Bên phía Vương Lam thì cả bọn đang đi theo Ngọc Linh các, không rõ là tên đó thật sự muốn đi đâu, quay về Ngọc Linh các hay chơi trốn tìm cùng Cảnh gia.
Nhưng là hiện tại thì mọi người rơi vào tình trạng bị lạc đường không thấy lối ra, đường vào dường như là rừng mê cung.
Vừa đi cùng nhau vừa tìm dò đường, có điều không hiểu là tại sao Lạc My lại mất tích, tên thiếu chủ kia vừa tìm không thấy Lạc My, đã hối hả chạy đi.
Chỉ là tìm thì tìm, dẫn ta theo có được hay không? Bọn họ ai cũng biết dùng khinh công để di chuyển. Ta thì phải làm sao đây?
Thân gái một mình nơi này ta biết tính thế nào, thật sự là ta đang rất muốn mắng người a.
Đang lúc hoang mang vừa không tìm thấy lối ra, vừa không có ai bên cạnh, Vương Lam bắt đầu suy diễn lung tung, tinh thần tiêu cực nổi lên, càng nghe những tiếng động lạ, nàng càng sợ hãi.
Tiếng động ở phía trước, vậy ta... nên chạy về sau thì hơn, Vương Lam lùi lại thì đụng trúng cái gì đó, nàng vô thức đưa tay ra sau sờ vào, thì cảm nhận được là vải.
Nàng liền xoay người lại nhìn, là y sao, lý do gì y lại có mặt ở đây?
Vương Lam: "Rất lâu không gặp rồi, huynh vẫn khỏe chứ.
A... sao huynh lại ở đây?"
"Ta tình cờ đi ngang qua."
Một người nam nhân nữa đi cùng với y, lại tỏ ra khó chịu với Vương Lam, nhưng Vương Lam suy nghĩ thật kĩ cũng không hề quen biết hắn ta.
"Vậy cô nương tại sao lại ở đây?"
Vương Lam: "Ta lạc đường, công tử có thể nào huynh giúp ta ra khỏi đây được không?"
"Tất nhiên là được."
Vương Lam thở dài: "Không rõ tiểu muội của ta đang ở đâu nữa, chúng ta giữa đường thì bị lạc nhau.
Nếu công tử không quá gấp gáp lên đường thì có thể...
"Cô nương đây, thiếu gia nhà ta không phải có thời gian giúp cô nhiều như vậy."
Đúng là ta yêu cầu có hơi nhiều, cũng khá phiền phức và tốn thời gian, tuy nhiên ta cũng không còn cách nào tốt hơn.
Ở nơi hoang sơ này, không dễ gì gặp được người đi đường nói chi là người quen, tất nhiên phải nhờ vả y rồi.
Vương Lam ngại ngùng nói: "Ta cũng không muốn phiền hai ngài đây, chỉ là ta vô cùng cần sự giúp đỡ."
Vị công tử kia muôn phần dễ chịu và nhu hòa nói: "Không phiền, ta có thể giúp cô nương tìm muội muội và ra khỏi nơi này."
Nghe đến đây, Vương Lam vui sướng đến cười tươi rạng rỡ, chỉ là cách một khăn che mặt, nên hai người kia không hề thấy được sự rạng rỡ ấy như thế nào.
Tính ra đây là lần gặp thứ mấy rồi nhỉ, ta không hỏi đến quý danh của người ta, thì có chút thất lễ.
Chắc chắn là trước đó ta đã hỏi qua chưa, nếu hỏi rồi mà quên lại càng không hay....
Vô cùng rối rắm, nhưng Vương Lam quyết định phải hỏi, vì nàng tin chắc với trí nhớ của mình thì không sai được: "Vị công tử đây cho hỏi huynh tên họ là gì a, để ta tiện xưng hô."
"Ta họ Lý tên là Tiêu Minh, nhà ở kinh thành, trong nhà chỉ có một mình ta và cô mẫu."
"..."
"..."
Vị huynh đài đây, ta chỉ là muốn hỏi tên huynh mà thôi, không nhất thiết phải biết luôn nơi ở và gia cảnh trong nhà đâu.
Vương Lam gật đầu cười nhẹ: "Thì ra là Lý công tử, làm phiền rồi."
Lý Tiêu Minh: "Không phiền."
Vương Lam quay qua nhìn tên khó ưa còn lại, nhẹ giọng hỏi: "Vậy huynh thì sao?"
Theo tính cách của hắn trước giờ, sẽ ghét bỏ Vương Lam mà không trả lời, nhưng hiện tại hắn lại nhận được lệnh của chủ nhân, nên kiềm chế trả lời: "Ta họ Khiêm tên Sinh."
