Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 59




Lạc My lạnh nhạt: "Cho ta một lý do."

Ta không tin trên đời này, cư nhiên có một người tốt đẹp đến như vậy, mà không mang lại lợi ích gì cho bản thân.

Lý Tiêu Minh: "Ta sống ở trong phủ đệ rộng lớn này một mình, vị cô mẫu kia cũng không phải là cô ruột của ta, bà ấy vốn là họ hàng xa mà thôi.

Ta tình cờ quen biết hai người trên đường du hành, tuy mới gặp, nhưng cảm thấy giữa chúng ta rất hợp ý nhau.

Mong muốn hai người có thể về đây cùng sống nương tựa... ta cũng sẽ có người tâm giao, phủ đệ này khi ta đi vắng, sẽ có người trông coi."

Lạc My khó hiểu: "Những chuyện này, chỉ cần huynh lấy một người nương tử là được giải quyết mà."

Vương Lam: "Vậy huynh không muốn thành thân, hay là chưa tìm được người mình thích."

Hai người họ mỗi người một câu, Lý Tiêu Minh hiếm khi ngần ngại, chậm chạp đáp: "Ta đã có người yêu thích, chỉ sợ cô nương ấy... không thích ta."

Vương Lam: "Cô ấy là ai vậy?"

Lạc My cũng tò mò không kém, còn chăm chú lắng nghe Lý Tiêu Minh trả lời.

Lý Tiêu Minh thở dài: "Cô ấy là thanh mai trúc mã với ta, nhưng hiện tại đôi bên có chút xa cách."

Vương Lam: "À... ra là vậy, không sao, nàng ấy nếu chưa thành thân, thì vẫn còn cơ hội."

Làm ta lo lắng, cứ sợ người huynh ấy thích là một trong hai người chúng ta, thì cuộc sống sau này ở phủ đệ đây, lại không được thoải mái.

Lạc My: "Huynh cứ cố gắng, cần giúp đỡ cứ nói chúng tôi biết, chuyện này ta rất có kinh nghiệm nha."

Từ khi nào mà Lạc My có kinh nghiệm ở mấy chuyện này, ta cũng không biết vậy, đối mặt với ánh mắt của hai người Vương Lam và Lý Tiêu Minh, Lạc My còn tranh thủ thể hiện hàng chục tài năng của nàng về chuyện này.

Thành công thuyết phục được Lý Tiêu Minh, về phần Vương Lam thì nàng không có gì muốn nói.

Tạm thời mọi thứ cứ như thế trước đi, tình hình này khá ổn, tiếp theo là sống ở đây một thời gian cho quen đường lối, sau đó sẽ tính đến chuyện đi thăm dò, cùng tìm kiếm những người kia.

Có lẽ Lý Tiêu Minh, cũng là thật tâm muốn tìm bạn tâm giao, vì vậy hai người chúng ta ở đây khá an toàn.

Vương Lam và Lạc My mỗi ngày đều đi đến chỗ của cô mẫu để thỉnh an, dường như bà ấy không thích hai người bọn họ. Còn lí do thì cần có thời gian, Vương Lam mới có thể tìm hiểu sâu sắc được.

Cuộc sống của Vương Lam và Lạc My ở đây vô cùng nhàn hạ, thường ngày chỉ có ăn uống, vui chơi, có người hầu hạ.

Người trong phủ đều biết, Vương Lam là biểu muội của chủ nhân nhà họ, vì vậy ai nấy đều tỏ ra tôn kính.

Từ ngày về phủ đệ, Lý Tiêu Minh rất bận rộn, mỗi ngày đều đi ra ngoài từ sáng sớm và luôn trở về lúc tối muộn, không biết y là đang làm gì?

Có một ngày kia, lúc Vương Lam và Lạc My đang ngồi nói chuyện phím, thì có người hớt ha hớt hải chạy vào tìm hai người, nói là bên ngoài tiền sảnh có người đến tìm chủ nhân.

Hiện tại chủ nhân nhà họ đã đi vắng, mà vị khách kia thì lại khá gấp gáp, bảo là sẽ ngồi đợi cho đến khi người quay về.

Sau khi báo xong tình hình, tên hầu vệ vẫn chưa thấy Vương Lam phản ứng gì, liền nói: "Xin tiểu thư cho biết nên làm sao ạ?"

Vương Lam bình tĩnh: "Không phải hắn ta nói ngồi đợi à, vậy cứ việc cho hắn đợi là được."

Lạc My: "Thử xem hắn ta có bao nhiêu kiên nhẫn."

