"Tại hạ xin ra ứng đấu."
Lãnh Hiên: "Tự nhiên"
"Xin phép"
Quả là thiên tài trong thiên tài, hắn vậy mà còn xuất sắc hơn cả Lãnh Hiên, lúc này Lãnh Hiên không nói hai lời, liền di chuyển về Mộc Các.
Lãnh Hiên: "Vương Lam, ta xin lỗi, không lấy được chiếc quạt đó về cho muội."
Vương Lam: "Không sao, không sao, chúng ta cũng không cần đến nó."
Hàn Nguyệt: "Đúng a, khi nãy huynh thi cũng rất tốt."
Lạc My: "Phải đó, không phải huynh tệ, mà là người ta giỏi hơn thôi."
Mọi người: "..."
Như vậy thì có tính là đang an ủi hay không nha, dường như lời nói còn mang theo cả sự sát muối vào vết thương.
Nguyệt Các
Thái tử cười vui như mở hội: "Ha ha... xem ra bên đó vẫn là không lấy được rồi."
Tam hoàng tử: "Không biết cao nhân đó là ai?"
Nhị hoàng tử: "Ta không quan tâm"
Cảnh Nghi cũng âm thầm vui, nên như vậy, thứ ta không có, thì tốt nhất bọn họ cũng không được có.
Phong Các
"Chủ nhân, đây là thứ ngài muốn"
"Tốt"
"Chủ nhân, người bên Mộc Các khá nhiều."
"Có những ai?"
"Thưa chủ nhân, có Lý tướng quân, biểu muội ngài ấy, Lãnh hầu gia, đường muội của ngài ấy, Hàn Nguyệt tiểu thư, còn có Lục hoàng tử và Phương Triết của Phương gia."
"Chủ nhân, những người này đi cùng nhau có chút không ổn.
Theo thuộc hạ thấy, thế lực của hoàng triều sắp có sự thay đổi."
"Ngươi từ khi nào lại lo đến những chuyện này rồi?"
Tên thuộc hạ nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu liên tục: "Chủ nhân xin người tha cho thuộc hạ, về sau thuộc hạ
không dám tái phạm."
"Còn có về sau? Ta đây, không cần ngươi nữa."
"Chủ nhân, chủ nhân..."
Tiếng gọi ngày một xa dần, nhưng khuông một ai quan tâm đến hẳn.
"Chủ nhân, cây quạt Tuyết Phong này, có thể gọi được băng tuyết?"
"Tất nhiên là được, chỉ là phải có điều kiện. Cũng phải xem... chủ nhân sở hữu là ai. Ngươi đi làm việc đi"
"Vâng"
Phong Các
"Thiếu gia, tại sao vừa rồi ngài không ra thi đấu?"
"Huynh ấy không phải không muốn, mà là năng lực vẫn thấp hơn người kia một bậc."
"Tiểu thư người đây là..."
"Ta nói sự thật mà thôi."
Cảnh Dật: "Muội ấy nói không sai. Ta đúng là so với vị tiểu ca đó, thấp hơn một bậc."
Cảnh Mẫn: "Vậy nhị ca, huynh có muốn biết, người bên trong Mộc Các là những ai không?"
Cảnh Dật: "Không có hứng thú muốn biết."
Cảnh Mẫn: "Là như vậy sao? Nếu muội nói Vương Lam nàng ấy cũng có ở đó, thì sao?"
Cảnh Dật: "Vương Lam... nàng ấy ở Mộc Các, vậy ta bây giờ qua bên đó."
Cảnh Mẫn cười trêu chọc: "Sao đây, khi nãy huynh còn bảo không có hứng thú mà, bây giờ thay đổi như đây, lại là
thế nào?
Cảnh Dật: "..."
Cảnh Mẫn: "Hai... đúng là, ta đùa với huynh thôi, Cảnh gia sao lại có người si tình như huynh nha.
Nàng ta không biết đối với huynh tốt thế nào, mà huynh lại yêu đến quên lối về như vậy.
Không được đi.
Cảnh Dật nghi hoặc: "Tại sao không được đi?"
Cảnh Mẫn: "Đang lúc thi đấu, hơn nữa là huynh đi rồi, ai làm chủ ở Phong Các này.
Đợi cuộc thi kết thúc hãy qua đó, cũng không muộn."
Cảnh Dật không muốn, nhưng ép buộc chấp nhận: "Đành phải như thế..."
Bên ngoài sân thi đấu, các môn thi cẩm kì và họa đều đã thi qua, phần thưởng qua các môn thi cũng đều không tệ, chỉ là hiện tại Vương Lam bắt đầu buồn chán.
Trong lúc này, Phương gia chủ đột nhiên xin gặp, e là có liên quan đến chuyện về Bạch Cốc.
Lý Tiêu Minh: "Phương gia chủ, chào ngài, không biết ngài qua đến tận đây là có gì chỉ giáo."
Phương gia chủ nhìn quanh một vòng, còn phát hiện được Phương Triết cũng có mặt.