Vương Lam: "Khiêm công tử, xin giúp đỡ nhiều."
Cái tên này quá là khó hiểu, chào hỏi cũng làm y mất vui sao?
Ta phải mau mau tìm được Lạc My, nếu không nơi chốn này thật nguy hiểm. Lỡ muội ấy có việc gì, thì phải tính sao a.
Lý Tiêu Minh mở đường đi trước, Vương Lam đi giữa, người đi cuối cùng là cận vệ của y Khiêm Sinh.
Mặc dù không muốn, nhưng chủ nhân ra lệnh hắn ta tất nhiên làm theo.
Ba người cùng nhau đi được một đoạn khá xa, Vương Lam vừa đi vừa gọi Lạc My nhưng không hề có ai đáp lại, đến khi nàng không gọi nổi nữa, thì lại nghe thấy tiếng Lạc My gọi nàng.
Đây là sao đây, ngay lập tức Vương Lam đáp lời Lạc My, kì lạ là hai người có thể nghe thấy tiếng nhau, nhưng không thể gặp được, xem ra mê cung này thật biết làm khó người khác.
Nếu chỉ dựa vào phương pháp đánh dấu thì không ổn, Vương Lam hỏi qua Lý Tiêu Minh thì y đã vận dụng khinh công để bay lên phía trên xem xét, chỉ là không thấy gì khác ngoài rừng cây.
Chuyện này có chút lạ, ở thời hiện đại của ta không phải đơn giản chỉ là mê cung đi lòng vòng thôi hay sao, ở thế giới này không giống?
Vương Lam trầm tư suy nghĩ: "Lý công tử huynh thấy thế nào, ta và muội muội khó khăn lắm mới tìm gặp được, bây giờ lại chỉ nghe tiếng gọi của nhau.
Mê cung này thật quá kì lạ."
Lý Tiêu Minh bắt được ý nghĩ của Vương Lam, liền giải thích: "Đây không đơn giản là mê cung bình thường, mà là mê trận thì đúng hơn.
Những người đi cùng cô nương khi nãy năng lực cũng không tệ, bọn họ còn không có cách hóa giải, thì cho thấy nó rất khó giải quyết."
Mê trận... là mê cung nhưng nâng cấp thêm vài thứ đó à, như phim dài tập hay chiếu trên ti vi. Nói vậy, đây là mê trận huyền bí rồi... thế thì làm sao mà tìm ra lối thoát đây.
Khoan đã mình là người đến từ thế giới hiện đại, nhưng hai người này là ở thế giới này, chắc hẳn phải có chút lý giải chứ.
Vương Lam chăm chú nhìn Lý Tiêu Minh như muốn nói, huynh có cách gì không?
Phía đối diện, một mình Lạc My đã gấp gáp lắm rồi, bên này còn có ba người nhưng bên kia Lạc My đang khá sợ hãi.
Lý Tiêu Minh nhắm mắt im lặng suy nghĩ một lát tìm cách phá giải mê trận, thời gian dĩ nhiên không thể nào nhanh được, vì giảm bớt sự lo lắng của Lạc My mà Vương Lam cố tình nói chuyện liên tục với nàng, phải cho nàng biết, mọi người vẫn đang ở phía đối diện.
Khoảng một khắc sau, Lý Tiêu Minh đi qua đi lại quan sát tìm hiểu vài thứ, sau đó liền dùng kiếm đưa vào chút nội công, đâm thẳng vào kết giới, mở ra một con đường kì lạ.
Vương Lam có chút bất ngờ, xem ra thế giới này không đơn giản là thuộc về phong kiến cổ đại bình thường, mà còn có chút huyền ảo.
Trận pháp này không đơn giản, bọn người Ngọc Linh các trước đó đã không hề tìm được lối ra kia mà.
Vương Lam thắc mắc dò xét hỏi: "Lý công tử... làm cách nào mà ngài tìm được lối ra, theo ta thấy nó rất phức tạp đi."
Lý Tiêu Minh gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy mê trận này vô cùng phức tạp, chỉ là từ nhỏ ta đã theo sư phụ học về trận pháp, cho nên nếu cố gắng nghiên cứu, thì có lẽ sẽ phá giải được..."
Cái này mà nói là cố gắng nghiên cứu, chẳng phải hai từ nghiên cứu đó nên dành để chỉ thời gian thật dài, cố gắng và kiên trì hay sao, y chỉ dành ra một chút thời gian đã tìm ra đường đi, xem ra y thật khiêm tốn.
Vương Lam cười nhẹ tán thưởng: "Lý công tử quả nhiên là anh tài, trăm người khó gặp..."
