Bên này các vị công chúa cũng người góp một câu vào, không ai chịu nhường ai, có vẻ cục diện ngày một lan rộng.
Ngũ công chúa: "Nói đi cũng phải nói lại, nhìn Cảnh Nghi tỉ tỉ đi, tỉ ấy rất biết cách cùng phụ hoàng và các vị hoàng huynh, phụ giúp chính sự.
Mấy người này, quả nhiên bất tài vô dụng."
Lạc My vừa định lên tiếng, đã bị Vương Lam nhẹ nhàng kéo góc áo, không cho nàng ấy manh động. Vì vậy, chân vừa định bước, lời chuẩn bị ra, tất cả đều lập tức dừng lại.
Tứ công chúa: "Thật ồn ào, các người mỗi người một câu, cãi nhau qua lại vui lắm à, để yên cho ta tịnh tâm một lất, cũng không được."
Cảnh Nghi: "Thái tử ca ca, huynh đừng giận, hôm nay trọng tâm là dã ngoại ngắm cảnh làm vui, chuyện chính sự dĩ nhiên cần lo, nhưng thời điểm này tạm gác lại một chút.
Mặt khác, chúng ta đâu thể so sánh hai người Vương Lam và Lạc My tiểu thư với muội a, như vậy họ sẽ rất thiệt thòi."
Bát công chúa cười mỉa: "Y của Cảnh Nghi tỉ tỉ là hai người họ, không đáng để đem ra so sánh có đúng không?"
Cảnh Nghi nhất thời rơi vào khoảng lặng, không lâu sau đó liền đáp trả: "Ta không hề có ý đó."
Bát công chúa: "Có ý đó hay không, tỉ tự mình biết.
Các vị hoàng huynh, hoàng tỉ, nếu đã đến vì thưởng thức phong cảnh thư giãn tinh thần, thì làm cho đúng đi.
Ai nấy đều đang bận rộn về chuyện gì vậy?"
Lạc My và Vương Lam cảm thấy vị công chúa này xuất ngôn rất chuẩn xác a, nếu đặt Vương Lam vào vị trí người nói, có lẽ cũng không thể nào đầy uy lực như muội ấy.
May mắn là ở đây vẫn có người nhìn nhận được vấn đề, haiz... thật khổ, đi hay không đi đều có chuyện.
Tuy biết trước như thế, nhưng ta không thể làm khác nha, cái tên thái tử kia, một ngày không tỏ vẻ mình là người cao cao tại thượng, thì chịu không được à.
Nói ta đắm chìm vào cuộc sống nhung lụa phú quý, thật nực cười, ta trước nay đều là cuộc sống như thế, hiện tại xem ra còn kém xa so với ở thể giới cũ.
Thái tử: "Được rồi, ngừng ở đây đi, ai thích làm gì thì đi làm đi, không cần ở đây hầu ta."
Mọi người đồng thanh: "Vâng"
Vừa khi mọi người luân phiên rời đi, thì thái tử lại đổi ý: "Lý Tiêu Minh, ngươi ở lại đây bồi bồn thái tử, chúng ta vẫn có chuyện cần bàn."
Lúc này Hàn Nguyệt, Lãnh Hiên, Lạc My cùng Vương Lam đã đi trước một đoạn, nhưng khi nghe thái tử kều gọi
Lý Tiêu Minh ở lại hầu hẳn, Vương Lam lập tức quay lại.
Người vừa đi đã quay trở về chỗ cũ, thái tử hắn ta có chút khó hiểu: "Vương Lam tiểu thư, cô nương không đi sao?"
Vương Lam: "'Tiểu nữ muốn ở lại cùng ca ca."
Thái tử nhăn mi tâm: "Thái tử ta không cần ngươi hầu."
Vương Lam: "Nhưng ta muốn ở cùng ca ca."
Bọn người Hàn Nguyệt cũng đã nhanh chóng quay lại, không chỉ họ nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều lần lượt tiến sát, đến nơi đã nghe Vương Lam và thái tử đối thoại qua lại, dường như không khí khá căng thẳng, không ai chịu nhường ai.
Thái tử: "Cô nương cũng thật lạ, người đã lớn như vậy, cũng cần người chăm à?
Mau đi đi, ở đây thật vướng víu."
Vương Lam cười nhẹ, nhưng bật thành tiếng: "Đúng a, thái tử ngài nói thật chuẩn xác, người đã lớn không cần chăm nom hầu hạ.
Vậy nên, ta xin phép được dẫn ca ca của ta đi."
Mọi người xung quanh nghe xong đã cố gắng nhịn cười để không bật ra thành tiếng, Vương Lam tiểu thư đây, quả nhiên khả năng đối đáp rất cao nha.
Thái tử như ngộ ra được vấn đề, liền bực tức ra mặt: "Ngươi vốn biết ta muốn gì."
Vương Lam lắc đầu: "Thần nữ nào biết a, ngài muốn gì chỉ có ngài rõ, ai có thể tường tận lòng người đây."