Phương gia chủ: "Sao ngươi cũng ở đây?"
Phương Triết: "Con từ khi bắt đầu đã ở đây."
Phương gia chủ: "Lý tướng quân đừng trách, đứa cháu này của tôi, có chút nghịch ngợm."
Lý Tiêu Minh: "Không có, Phương công tử rất hiểu lễ nghĩa."
Phương gia chủ ngập ngừng một lát, cũng bắt đầu vào chuyện chính: Ta qua đây, là có chút việc xin thỉnh giáo."
Lãnh Hiên: "Ngài có gì cứ nói"
Phương gia chủ: "Hầu gia, ta muốn biết bên trong Bạch Cốc ra sao, muốn vào đó phải đi như thế nào?"
Lãnh Hiên chân thành đáp: "Ta chỉ có thể trả lời rằng, đi vào từ cửa chính, quan trọng là ngài có duyên để đi vào hay không?
Bên trong đó chỉ toàn sương mù, ta và Hàn Nguyệt tiểu thư, cũng đã lạc đường và mất phương hướng rất lâu.
Tưởng chừng không thể thoát ra, không ngờ vẫn có chút vận may."
Phương gia chủ cố gắng quan sát nét mặt của Lãnh Hiên, ông ta muốn xem Lãnh Hiên có nói dối hay không, nhưng thật chất những gì Lãnh Hiên nói là sự thật, do đó ông ta không hề tìm được kẽ hở.
Phương gia chủ: "Vậy..."
Lãnh Hiên: "Ta biết Phương gia chủ rất mê thu thập báu vật ở khắp nơi, tuy nhiên ta khuyên ông một câu, đừng nền vào đó.
Đường ra không dễ tìm đầu, ta và Hàn Nguyệt tiểu thư cũng là ăn may, mới ra được bên ngoài.
Bên trong sương mù dày đặc, đến đối phương kế cạnh bên mình là ai, ta còn không biết, thì có thể tìm thấy thứ gì."
Lý Tiêu Minh: "Ta cũng đã đến Bạch Cốc vài lần, đúng như Lãnh hầu gia đã nói, sương mù ở đó quanh năm trắng xóa, có vào được cũng chưa chắc tìm kiếm báu vật, còn chưa nói đến những nguy hiểm khác."
Han Nguyet gat dau phu hoa: "Ta la ngudi ting trai, ta khong thich ndi d6, dung hong bao ta den do lan nนa."
Lạc My thắc mắc: "Đáng sợ đến vậy ư?"
Hàn Nguyệt: "Toàn sương mù, muội không thể phân biệt phương hướng, lẫn đường đi ở dưới chân.
Không biết bên cạnh mình là bạn hay thù, chưa nói đến những thứ khác."
Phương Triết: "Nghe qua đã biết muôn trùng nguy hiểm, gia chủ con ở đây từ sớm đã có hỏi qua các vị ấy, đúng là không có cách."
Phương gia chủ dường như không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục cố gắng: "Thật sự không còn cách nào?"
Vương Lam cười lạnh đáp: "Thật ra vẫn có cách."
Mọi người: "?"
Ai nấy đều ngạc nhiên quay người về
Vương Lam, lắng nghe nàng nói.
Vương Lam: "Trừ phi Phương gia chủ, giải quyết được những vấn đề sau.
Thứ nhất là nơi cửa vào, Bạch Cốc chính là không có cửa chính như lời Lãnh hầu gia đã nói."
Mọi người đồng loạt quay ra nhìn Lãnh Hiên, làm Lãnh Hiên vội vàng lắc đầu tỏ vẻ y cũng không biết gì.
Vương Lam: "Không phải Lãnh hầu gia lừa gạt ai, mà là cửa chính đó cứ cách một thời gian, sẽ tự đổi chỗ."
Lạc My: "Thần kỳ như vậy, nó lại còn có thể luân phiên mở cửa ở nhiều nơi."
Hàn Nguyệt: "Vậy làm sao đoán được, nó sẽ mở ở hướng nào chứ?"
Lý Tiêu Minh: "Đây mới là vấn đề khó"
Phương Triết: "'Có thể tìm được, nhưng sẽ rất lâu."
Phương gia chủ: "Vị tiều thư đây cho hỏi, phải tìm cửa vào thế nào?"
Vương Lam: "Không có cách nào nhanh hơn, muốn nhanh chỉ có thể điều động nhiều người, đến đó tìm kiếm.
Một khi xác định được cửa vào, mới bắt đầu tìm cách vào bên trong."
Lý Tiêu Minh: "'Lần trước hai người vào đó thế nào?"
Lãnh Hiên nhìn Hàn Nguyệt, vào thế nào, ai biết thế nào, rõ ràng là nguyên chủ đi vào, không phải hai người chúng ta.
Lãnh Hiên đánh đại: "Ta và Hàn Nguyệt tiểu thư cũng đi theo đội ngũ tìm kiếm, chắc chắn trong lúc tìm đã vô tình lọt đến được cửa vào, và thuận lợi vào bên trong mà không hay biết."
