Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 41




Thuyết Nhã thành... là nơi mà Vương Lam và Lạc My đang hướng về.

Còn hai người Hàn Nguyệt, lúc này đã đến cửa vào kinh thành, Trần tướng quân đích thân dẫn đầu đi trước, những tướng lĩnh giữ thành liền nhận ra, lập tức mời vào, vì vậy đoàn người trực tiếp đi thẳng vào thành mà không phải chờ đợi.

Ngồi bên trong xe ngựa, Hàn Nguyệt vô cùng tò mò về khung cảnh bên ngoài, do đó cố tình vén rèm, ngó nghiêng nhìn ra đường phố.

Kinh thành đúng là nơi phồn hoa bậc nhất của quốc gia, trên đường người dân qua lại rất đông đúc, hàng hóa bày bán vô cùng phong phú.

Tất cả các kiến trúc xây dựng nơi đây, cũng tráng lệ hơn hẳn những nơi mà ta đã đi qua.

Lãnh Hiên bên này chịu không nổi nữa, cũng phải kéo rèm lên quan sát tình hình bên ngoài.

Tuy nhiên khác với nhìn ngắm đường phố đơn thuần như Hàn Nguyệt, Lãnh Hiên lại chú tâm đến những người khá kì lạ kia hơn.

Quả nhiên như ta dự đoán, trong đám đông dân chúng, có không ít kẻ tình nghi trà trộn vào, chắc chắn là người của phe đối địch đi.

Lãnh Hiên quay người vào, đem theo gương mặt đầy vẻ suy tư, Hàn Nguyệt thấy thế liền hỏi: "Sao vậy, nhìn ngài không được ổn cho lắm!"

Lãnh Hiên: "Ta phát hiện có người theo dõi giám sát chúng ta.

Về đến kinh thành, vào phủ tể tướng tiểu thư vốn đã quên đi nhiều chuyện, mọi thứ phải cẩn thận."

Hàn Nguyệt biết hai người sắp tới phải chia nhau ra sống hai nơi riêng biệt, cơ hội gặp nhau cũng ít đi, do vậy nên tự bảo vệ cho bản thân.

Hàn Nguyệt: "Ta biết rồi, hiện tại ta đã nhớ được rất nhiều, tin chắc không có gì sai sót xảy ra.

Hơn nữa bên cạnh ta còn có nha đầu Thanh Liên nội ứng, ngược lại là ngài... dường như sẽ đáng lo hơn ta a."

Lãnh Hiên tỏ vẻ bất mãn, Hàn Nguyệt không hề biết thời gian qua mỗi ngày cận vệ của nguyên chủ... đều đặn lên lớp cho ta đây, đến nỗi ta phải đuổi khéo hắn đi.

Lãnh Hiên: "Không cần quá lo lắng, cận vệ của ta sẽ hỗ trợ."

Cậu ấy đã gặp cận vệ của mình khi nào, tại sao ta không biết, ha... cái tên Lãnh Hiên này được lắm, dám ở sau lưng ta giấu giếm không ít chuyện.

Cận vệ đã liên lạc bao lâu nay, nhưng vẫn không thông báo cho ta một tiếng, làm ta mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng kẻ địch ập đến bất cứ lúc nào.

Hàn Nguyệt: "Tại sao không nói với ta?"

Lãnh Hiên: "Nói cái gì?"

Hàn Nguyệt: "..."

Thanh Liên yên lặng từ trước, đến thời điểm này đành phải lên tiếng: "Ý của tiểu thư chính là hỏi, tại sao hầu gia tìm thấy cận vệ mà không thông cáo!"

Hàn Nguyệt càng nhìn Lãnh Hiên bằng ánh mắt đầy ghét bỏ.

"..."

"..."

Hàn Nguyệt phất phất tay, không thèm quan tâm đến Lãnh Hiên nữa, mà tiếp tục ngắm đường phố nhộn nhịp ngoài kia.

Biết Hàn Nguyệt đang giận dỗi, Lãnh Hiên cười nhẹ, sau đó bắt đầu giải thích, sở dĩ y không nói là vì, muốn Trần tướng quân không phát hiện, nếu để Hàn Nguyệt nắm rõ sự tình, chỉ lo nàng thả lỏng cảnh giác, làm Trần tướng quân để tâm hành động.

Cũng nhờ như vậy mà suốt quãng đường vừa qua, hai người họ mới có cuộc sống thanh nhàn đôi chút.

Đi được một đoạn khá xa, người của phủ tể tướng đã đứng chờ sẵn phía trước để đón người. Người không thể thiếu chính là quản gia nhà họ Hàn.

