thước Hi điều khiển, chủ yếu nhất là.........nàng nhịn không được mà lại phát ra âm thanh tựa hồ là bị Trầm Thước Hi nghe được hết. Trầm Thước Hi lại giống như là đang trêu đùa nàng, cư nhiên lại dùng sức một cái........

Đến cuối cùng, Hạ Nhân chỉ có thể đem đầu vùi vào trong gối, cố gắng chịu đựng không lên tiếng, cả người cũng phát run lên.

Trầm Thước Hi nhìn bộ dạng ẩn nhẫn của Hạ Nhân, trong lòng cao hứng vô cùng, nhưng rút cục cũng không thể khi dễ quá mức, cuối cùng, thủ pháp của nàng biến đổi, cố ý day day theo các huyệt vị của Hạ Nhân.

- Đau quá.........

Hạ Nhân nhịn không được kêu khẽ, nàng cũng có thể cảm nhận được thủ pháp của Trầm Thước Hi có biến hóa, huyệt vị bị nhấn vừa đau xót vừa tê dại. Trầm Thước Hi vỗ vỗ cái mông của Hạ Nhân:

- Kiên nhẫn một chút, đừng thi thoảng lại phát ra những tiếng kêu khiến cho người ta liên tưởng đến những thứ không đứng đắn kia.

Liên tưởng đến những thứ không đứng đắn.........! ! !

Hạ Nhân thật muốn mắng chửi người, Trầm Thước Hi rút cục là muốn cái gì a, như thế nào lại có thể khi dễ người như vậy.

Mặc dù trong lòng kìm nén đến phát hỏng, nhưng bị Trầm Thước Hi cho một kích như vậy, Hạ Nhân cũng không dám lên tiếng nữa. Lần này cơ thể nàng cảm thụ cũng không phải cảm giác thoải mái cũng như tê dại của lúc nãy, mà thực sự là đau đớn đến như ăn đánh thật. Nàng cắn môi cố gắng nín nhịn, dần dần, tựa hồ đúng như lời Trầm Thước Hi nói vậy, cảm giác đau đớn không còn thấy nữa, thân thể của nàng giống như là đang trôi lơ lửng giữa những đám mây, rất thả lỏng. Mơ mơ hồ hồ, Hạ Nhân cứ như thế mà chậm rãi ngủ.

Trầm Thước Hi đem Hạ Nhân lật ngửa lại, chuẩn bị đầy đủ gói đầu cho nàng, cúi nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của người kia, Trầm Thước Hi cưng chiều cười. Nhẹ nhàng lấy tay vuốt vuốt sống mũi của nàng ấy:

- Tiểu heo đần~



Thật đã rất lâu không có ngủ một giấc nào ngon ngư vậy.......

Hạ Nhân ngày hôm sau tỉnh dậy, nàng mê đắm nhìn chằm chằm khuôn mặt người đang nằm đối diện nàng, tay nàng đang ôm eo Trầm Thước Hi, nửa ngày cũng không hồi phục lại tinh thần.

Hạ Nhân biết rằng Trầm Thước Hi rất đẹp, nhưng quan sát ở khoảng cách gần như vậy.......da thịt nhẵn nhụi câu người thế kia, đuôi mắt hơi cong.......lông mi thật dài........

Vốn là ngày hôm qua thân thể hành hạ, chà đạp lăn qua lăn lại một trận, hơn nữa sáng sớm thức dậy tinh lực còn đang dư thừa, ma xui quỷ khiến, Hạ Nhân thân thể hơi nghiêng về phía trước, hôn nhẹ một cái lên môi Trầm Thước Hi.

Thơm quá, thật là hảo mềm, hảo ngọt.......

Hạ Nhân si mê vuốt vuốt miệng mình, ánh mắt say mê. Bất thình lình, Trầm Thước Hi mở mắt, con mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm không chớp, Hạ Nhân bị dọa sợ đến run lên, thiếu chút nữa đã lăn từ trên giường xuống đất.

- Hạ tổng, sớm a~

Mới vừa làm xong hành động chiếm tiện nghi của người khác nên Hạ Nhân chột dạ cực kỳ, nàng sờ sờ lõ tai, đưa lưng về phía Trầm Thước Hi rồi vội vàng đứng dậy:


- Sớm, tôi sáng nay có chuyện, không ăn sáng ở nhà, chính cô tự mình ăn đi, bye bye

Trầm Thước Hi một tay chống đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Nhân. Hạ Nhân bỗng nhiên có cảm giác như đạp phải bàn chông, nàng không dám dừng lại nhìn, mặc xong quần áo rồi vội vội vàng càng rửa mặt mũi chạy lấy người.

Nhìn dáng vẻ vội vàng trốn chạy của ai kia, Trầm Thước Hi nằm trở lại trên giường, trên mặt nàng mang nụ cười thỏa mãn, tay cũng vô thức mân mê môi của mình, đôi môi khẽ mở, ôn nhu nói:

- Đứa ngốc~

* * * * *

Hôm nay Hạ Nhân cả ngày vô cùng khác thường, cả ngày đứng ngồi không yên.

