Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 77




Tể tướng từ xa đã nhìn thấy hai người Hàn Nguyệt và Tề Phong trò chuyện, trong lòng vui như mở hội, phải biết Tề Phong là hoàng tử được hoàng thượng yêu thương nhất.

Tuy hiện nay đang ở đất phong, nhưng nếu Hàn Nguyệt chịu trở thành vương phi của y, cũng là chuyện tốt, tương lai cho dù không có được vị trí hoàng hậu, thì cũng là vương phi đầy quyền quý.

Quan trọng nhất, sự quyết định phụ thuộc vào Hàn Nguyệt, con nha đầu này, xưa nay đều không ưa thích Nam Thanh Vương a, trước kia là ái mộ tên Du Thiên Vân, bây giờ lại dính dáng đến Lãnh hầu gia, gần đây lại qua lại mật thiết với Lý phủ, rốt cuộc thì nó định làm cái gì đây.

Tể tướng hồ hởi đi đến: “Nam Thanh Vương, thời gian qua vẫn ổn chứ?”

Tề Phong: “Cũng tạm được, ở vùng đất phong xa xôi kinh thành đó, thì có thể tốt thế nào.”

Tể tướng: “Ngài yên tâm, có gì cần thần hỗ trợ, cứ việc thông báo, hạ quan nhất định không nề hà chuyện gì.”

Tề Phong: “Không cần tể tướng bận tâm, ta tự có thể lo liệu.”

Tể tướng: “Vương gia, ta không sợ phiền phức.”

Tề Phong nhăn mày, khó chịu nhìn ông ta: “Nhưng ta sợ.

Hàn Nguyệt, ta có việc đi trước đây, muội cũng mau hồi phủ đi.”

Hàn Nguyệt hành lễ: “Ngài đi thong thả.”

Tể tướng vẫn còn cố chấp, gọi với theo Tề Phong: “Vương gia, vương gia, Nam Thanh Vương… ngài đừng đi, ta còn chưa nói xong đây mà.”

Hàn Nguyệt kéo tay phụ thân nhà mình: “Phụ thân được rồi, vương gia đã nói là bận còn gì, chúng ta cũng mau hồi phủ đi.”

Tể tướng: “Con nha đầu này, ta không phải là đang lo nghĩ cho con sao?

Nếu vừa nãy con đồng ý hôn ước với Nam Thanh Vương, thì bây giờ ta đâu cần khổ sở chạy theo lấy lòng ngài ấy.”

Hàn Nguyệt: “Con không thích là không thích, phụ thân chúng ta về thôi.”

Với ánh mắt kiên quyết không nhường của Hàn Nguyệt, tể tướng đại nhân cũng phải chịu thua, cha con hai người liền hồi phủ đệ.

Trên đường về, Lãnh Hiên và Lạc My chia nhau ra đi, Lãnh Hiên về lại hầu phủ, Lạc My thì theo Vương Lam về tướng quân phủ.

Lãnh Hiên bên ngoài cố gắng thể hiện với hai người Lạc My rằng, bản thân y rất không nỡ để Lạc My về tướng quân phủ, nhưng trong lòng thì vui không tả xiết, cuối cùng hôm nay hắn có thể tự do rồi, cho dù một ngày, hai ngày hay là mấy ngày đều được.

Về phía Lạc My, nhìn Lãnh Hiên nàng lại cảm thấy có lỗi, tuy nhiên nói gì đi nữa, nàng cũng quen sống ở phủ tướng quân hơn, mà quan trọng chính là ở đó có Vương Lam.

Bên này cả ba người Vương Lam vừa về đến phủ, cô mẫu của Lý Tiêu Minh đã đứng đợi khá lâu, bà cũng nóng lòng hỏi chuyện liên quan đến buổi tiệc tối nay, Vương Lam liền nhanh chóng giao cho Lý Tiêu Minh hồi đáp.

Mấy vấn đề này, Vương Lam rất lười quản, nàng sẽ cùng Lạc My quay về hậu viện của hai nàng để nghỉ ngơi.

Lạc My: “Vương Lam tỉ, khi nãy người có vẻ ngoài giống Tề Phong đó, không rõ là huynh ấy hay là không phải đây.”

Vương Lam trầm lặng: “Ngài ấy, Nam Thanh Vương, tên gọi cũng là Tề Phong, vẻ ngoài hoàn toàn giống nhau, còn về độ chính xác có thể là tám, chín phần.

Nhưng để xác định đúng nhất, cần phải do chính ngài ấy tự mình thừa nhận, là chuẩn xác nhất.”

Lạc My đồng tình: “Không sai, phải do ngài ấy xác nhận, đúng rồi, thái hậu lúc đó ban hôn tại sao tỉ lại từ chối.”

Vương Lam: “Không từ chối, chẳng lẻ đồng ý ư?

Muội không phải không biết, mấy việc hôn ước này của hoàng thất đa phần đều là miễn cưỡng chấp nhận, như vậy sẽ làm đối phương không thoải mái.