Tên hầu vệ vô cùng nóng lòng, vì hắn biết vị khách kia, không có ý chờ đợi, nếu đợi quá lâu e là không nên: "Nhưng là... nếu ngài ấy không muốn đợi tiếp thì sao ạ?"

Vương Lam suy ngẫm: "Biểu ca đang ở đâu, đã cho người thông báo cho huynh ấy chưa?"

"Thưa tiểu thư, đã có người đi thông báo, nhưng chủ nhân không thể về nhanh được."

Lạc My đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta ra xem qua một chút, làm tròn bổn phận gia chủ."

Vương Lam gật đầu, đứng dậy sóng đôi cùng Lạc My ra tiền sảnh, tên hầu vệ thở phào nhẹ nhõm theo sau, cuối cùng các vị tiểu thư cũng đã chịu đi đón tiếp vị khách kia.

Trong tiền sảnh, một vị nam nhân đang ngồi rất thoải mái, không có biểu hiện gì là có việc gấp, cho thấy y chỉ đang ép gia chủ ra tiếp đón mà thôi.



Lạc My bước vào trước, theo sau là Vương Lam, hai người nhẹ nhàng tiến đến hành lễ vị khách không mời mà đến kia.

Lạc My: "Gặp qua vị công tử đây."

Vương Lam chỉ nhún người hành lễ, không hề lên tiếng, và dĩ nhiên họ luôn dùng khăn che mặt.

"Gặp qua hai vị tiểu thư. Ta đến phủ đệ là muốn gặp tướng quân."

Vương Lam từ từ phân tích câu nói của y, tướng quân, phủ này chỉ có Lý Tiêu Minh là chủ nhân, vậy ra y là tướng quân của đương triều ư, chẳng trách trong ngoài phủ đều có lính canh gác nghiêm ngặt, đồ vật trong nhà đều thiên về võ học.

Lạc My bên này có chút im lặng, không phải nàng không muốn trả lời, mà là đang bận suy tư, tướng quân là ai, ở đây làm gì có ai mang danh phận tướng quân.

Ai da... Lạc My nàng ấy đã quên mất, hiện tại đang ở kinh thành, nhà là nhà của người ta, danh phận tất nhiên đến từ nhà người ta rồi đi.

"Xin hỏi tướng quân ở đâu, ta có việc cần bàn, làm phiền thông báo."

Tên hầu cận: "Chủ nhân nhà thuộc hạ đã đi vắng, chưa thể về đến ngay được."

"Có phải ngài ấy cố tình tránh mặt, không muốn gặp?"

Cái tên này, nghe không rõ à, Lý Tiêu Minh làm gì có ở phủ đệ mà cứ muốn gặp, quá là phiền đi.

Vương Lam nhíu mày, khó chịu: "Vị công tử đây thật ngại, tướng quân nhà ta thật sự đã ra ngoài từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa về.

Nếu không gấp, ngài có thể quay lại vào buổi chiều tối."

Lạc My nhìn Vương Lam có chút ngạc nhiên, Vương Lam cũng biết vị tướng quân đó là ai...

"Ta cũng không phải quá gấp, nhưng cần thiết... Phủ tướng quân tiếp đãi khách như vậy sao, một câu là đuổi khách, hai câu cũng muốn đuổi khách.

Còn cho hai người không rõ lai lịch thân phận gì ra tiếp đón ta, như vậy không phải quá khinh người à?"

Lạc My: "Vị công tử đây, cái gì mà thân phận lai lịch không rõ ràng, ngài nhìn thấy chúng ta khác người ở chỗ nào.

Không nói cho rõ ràng, đừng nghĩ đến việc bước ra khỏi đây."

Vương Lam: "..."

"..."

"..."

Nam nhân kia cười như không cười: "Ở phủ đệ này ngoài tướng quân ra, thì chỉ có một vị cô mẫu của ngài ấy, không còn người khác.

Cho hỏi danh phận hai người là gì?"

Tên hầu vệ: "Thưa ngài, vị đây là biểu muội của chủ nhân nhà chúng tôi, vị còn lại là họ hàng của tiểu thư."

"Biểu muội, làm gì nghe đến tướng quân có biểu muội.

Có phải các người giả mạo lừa người, ta sẽ cho người điều tra xử lý."

Lúc này Lý Tiêu Minh đã về đến trước cửa, vừa định bước vào để giải quyết mọi chuyện, thì Vương Lam lại cất giọng: "Tướng quân có biểu muội hay không, liên quan đến ngài?

Ngài không nghe đến, không có nghĩa là không có...

Còn về ta có giả mạo hay không, thì tướng quân tự mình có thể biết, muốn bắt người để điều tra... cũng phải do tướng quân đích thân làm.

