Thời Không Phiêu Lưu Ký

Chương 2: Sở thích của mỗ nữ?




Hôm nay cuối tuần, thay vì như bao người khácđược lười nhác trong chăn ấm nệm êm hoặc tung tăng cafe sáng cùng bạn bè. Thì Tưởng Nhạc cô đang ngồi "đây" để mộng xuân, nghĩ về soái ca trong mơ, cặp mắt long lanh, mơ màng nhìn xa xôi, kèm theo chảy cả dãi. Mơ mộng của thiếu nữ cũng thật bình thường đi nếu như nơi cô đang ngồi không phải là...toilet, đã thế còn là toilet nam nữa chứ và tay thì vẫn không ngừng cọ cọ chà chà...Muốn bao nhiu quái dị thì có bấy nhiu quái dị...Giờ phút này mà bạn nam nào vào thì cũng bị cô doạ sợ chạy mất.

Đang mơ mộng thì có tiếng gọi cô í ới:

- Tưởng Tưởng, cậu có trong đấy không? Có thì ra ngay, có sòng rồi.

Nhận ra tiếng đồng chí, cô chạy ra ngay, vứt dụng cụ tại chỗ. Vì giờ phút này cô có việc quan trong hơn phải làm, đó là đánh bạc a. Ặc, sao lại là đánh bạc? Thật ra nãy giờ vẫn quên chưa giới thiệu sở thích đặc biệt của mỗ nữ nhà ta chính là chơi đỏ đen a.

Cô không phải vì đơn thuần thích thôi, mà vì cô có thính giác, thị giác đặc biệt hơn người và khả năng phán đoán chính xác đến bất ngờ. Điều đó cô chỉ nhận ra trong một lần tình cờ. Khi ấy cô thiếu trường đến ba tháng học phí, không vay mượn được ai, nếu còn không thanh toán thì buộc lòng phải thôi học. Thế là cô liều mình, đem số tiền ít ỏi để dành được mà xông vào con hẻm cờ bạc trong khu phố gần nhà, đánh cược một phen.

Mới đầu, cô chỉ núp sau lưng một ông chú để xem. Họ đang chơi bài Xì Dách (ai không biết có thể gặp google caca), cô chăm chú nhìn người thanh niên chia bài, bất giác cô thấy được hơn một nửa các lá bài được chia ra, cô nói thầm với một con bạc bên cạnh:

- Tên kia chia bài sao tệ quá, người khác thấy hết còn đâu.

Tên kia quay sang nhìn cô bảo:

- Đừng có tinh vi, anh mày chơi bao năm nay nhìn có thấy gì đâu. Với lại hắn ta là tay chuyên nghiệp, không có dễ ăn đâu.

Cô nói nhỏ với hắn:

- Thế cá không? Tôi nói bài cái là 20 tuổi, có một K cơ và một J bích. Cược tiền.

Hắn ta:

- Thành giao!

Lần thứ nhất, khi mở bài ra đúng như những gì cô nói, hắn ta bảo là cô ăn may. Nhưng đến lần thứ ba thì hắn chỉ ước gì lúc này có ba cây nhang để hắn quỳ xuống bái cô là thánh. CMN, cũng quá lợi hại đi.

Kết quả hôm đó thì chắc ai cũng hiểu. Chủ sòng bạc khóc không ra nước mắt, hận bản thân sao hôm đó không mua gà cúng, để âm hồn bất tán ở đâu lại ám cho thê thảm. Bên này thì ai đó sung sướng, tung tăng chạy ngay về đóng học phí, không biết bản thân đang bị người khác lôi mấy đời tổ tông ra chửi rủa.