Đến cuối cùng, nàng chịu không nổi, đem cả chồng văn kiện đều đẩy qua một bên, lấy ra điện thoại di động.

Trăm sự không hiểu hỏi 100⁰........

Đối với người cô đơn không có nổi một bằng hữu thì đây là phương pháp đúng đắn nhất.

Hạ Nhân nhìn chằm chằm điện thoại di động, tạo một chủ đề mới.

--[ Nếu như có một người, đột nhiên khiến cho bản thân sinh ra ham muốn đặc biệt mãnh liệt, người ta căn bản là nghiêm túc, nhưng bản thân lại cảm thấy trong người như lửa đốt, thậm chí chỉ một động tác nhỏ thôi cũng làm cho tim đập nhanh không dứt, nguyên nhân là gì? ]--

Hạ Nhân gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, giống như là đang thực hiện một loại nghi thức nào đó vô cùng nghiêm túc. Đến khi nhận được câu trả lời, lỗ tai của nàng càng ngày càng nóng lên.

Bình luận trên mạng vô cùng đặc sắc:

- Người qua đường 1: Chúc mừng, bạn đã thành công trở thành một cầm thú.

- Người qua đường 2: Cái này còn phải hỏi sao? Đây là phát tình rồi nga! Nhào tới!

- Người qua đường 3: Bạn yêu đối phương.


- +1

- +2

- +3

.........

Yêu Trầm Thước Hi? Hạ Nhân đang mơ mơ màng màng, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, nàng cả kinh, chợt đem điện thoại dấu kĩ.

- Cô không có tay hay sao? Vì sao đi vào không gõ cửa?

Đối mặt với sự tức giận của Hạ Nhân, Hạ Dĩnh ngược lại lại tỏ ra vui vẻ yêu kiều lơ đễnh, trong tay nàng ta cầm một cái túi, đi thẳng đến trước mặt Hạ Nhân.

Hạ Nhân cảnh giác nhìn nàng ấy, hôm nay mặc dù Hạ Dĩnh vẫn như cũ một thân màu đen, tướng mạo lại còn lãnh khốc như vậy, nhưng khóe miệng lại giương lên nụ cười. Nhưng cũng chính bởi vì nụ cười này mà làm cho lòng Hạ Nhân cảm thấy bất an vô cùng.

Hạ Dĩnh liếc mắt nhìn điện thoại của Hạ Nhân, không nói gì, mà là mở túi ra:

- Hôm nay là sinh nhật của tỷ tỷ, chị cố ý đem bánh ngọt tới cùng em chia sẻ sinh nhật này.

Hạ Nhân nhìn nàng một cái, không có lên tiếng.

Hạ Dĩnh vừa xé bỏ vỏ bọc vừa thao thao bất tuyệt nói:

- Thời gian trôi qua thật là mau, chị bây giờ cũng đã 30 tuổi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em vẫn còn là một bé gái, chớp mắt một cái đã biến thành một đại cô nương xinh đẹp như bây giờ. A Nhân, em có biết không? Những năm này, lý do cùng động lực giữ cho chị kiên trì ở tại nơi này chính là em.

Hạ Nhân lạnh lùng cười:

- Không dám nhận.

Hạ Dĩnh cắt bánh ngọt, trong mắt đều là vui vẻ:


- Chị biết, có lẽ phương pháp của chị khiến cho em chịu nhiều áp lực, nhưng là, A Nhân, chị chẳng qua là sẽ không biểu đạt ra, nhưng em phải tin tưởng rằng chị đối với em là có tình cảm.

Hạ Nhân khiêu mi, thân thể tựa vào trên ghế lão bản:

- Tình cảm? Hạ Dĩnh, xin cô đừng làm nhiễm độc lên hai chữ này.

Hạ Dĩnh đối với lời nói của Hạ Nhân làm như không nghe thấy, nàng đem bánh ngọt đã được cắt tốt đưa tới trước mặt Hạ Nhân:

- Vị đào mà em thích nhất. A Nhân, chị biết có rất nhiều chuyện là chị không tốt, em cũng hẳn là cho rằng là do chị cướp đi hết thảy mọi thứ thuộc về em, nhưng điều này là thật.........chị cố hết sức đạt được hết thảy những điều này, bất quá cũng chỉ vì muốn dùng những cái này để khống chế em, để cho em mãi mãi không muốn rời xa chị.........

Biểu lộ trên mặt Hạ Dĩnh từ vui vẻ ung dung cũng biến thành thê thê thảm thảm. Hạ Nhân không mang theo tí cảm xúc gì mà nhìn nàng,

- Khống chế tôu? Cô cũng phải có cái năng lực này đã.

Hạ Dĩnh bi thương nhìn chằm chằm Hạ Nhân một hồi, thanh âm của nàng cũng bắt đầu mang theo hơi lạnh:


- Bất kể em có nguyện ý hay không, A Nhân, em đời này phải thuộc về chị, em không nên quên, trong cơ thể em cũng chảy dòng máu của lão đầu tử kia, chị nói rồi, người nào yêu em thì chính là kiếp nạn của người ấy, thay vì em đi phá hủy cuộc sống của người khác, không bằng tới hủy diệt chị đi.