Lý Tiêu Minh: "Vương Lam, không được vô lễ
Thái tử thứ cho tiểu muội đến từ nơi sơn dã, chưa từng học qua lễ nghi phép tắc."
Thái tử: "'Chắc mấy tháng nay, ngươi không dạy dỗ nàng ta đi.
Cái ta muốn là cùng Lý Tiêu Minh bàn chuyện huấn luyện quân đội, Vương Lam tiểu thư có thể chen vào."
Vương Lam: "Tiểu nữ tất nhiên không muốn can dự, nhưng thái tử gia, bây giờ là giờ nghỉ ngơi của quần thần, ngài muốn chiếm dụng thời gian, e là không tốt đâu."
Thái tử: "Ngươi, ngươi... Lý Tiêu Minh ngươi tự xem đi, muội muội tốt của ngươi.
Như này mà chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng sao, theo ta thấy, cô ta còn học nhiều hơn cả các hoàng muội của ta.
Hôm nay, ta không trách phạt ngươi, thì ta không đúng rồi đi.
Nói, ngươi muốn nhận phạt thể nào?"
Vương Lam: "Nhận phạt còn được chọn, thật là chuyện tốt.
Nếu vậy, tiểu nữ muốn thái tử gia phạt ta, hầu hạ phục dịch ngài mỗi ngày thay cho ca ca."
Nhị hoàng tử: "Đâu thể được chứ"
Lý Tiêu Minh: "Vương Lam, muội đang nói cái gì vậy?"
Hàn Nguyệt: "..."
Lạc My và Lãnh Hiên đang tiến sát gần nhau mà hồi hộp a, Vương Lam tỉ ấy đang định làm gì....
Vương Lam rất bình tĩnh: "Thái tử, người suy nghĩ ra sao, ta không những hầu ngài ở Phương phủ.
Mà sau khi vào thành, ta sẽ dọn hẳn vào đông cung của người, để ngày ngày được hầu hạ thái tử điện hạ.
Ngài yên tâm, năng lực làm việc của ta không tệ, rất tốt a, cơm ngày ba bữa, y phục, đi ngủ, hầu công vụ, thức dậy... đều đảm bảo cuộc sống đúng theo quy chuẩn."
Thái tử: "..."
Vương Lam: "Ngài yên lặng nghĩa là đồng ý, ca ca mau tránh ra đi, để muội đến hầu chuyện với thái tử gia."
Thái tử: "..."
Mọi người: ".."
Thái tử ngươi chọn đi a, bất kì là chọn đồng ý hay không, thì người chịu thiệt vẫn là ngươi mà thôi.
Yên bình tĩnh lặng ngươi không muốn, cứ nhất quyết là gây chuyện, ổn thôi, ta cho ngươi được như ý nguyện.
Phía bên này đều đang ra sức âm thầm bàn luận ngăn cản thái tử đồng ý, nhất là nhị hoàng tử, hắn không muốn
Vương Lam vào cung hầu hạ thái tử.
Tình hình trước mắt, người thắng kẻ thua vẫn chưa biết là ai, tam hoàng tử bình tâm đánh giá mọi chuyện.
Tam hoàng tử: "Thái tử, người chắc không muốn Vương Lam tiểu thư mỗi ngày đi theo hầu hạ chứ?"
Hắn lại quay qua Vương Lam: "Vương Lam tiểu thư, cô nương cũng không thể suốt ngày đi theo thái tử gia a, đừng làm khó ngài ấy."
Giống như có thang để bước xuống, thái tử liền lên giọng nói: "Ta rất bận công vụ, không cần tiểu thư hầu hạ.
Tam hoàng đệ, nhị hoàng đệ đi thôi, chúng ta qua bên kia ngắm cảnh."
Nhị hoàng tử vui mừng: "Vầng thái tử"
Ba người nhanh chóng rời đi, Vương Lam nhìn theo đẩy chán ghét, chỉ cần là ức hiếp người nhà của ta, xem ta làm sao tiếp đãi ngươi.
Hàn Nguyệt tán thưởng: "Muội quá giỏi."
Lạc My vẫn còn lo lắng: "Vương Lam, tỉ không sợ thái tử đồng ý à?"
Lãnh Hiên: "Phải đó, như vậy chẳng phải nguy hiểm ư?"
Vương Lam trực tiếp khai mở cho họ: "Hắn sẽ không"
Lý Tiều Minh: "Dù là như vậy, muội cũng không nên dùng bản thần làm lá chẳn cho ta.
Biết đâu, hắn nhất quyết muốn cùng muội giằng co, đến hai bên đều tổn thất."
Vương Lam: "Nếu đến bước đó, chúng ta lại càng không cần lo sợ."
Lạc My: "Muội vẫn không hiểu, tại sao thái tử lại lựa chọn như vậy."
Lý Tiêu Minh: "Dĩ nhiên là thái tử không muốn bị làm phiền, và quan trọng hơn, nếu để Vương Lam vào cung của thái tử, ngày ngày theo bên cạnh, ngài ấy muốn làm gì, đều không tiện."