Vương Lam: "Đây chính là vấn đề thứ hai, vào cửa bằng cách gì không ai rõ.
Vấn đề thứ ba, sau khi thuận lợi vào bên trong, thì Phương gia chủ ngài phải giải quyết được sương mù, nếu không sẽ không thể làm gì được.
Thứ tư trang bị thêm vài thứ phòng thân, bên trong làn sương mù đó, tồn tại những gì, không ai biết cả.
Thứ năm sau khi vào, thì phải tìm đường ra, đây là vấn đề lớn nhất, sương mù bên trong dày đặc hơn bên ngoài rất nhiều.
Vì vậy, cửa ra sẽ khó tìm hơn cửa vào.
Phương gia chủ, ông nghĩ xem, chỉ vì những thứ tương truyền không ai kiểm chứng, ngài lại mạo hiểm vào bên trong Bạch Cốc, để làm gì a."
Sau khi nghe Vương Lam phần tích thiệt hơn, Phương gia chủ đã bắt đầu mất hết ý chí kiền trì, lặng lẽ cảm thán, đúng là không đáng.
Phương gia chủ: "Cảm ơn tiểu thư nhắc nhở, Phương Tri tôi đã biết mình nên làm gì.
Ta xin phép đi trước, mọi người cứ tiếp tục tham gia buổi tiệc.
Phương Triết mau theo ta, đừng ở đây làm phiền các vị khách quý."
Phương Triết lắc đầu: "'Con phải ở đây, bồi các vị khách quý mới đúng a."
Phương gia chủ: "Tùy ngươi"
Hàn Nguyệt: "Vương Lam, sao muội có thể rõ ràng mọi việc đến thế?"
Vương Lam: "Không phải muội rõ ràng, mà là đó chính là đánh giá nguy cơ và tình huống thực tế mà thôi."
Nếu ông ta vấn cố chấp đi, chứng tỏ ông ta không đủ khả năng gánh vác chức vị gia chủ Phương gia.
Lãnh Hiên: "Mong là Phương gia chủ đã có câu trả lời hài lòng."
Phương Triết: "Ống ấy rất hài lòng, thậm chí còn cởi bỏ được khúc mắc, về sau chắc chắn không còn ý định đi
Bạch Cốc nữa."
Lạc My là người mơ màng nhất: "Mọi thứ đã giải quyết xong rồi à?"
Mọi người đồng loạt gật đầu, Lạc My càng mộng hơn: "Đơn giản như vậy, chỉ cần Vương Lam tỉ tỉ nói vài câu đó thôi."
Lý Tiêu Minh: "Tuy là nói có vài câu, nhưng ý nghĩa sâu xa, Phương gia chủ ông ta cũng không ngốc.
Những việc nguy hiểm cho bản thân, ai lại muốn đi làm."
Hàn Nguyệt: "Haiz... không lẽ ông ấy có ý định, đứng đầu thiên hạ này, hơn cả hoàng triều sao?"
Lãnh Hiên nhanh chóng che miệng của Hàn Nguyệt lại: "Đừng nói lớn như vậy chứ."
Hàn Nguyệt ngước mắt nhìn Lý Tiêu Minh tìm câu trả lời.
Lý Tiêu Minh: "Chính là những sự việc này không nên nói rõ ra như vậy, nếu có hay không có, cũng gây ra tiếng động lớn, ảnh hưởng đến người liên quan trực tiếp."
Hàn Nguyệt: "Ta đã biết"
Lạc My: "Haiz... cuối cùng đã giải quyết êm đẹp từ phía của Phương gia chủ, về sau chúng ta đã có thể thoải mái rồi."
Phương Triết: "..."
Vương Lam: "Tuy đã nói rõ ra như vậy, nhưng cũng không ai tin tưởng chúng ta nói là đúng hay sai.
Theo muội thấy, chờ một dịp thích hợp tổ chức cho tất cả bạn hữu ở khắp nơi đến Bạch Cốc, dạo một vòng đi.
Phương Triết công tử, ta nói như vậy có đúng với ý của huynh?"
Phương Triết lắc đầu: "Vương Lam tiểu thư đừng hiểu lầm, ta không hề nghi ngờ các vị, cũng không có tham lam bảo vật.
Mà là có chút tính tò mò, của một người bình thường thôi.
Ta đây, rất thích sống yên bình, mấy việc tranh giành ngoài kia, ta không có hứng thú."
Vương Lam: "Nếu đã không có hứng thú, thì dứt khoát đi đến nơi thôn quê hẻo lánh không ai biết, mà sống an nhàn đi.
Cớ sao vẫn còn ở chốn kinh thành xa hoa này chứ?"
Lạc My cười tươi: "Vương Lam tỉ tỉ nói rất đúng."
Phương Triết ta là xem huynh trả lời thế nào.
Hàn Nguyệt: "Đã thế, huynh còn có ý định làm khách tướng quân phủ và hầu phủ, sao đây?"