Khiêm Sinh cười đắc ý: "Cái gì mà trăm người khó gặp, kể cả Dương Thiên Quốc này, cũng không có được mấy người đâu."
Vương Lam cảm thấy quá là khổ tâm với vị huynh đài này a, hắn đang cố gắng nâng cao vị thế chủ nhân nhà hắn cho ai xem, ta ư, mà như thế có tác dụng gì, ta ở đây có thân phận địa vị thấp kém, hắn không nên như vậy a.
Gạt bỏ suy diễn vừa rồi, Vương Lam cười tươi có chút lấy lòng nói: "Vậy chúng ta có thể đi được chưa?"
Lý Tiêu Minh làm động tác tay mời Vương Lam bước vào: "Cô nương cứ việc đi vào, yên tâm ta sẽ theo sát phía sau."
Vương Lam gật đầu rồi nhanh chân bước vào, bên trong con đường kết giới này cũng không có gì khác lạ, nhưng đi qua đó lại cảm nhận được khí lạnh lẽo vô cùng, Lý Tiêu Minh dường như biết Vương Lam đang phải chịu lạnh, liền cởi áo choàng đưa cho nàng.
Vương Lam lắc đầu tỏ ý không cần, nếu ta mà lấy chắc chắn tên Khiêm Sinh kia lại bắt đầu kiếm chuyện, ta rất lười phải đối đáp với hắn ta nha.
Lý Tiêu Minh đành miễn cdưỡng thu lại áo khoác ngoài, nhưng y tuyệt nhiên không có mặc vào.
Tuy là ở phía đối diện, nhưng bọn họ cũng phải đi khá lâu mới đến được chỗ của Lạc My, hai người vừa gặp đã mừng rỡ vô cùng ôm nhau thắm thiết.
Khiêm Sinh nhìn qua với ánh mắt đầy ghét bỏ, chủ nhân hắn trước nay chưa từng lo chuyện bao đồng, nhưng lần này lại vì hai vị cô nương này mà chậm trễ hành trình, lại còn là người không quen biết, không rõ bên trong có sự tình gì chăng?
Rõ ràng là tuyến đường họ đi không hề đi qua đây, vậy mà vừa nhìn thấy hai người bọn họ, chủ nhân lại quyết định thay đổi hành trình.
Đã thế khi gặp người ta cũng không chịu nói rõ sự tình, cái gì mà vô tình đi qua đây, ha... ha... ta thật buồn cười mà, khu rừng này trước nay nổi danh về mê trận liên tiếp nhau, người biết ai lại muốn đi vào chuốc phiền phức a.
Mặc cho ánh nhìn đầy khó chịu của Khiêm Sinh đang hướng về hai người Vương Lam, thì họ vẫn đạm nhiên như không, xuất thân giới đại gia tộc, sức chịu đựng ánh mắt phán xét của người khác, bọn họ chịu đựng rất tốt.
Vương Lam hỏi Lạc My khá nhiều việc từ khi bắt đầu đi cùng nhau, rồi đến khi nào thì lại lạc mất, thời gian này Lạc My đã gặp phải những gì.
Lạc My nói nàng đều đi cùng mọi người, không những vậy còn theo sát vô cùng, nhưng không rõ tại sao vẫn bị lạc vào nơi khác.
Sau đó cũng chỉ đơn giản là lạc đhường, không gặp chuyện gì quá kì lạ, ngoài việc đi mãi vẫn không thấy lối đi, vừa nãy mới tìm thấy được ánh sáng nhỏ nhoi hướng về phía này nên đã đi theo, cuối cùng đã tìm thấy được Vương Lam.
Nghe qua Lạc My không gặp nguy hiểm, Vương Lam tạm thời bình ổn cảm xúc của bản thân, nàng bắt đầu quay qua giới thiệu Lý Tiêu Minh và Khiêm Sinh cho Lạc My quen biết.
Nàng còn nói nhờ có Lý Tiêu Minh, nên nàng mới tìm được Lạc My, lúc này Lạc My vô cùng cảm kích liền hành lễ đa tạ Lý Tiêu Minh rối rít, quả thật được thoát khỏi đây là may mắn trong may mắn.
Khiêm Sinh đứng bên cạnh liền lên tiếng: "Tất nhiên là các cô nương đây may mắn mới gặp được công tử nhà ta, ánh sáng mà cô nương nhìn thấy là ánh sáng mở lối do công tử ta cố tình tạo ra.
Nếu không hôm nay, đừng nói là hai người gặp nhau, kể cả ra khỏi đây cũng không có cơ hội."