Lời này của Hạ Dĩnh giống như viên đạn găm thẳng vào vết thương trong lòng Hạ Nhân, mạnh mẽ vén lên những lo lắng bất an trong lòng nàng mấy ngày nay, Hạ Nhân chợt đẩy ra đĩa bánh ngọt mà Hạ Dĩnh đặt trước mặt nàng, đĩa thủy tinh rơi xuống đất, âm thanh thanh thúy đột ngột vang lên, mảnh vụn thủy tinh văng đầy trên đất.

Hạ Dĩnh tựa hồ cũng đã sớm ngờ tới như thế, nàng si ngốc cười, cúi người xuống, tay không nhặt những mảnh vụn đang văng đầy đất kia. Máu đỏ tươi trong nháy mắt tràn ngập đầy đất. Nàng tựa hồ như không cảm nhận được đau đớn, nhẹ giọng nói:

- Em là của chị, ai cũng không cướp đi được.

Hạ Dĩnh thừa nhận, Trầm Thước Hi là một nữ nhân cười đại và thông minh, nhưng nàng quên mất rằng, nàng cũng có nhược điểm, khi ngươi thực lòng đi yêu một người thì người ấy sẽ là nhược điểm chí mạng của ngươi.

Hạ Dĩnh đi rồi, chỉ để lại máu tươi vương đầy trên đất cùng với tiểu thư ký ánh mắt tràn đầy kinh ngạc..........

Mục đích của nàng rất rõ ràng, lần này nàng tới đấy bất quá là để cảnh tỉnh Hạ Nhân, Trầm Thước Hi hẳn là cao tay, cư nhiên ra tay trước phái hai kẻ kia tới trêu đùa nàng, vậy nàng cũng muốn lấy gậy ông đạp lưng ông.

Hạ Nhân cả người vô lực ngồi trên ghế lão bản, hai tay ôm đầu, muốn vứt bỏ những lời của Hạ Dĩnh ra khỏi đầu.

- - trong cơ thể em cũng chảy dòng máu của lão đầu tử kia.........em phá hủy cuộc sống của người khác........- -

Trong khoảng thời gian này là nàng sơ suất, đắm chìm trong ôn nhu của Trầm Thước Hi quá lâu khiến nàng quên mất những gì đã từng trải qua.

* * * * *

Trầm Thước Hi nấu cơm xong nhìn chằm chằm đồng hồ một hồi, nhíu chặt lông mày.

Cầm lên điện thoại gọi cho Hạ Nhân, vẫn như cũ là giọng nói lạnh băng của hộp thư tự động, nàng suy nghĩ một chút, cầm lấy áo khoác liền đi ra cửa.

Không có mục đích mà mù quáng tìm kiếm, thời gian dần trôi qua làm lòng Trầm Thước Hi càng loạn thành một đoàn. Từ nhỏ đến lớn, loại cảm giác hoảng hốt này đối với nàng mà nói là cực kì xa lạ. Người thân bên cạnh nàng đều nói tựa hồ không bao giờ nhìn thấy vẻ hốt hoảng phát sinh trên người nàng, nàng nghe xong chỉ cười nhạt, mà hiện nay, có một người có thể tác động tới nàng, làm cho nàng vui, làm cho nàng buồn.

Đi công ty, đi quán rượu, đi quán cafe.......

Phàm là những địa phương Hạ Nhân thường hay đến, Trầm Thước Hi đều tìm một lần, mãi cho đến 11h, nàng mới kéo lê thân thể mệt mỏi trở về nhà, vừa vào cửa nhà, nhìn đến thân thể đang cuộn thành một đoàn trên ghế salon, tay còn dang nắm một chai rượu đỏ khiến nàng giận dữ vô cùng.

- Cô đã đi đâu vậy ?!

Trầm Thước Hi không kịp cởi áo khoác, tiến lên một bước, hung tợn nhìn Hạ Nhân. Hạ Nhân lại giống như là uống quá nhiều, ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt lom lom.

Trầm Thước Hi ngẩn ra, nàng phát giác Hạ Nhân có chút không đúng, nàng hòa hoãn giọng nói, đi tới trước ghế salon, sờ mặt Hạ Nhân ôn nhu hỏi:

- Là đã xảy ra chuyện gì sao?

Hạ Nhân như cũ nhìn nàng, Trầm Thước Hi cau mày,

- Là ai khi dễ cô? Hạ Dĩnh sao?

Hạ Nhân đưa tay từ từ vuốt nhẹ lên trán Trầm Thước Hi, vuốt lên đôi lông mày đang nhăn lại của nàng, tay của nhẹ nhàng men theo khuôn mặt của nàng, từ bên tai xuống đến cái cằm. Bị Hạ Nhân ôn nhu thâm tình nhìn chăm chú như vậy, khuôn mặt của Trầm Thước Hi dần dần hồng lên, nàng cảm giác môi mình hơi khô. Đang muốn nói gì đó, Hạ Nhân lại trước nàng một bước, mang theo thanh âm khàn khàn nói:

- Trầm Thước Hi, cô đi đi.