Hơn nữa thái hậu cũng có nói, ở đất phong ngài ấy đã có rất nhiều người hầu hạ.

Một lý do quan trọng hơn, ngài ấy thừa nhận người mình thích là Hàn Nguyệt, ta cố chấp dính dáng vào thì được gì a.

Do đó, mọi chuyện chúng ta cứ giao cho Hàn Nguyệt giải quyết là được.

Cốt yếu chính là muội cớ gì lại thắc mắc ta tại sao từ chối?”

Lạc My: “Muội cảm thấy… nếu là Nam Thanh Vương thì sẽ rất hợp với tỉ.”

Vương Lam: “Trong lòng muội đang nhận định ngài ấy là Nam Thanh Vương hay Tề Phong?”

Lạc My: “Cả hai đi, muội cũng không biết thế nào, chỉ biết rằng muội rất thích hai người ở bên nhau.”

Vương Lam: “Câu này đừng để ai khác nghe thấy, nếu không chúng ta lại gặp phiền toái.”

Lạc My gật đầu, sau đó lại tiếp tục nó: “Hàn Nguyệt tỉ ấy, không thích Nam Thanh Vương.”

Vương Lam: “Vấn đề của bọn họ, ắt sẽ tự mình sắp xếp ổn thỏa nhất.”

Lạc My: “Vậy còn vấn đề của chúng ta?”

Vương Lam: “Việc nông gia trồng trọt, vốn là sở trường yêu thích của hai tỉ muội ta.

Vì vậy muội đừng lo lắng, hơn nữa kết hợp với kiến thức kinh doanh mà chúng ta đã học, tỉ tin chắc mọi việc sẽ ngày càng có chiều hướng tốt dần lên.”

Lạc My: “Tỉ nói cũng phải.”

Vương Lam: “Việc mở rộng trồng táo ở trấn Hoài Niên, là một minh chứng rõ ràng nhất.”

Lạc My: “Thế chuyện thành thân trong tương lai, nếu chúng ta cứ mãi ở thế giới này?”

Vương Lam cười nhẹ: “Muội thích ai thì cứ việc lấy người đó, chỉ cần thông báo với hoàng thượng một tiếng mà thôi.”

Lạc My: “Bây giờ muội mới hiểu được dụng ý của tỷ.”. Ngôn Tình Ngược

Vương Lam cười nhẹ: “Sống ở thế giới này, chuyện thành thân luôn gò bó và theo sắp đặt, không thể tự chủ.

Vì vậy, khi ở buổi tiệc, ta đã cố tình xin qua sự đồng ý của hoàng thượng về vấn đề này, may mắn là hoàng thượng cho phép.

Về sau, hai người chúng ta không cần lo nghĩ, chuyện bắt ép thành thân với người mình không thích.”

Lạc My: “Quá là tốt, chỉ là Hàn Nguyệt và Thiên Nhi thì thế nào?”

Vương Lam thở dài: “Muội yên tâm đi, Hàn Nguyệt có tể tướng đại nhân bảo hộ, đôi khi ông ấy khá gia trưởng, nhưng nếu là việc mà Hàn Nguyệt không thích, ông ấy cũng sẽ không quá bắt buộc.

Thiên Nhi thì lại khác biệt so với chúng ta, nàng ấy hiện tại là công chúa cao quý, chuyện hôn nhân đại sự có lẽ gặp chút rắc rối.

Cũng may, nàng ấy có thái hậu và hoàng hậu nương nương làm chủ, việc chịu thiệt thòi là không thể xảy ra.”

Lạc My nghe Vương Lam phân tích qua, liền cảm khái: “Vậy xem ra, người cần lo lắng nhất, là hai người chúng ta.”

Vương Lam: “Tình huống hôm nay được coi như là một điển hình, mặc dù chúng ta có hai người Lãnh Hiên và ca ca hậu thuẫn…

Nhưng nói về thân phận thì lại là chuyện khác, địa vị của chúng ta hiện nay bắt buộc người khác phải suy tính trước sau.

Thay vì ở thế bị động, ta quyết định chọn lựa ở thế chủ động vẫn hay hơn”

Lạc My: “Vẫn là tỉ nhanh trí, phải rồi, hôm nay chúng ta đã đắc tội với nhị hoàng tử, e rằng sau này lại khó khăn đây.”

Lạc My vừa cảm thán vừa ngâm mình vào hồ nước ấm áp, thả lỏng người và thư giãn.

Vương Lam cũng nhẹ nhàng bước xuống ngâm mình, nàng lúc bấy giờ chỉ muốn tinh thần thoải mái, thật không muốn suy nghĩ nhiều.

Nhưng Lạc My dường như có chút lo lắng thái quá, chưa bao lâu đã tiếp tục nói: “Tỉ nghĩ xem, nhị hoàng tử sẽ gây khó dễ cho chúng ta sao?”