Xin hỏi ngài có thân phận gì, lại muốn xen vào việc này?"

Lạc My âm thầm cười, giơ ngón tay cái hướng Vương Lam, thật tuyệt vời, không uổng công mọi khi các nàng học lớp tranh biện của tổng quản gia, vận dụng vào những việc này thật hợp lý.

Lạc My cố gắng nhịn cười: "Ta thấy... ngài nên lo việc của mình đi, đừng tìm thêm chuyện để làm.



Nếu có quá nhiều thời gian, thì nên học thêm vài môn phòng thân sẽ tốt hơn."

"Ta là người chấp pháp ở trong triều, dĩ nhiên có trách nhiệm tra hỏi.

Hai vị cô nương thật không giống người ở thôn quê, chẳng biết tướng quân đã tìm thấy hai người ở đâu?"

Vương Lam mệt mỏi với cái tên cứng đầu này: "Tìm người thân thì bắt buộc phải ở chốn thôn quê, suy luận của ngài thật kỳ lạ.

Có điều, người liên quan mật thiết trong chuyện này là ta và tướng quân, một trong hai người điều không nói gì, thì một người ngoài như ngài đây, cũng không cần thiết đâu phải không?"

Lạc My thuận thế tiếp lời: "Tại sao tôi phải nói cho ngài biết, chúng tôi đến từ đâu?"

Vị nam nhân kia tức đến độ, sắc thái hòa nhã ban đầu đã biến mất từ bao giờ, trực tiếp nổi nóng: "Tốt, rất tốt, người đâu mau giữ hai người này đưa đến chỗ ta chấp pháp."

"Đại nhân, như vậy không thể được, tiểu thư là biểu muội của chủ nhân nhà ta, nếu người ngang nhiên dẫn người đi...

Ta phải ăn nói thế nào với tướng quân."

"Đó là chuyện của ngươi, người đâu mau vào đây."

Đang lúc tình hình cấp bách, Vương Lam và Lạc My cũng có chút dao động, cái tên này ở đâu ra mà lại vô lý thế này.

Vương Lam: "Vị đại nhân đây, vào nhà người khác mà lại không tôn trọng gia chủ sao, muốn gì làm đó, là hành động không tốt."

Lạc My: "Đúng vậy, ta không tin ngươi dám đưa bọn ta đi."

"Ta tất nhiên có đủ quyền lực, giữ chặt bọn họ, đừng để chạy thoát."

Người hầu cận của tên nam nhân kia bước đến, định giữ lấy hai người họ, thì có người lên tiếng.

"Ai dám đưa người đi, không được chạm vào họ."

Cả bọn quay đầu ra hướng cửa, người vừa lên tiếng còn ai khác ngoài Lý Tiêu Minh. Không phải nói y chưa trở về được ư?

"Lý tướng quân, ngài về từ lúc nào?"

"Về từ lúc ngươi đang tra hỏi người nhà của ta."

Vương Lam và Lạc My đồng loạt hành lễ, tư thế vô cùng thành thục, giống như trước nay họ đều thường xuyên làm, nhưng thực sự là tư chất họ tốt, học rất nhanh mà thôi.

"Ta không có ý gì khác, ta chỉ lo cho ngài thôi, ta sợ... ngài bị họ lừa gạt."

Lý Tiêu Minh: "Là ta tự tìm ra họ, ngươi nghĩ xem là ai nên gạt ai.

Chuyện nhà của ta, đến phiên ngươi nhúng tay vào?

Hôm nay đến phủ đệ của ta, là có chuyện gì?"

"Ta có chút chuyện cần thông báo và thương lượng với ngài."

Lý Tiêu Minh: "Ta hôm nay không có thời gian, ngươi ngày khác lại đến đi."

"Tướng quân ngài..."

Lý Tiêu Minh bực tức nhìn tên đó và ra lệnh cho hầu vệ: "Tiễn khách.

Đúng rồi, ai cho phép ngươi mang theo quân lính vào phủ của ta.

Thật không để ta trong mắt có đúng không?"

"Ta thật... không có ta..."

Lý Tiêu Minh phẩy tay ra hiệu cho hầu vệ tiễn khách ra về, y không muốn nhìn đến mặt tên đó nữa.

Vương Lam và Lạc My nhìn hắn cũng chỉ biết lắc đầu, đã vào phủ nhà người ta, mà không biết tôn trọng gia chủ, còn ngang nhiên dẫn người mình theo cùng, đuổi ra khỏi phủ như vậy là còn nhẹ đi.