Lạc My: À thì ra là thế"
Hàn Nguyệt: " Chuyện này dễ thôi mà, không cho Vương Lam muội đi theo sát là được"
Vương Lam: "Muội cần gì theo sát hắn ta mới nắm được thông tin, hơn nữa không cho muội đi theo bên cạnh để kiểm soát, thì thời gian trống đó muội đi đâu làm gì, hắn ta càng lo nghĩ hơn."
Lãnh Hiên: "Hắn mặc dù phân vân giữa muốn cho muội ăn hành, nhưng cũng không muốn thông tin cơ mật bị lộ.
Do đó, cuối cùng vẫn là chọn không thu nhận."
Vương Lam: "Chính là như vậy.
Ca ca, huynh đó, đường đường là đại tướng quân, không được để thái tử bắt nạt huynh."
Lãnh Hiên: "Vương Lam, người ta là thái tử, không phải là công tử bình thường."
Vương Lam: "Được, được hắn ta là thái tử, nhưng người cao nhất vẫn là hoàng thượng nha."
Lãnh Hiên như thức tỉnh: "A... ha ha... đúng, đúng... hắn ta vẫn là dưới hoàng thượng."
Hàn Nguyệt: "Chỉ cần có hoàng thượng làm chủ, chúng ta không sợ hắn."
Lý Tiêu Minh: "Đừng nói nhiều, ở đây nhiều tai mắt, đi thôi ta cũng muốn đi dạo xung quanh một lát."
Vương Lam và Lạc My cùng đồng thanh: "Vâng"
Cả bọn người đều đã di chuyển ra khỏi vị trí ban đầu, mỗi một nhóm người đều lựa chọn nơi dừng chân khác nhau.
Cảm quan khác nhau, dẫn đến lựa chọn phong cảnh mà bản thân muốn ngắm và thưởng thức cũng khác nhau, đặc biệt chính là tránh mặt nhau để thoải mái hơn.
Thái tử từ lúc nãy đến hiện tại vẫn không vui nổi, rõ ràng là hắn ta đã thua trong cuộc tranh cãi với Vương Lam, tâm thể muốn thẳng của hắn rất mạnh, chắc chắn là đang nghĩ cách để chỉnh Vương Lam.
Nhị hoàng tử: "Huynh trưởng, huynh đang nghĩ gì." Những khi không có người lạ, nhị hoàng tử luôn gọi thái tử là huynh trưởng.
Thái tử liếc hắn: "Đệ còn hỏi"
Tam hoàng tử: "Thái tử đừng nóng giận làm gì, Vương Lam tiểu thư chỉ là phận nữ nhi, cho tiểu thư ấy thắng một lần, thì cũng tốt thôi."
Thái tử: "Lần sau ta chắc chắn phải thắng cô ta.
Không thì tìm ít việc cho cô ta làm."
Nhị hoàng tử phản đối: "Không được đâu, nàng ấy... nàng ấy chống đỡ thế nào?"
Thái tử: "Thật hay cho nhị hoàng đệ, không giúp huynh trưởng ngươi, lại đi giúp người ngoài."
Nhị hoàng tử: "Ai là người ngoài, nói cho huynh biết, sau này nàng ấy là hoàng tử phi của đệ.
Huynh là huynh trưởng, có thể bắt nạt hoàng tử phi của đệ đệ mình sao?"
Tam hoàng tử: "..." hắn không biết nên nói gì.
Thái tử bật cười: "Đệ vừa nói gì?
Ha ha... thật là chuyện cười, cô nương ta không thể là hoàng tử phi của đệ đầu, ta không cho phép.
Hơn nữa, người ta đã từ chối đệ rồi, còn ở đó mơ mộng."
Nhị hoàng tử: "Chuyện đó không sai, nhưng tương lai ai có thể nói trước, huynh trưởng đợi đi, đợi ngày ta lập nàng ấy làm hoàng tử phi."
Ánh mắt và ý chí của nhị hoàng tử vô cùng rực lửa và đầy nhiệt huyết, thái tử hắn không nỡ tạt nước lạnh vào mặt đệ đệ nhà hắn, nên đành im lặng chấp nhận.
Tuy bên ngoài hắn bá đạo vô tình với ai đi nữa, nhưng đối với đệ đệ ruột của mình, hắn vẫn rất nhường nhịn.
Tam hoàng tử: "Vấn đề hiện nay là các thế lực đang rất hỗn loạn, tể tướng, Lãnh hầu gia, Lý tướng quân và cửu hoàng đệ vừa nhập kinh, chúng ta đều phải cẩn trọng, và cần bàn luận kế sách lâu dài."
Thái tử: "Được"
Nhị hoàng tử mỗi lần ở với hai người ngày ngày lo chính sự, bàn luận kế sách quả thật nhàm chán, bây giờ hắn muốn đến tìm gặp Vương Lam, nhưng thân không thể đi, khổ không nói hết.