Vương Lam: “Không đâu, nhị hoàng tử hắn ta không đáng lo, người cần lo phải là tam hoàng tử.”

Lạc My: “???”

Vương Lam: “Thái tử đang ở vị trí mà hắn muốn, nếu không có gì ảnh hưởng trực tiếp đến hắn, thì tất nhiên hắn ta không rảnh để quản.

Ngược lại, tam hoàng tử rất thâm tàng bất lộ, người như vậy, không đề cập thì thật quá có lỗi đi.”

Lạc My: “Tam hoàng tử à, hôm nay vừa gặp qua, muội cảm thấy hắn ta khá gần gũi và nhiệt tình kia mà.”

Vương Lam lắc đầu: “Nếu hắn ta dễ gần như vậy, hoặc sống chân thành, thì hoàng thượng cớ gì lại ban lệnh, không cho hắn thừa kế ngai vị đâu.”

Lạc My: “Cũng đúng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Vương Lam: “Đừng bận tâm, việc của chúng ta quan trọng nhất hiện tại chính là hỗ trợ nông gia trồng trọt, những việc khác không nhất thiết dính dáng đến.”

Lạc My: “Muội đã hiểu.”

Đêm đến, hai người họ vậy mà lại ngủ cùng nhau a, theo cách nói hợp lý mà Lạc My đưa ra chính là, đã lâu không về lại phủ tướng quân, đêm đêm ngủ ở hầu phủ không thể ngon giấc, đêm nay dĩ nhiên phải ngủ cùng với Vương Lam.

Nghe qua đã biết nàng ấy muốn nũng nịu, Vương Lam đành mặc kệ, chiều nàng ấy là được. Chuyện gì nàng có thể làm được, thì đều làm cho Lạc My.

Dù sao so ở hiện tại, chỉ có ta và muội ấy là thân cận nhất, những người kia vẫn có chút xa cách, không chỉ nói về không gian thời gian, mà còn liên quan đến hoàn cảnh và thân phận khác biệt.

Hôm nay xem như kết thúc ở đây, việc hôn sự tiến triển thuận lợi, ta đã xin được lựa chọn đối tượng tự do, thì chắc chắn về không cần bận tâm.

Kế tiếp chính là mau chóng giúp nông gia cải thiện sản xuất và buôn bán, có như thế mới không làm hoàng thượng thất vọng và tức giận.

Bên phía Vương Lam và Lạc My dường như có chút vấn đề bàn luận, phủ tể tướng thì có mỗi Hàn Nguyệt, nàng muốn cùng ai thảo luận đều không có một ai, đành phải đi nghỉ ngơi trong sự khó chịu, trong lòng thầm nghĩ, sau này sẽ tìm được cơ hội sống cùng với bọn người Lạc My, nếu không ta sẽ rất buồn bã a.

Đối lập với tất cả chính là Thiên Nhi, sau buổi tiệc nàng ta điên cuồng tìm hiểu về Nam Thanh Vương, vị vương gia mà trước đây nàng vô cùng khinh thường và chẳng quan tâm đến độ tồn tại của y.

Bây giờ, Thiên Nhi rõ ràng đã chắc chắn Nam Thanh Vương là Tề Phong, vì vậy nàng ta mau chóng cho người đi dò xét tất cả những thứ liên quan đến y, với suy diễn rằng, Tề Phong cuối cùng y cũng xuất hiện và nàng tất nhiên trong tương lai, sẽ trở thành Nam Thanh Vương phi.

Thật ra không biết Thiên Nhi lấy đâu ra tự tin như thế, cứ cho Nam Thanh Vương là Tề Phong thì đã sao?

Trước nay Tề Phong cũng không thể hiện tình cảm gì đặc biệt với Thiên Nhi, do đó đây chắc hẳn là dự tính của nàng ta mà thôi.

Nhưng từ đêm nay, Thiên Nhi lại phát hiện ra Hàn Nguyệt mới là người mà Tề Phong yêu thích, vì vậy sắp đến nàng ta không thể buông lỏng cảnh giác và đề phòng Hàn Nguyệt.

Nếu Hàn Nguyệt mà biết Thiên Nhi đang toan tính bất lợi sau lưng nàng ấy, thì sẽ bất ngờ vô cùng, bởi vì giữa Hàn Nguyệt và Tề Phong từ trước khi xuyên qua thế giới này, đều không có gì khác lạ.

Nam Thanh Vương phủ

“Chủ nhân đã về”

Tề Phong: “Ừm”

“Hôm nay thái độ của bọn người đó quả thật đặc sắc.”

“Ta lại thấy nhị hoàng tử quả không hổ danh yêu thích mỹ nhân, cả ba người hắn chọn, đều thanh lệ tuyệt trần.”

“Tiếc cho hắn là không một ai đồng ý.”

“Khoan đã, sao ngươi lại biết bọn họ, ai nấy đều thanh lệ tuyệt trần?”