Trần tướng quân vẫn chưa hiểu được đang có chuyện gì, thì quản gia Hàn phủ cùng vài người tiến lên phía trước hô lớn: "Mừng tiểu thư trở về, chúng tôi là được lệnh của lão gia đi đón tiểu thư hồi phủ."



Hàn Nguyệt nhanh chóng xuống xe, tư thái thường ngày đã xinh đẹp khí chất, hôm nay người xung quanh còn có thể cảm nhận được từ nàng sự cao quý thanh lệ.

Thanh Liên vội chào hỏi quản gia, nhanh chóng thu dọn hành lý đi về phía người Hàn phủ.

Hàn Nguyệt biết ý, do vậy cũng thong thả mà đi về hướng đó.

Trần tướng quân: "Khoan đã, ta không biết các người là ai, chưa được sự cho phép của ta, lại tự ý dẫn theo vị tiểu thư đây đi như vậy... có chút không thỏa đáng."

Quản gia: "Trần tướng quân, đây là tiểu thư nhà chúng tôi, đưa người về rất hợp tình hợp lí."

Trần tướng quân: "Ta chịu trách nhiệm bảo hộ, trừ phi có người đứng ra xác nhận thân phận, nếu không đừng hòng dẫn người đi."

"..."

"..."

Trần tướng quân này, ngày thường sao không thấy ông ta nhiệt tình vì nhiệm vụ như vậy a.

Mặc kệ đi, ta cùng quản gia quay về phủ trước, ta đang rất nóng lòng xem qua phủ tể tướng đây.

Hàn Nguyệt nhìn qua Lãnh Hiên: "Ta đi trước."

Lãnh Hiên gật đầu: "Tiểu thư đi cẩn thận."

Trần tướng quân: "Khoan đã, ta chưa cho phép, các người..."

"Trần tướng quân, đây là đang muốn làm khó nữ nhi của ta ư?"

Trần tướng quân bất ngờ quay về hướng phát ra tiếng nói, người đi đến phong thái tự tin, cao thâm khó lường, uy nghi vô cùng, còn ai khác ngoài tể tướng đại nhân.

Mà cách xưng hô vừa rồi, nữ nhi của ngài ấy, nghĩa là vị tiểu thư đây... vậy mà lại là thiên kim phủ tể tướng.

Trần tướng quân: "Ti chức không dám, thật sự không biết tiểu thư đây là nữ nhi của ngài, xin tể tướng tha tội."

Hàn Nguyệt bên này cũng ngạc nhiên không kém, người đứng trước mặt nàng là tể tướng đại nhân, quyền thế khuynh người, phụ thân của nguyên chủ, và bây giờ cũng chính là phụ thân của nàng.

Một người quyền lực như vậy, khó trách có được khí thế ở mức cao áp chế mọi người xung quanh.

"Được rồi, không cần thiết lòng vòng, ta hiện tại đưa nữ nhi của ta hồi phủ.

Phải rồi hầu gia, người có muốn đến phủ của ta uống ly trà hay không?"

Hầu... hầu... hầu gia, đừng nói là... Trần tướng quân thầm mắng bản thân, không biết nhìn người, cũng do chủ nhân nhà hắn ra lệnh, nên ra tay không suy nghĩ, nếu biết đối phương đều là nhân vật cao quý như vậy, ta đã không tùy tiện nhận nhiệm vụ.

Lãnh Hiên: "Thật xin lỗi tể tướng đại nhân, để lần khác đi.

Ta hiện tại phải quay về hầu phủ, giải quyết nhiều việc."

"Là vậy à, không sao không sao, lần tới cũng không muộn.

Vậy ta đi trước."

Hai bên cúi người chào nhau, tể tướng nhanh chóng dẫn theo Hàn Nguyệt cùng vào xe ngựa, trước khi rời đi, Hàn Nguyệt còn nháy mắt ra hiệu cùng Lãnh Hiên, giơ khẽ tay thành nấm đấm, cổ vũ cho Lãnh Hiên.

Sau khi đoàn người của phủ tể tướng rời đi, Lãnh Hiên cười bí hiểm nhìn Trần tướng quân.

Đột nhiên bị nhìn chăm chú như vậy, Trần tướng quân không khỏi chột dạ, liền lên tiếng vấn an: "Hầu gia, ngài có gì phân phó?"

Lãnh Hiên: "Phân phó, thật không dám, chuyện của ta, tự sẽ có thuộc hạ đi giải quyết.



Đâu dám làm phiền Trần tướng quân, hơn nữa ngài đây không phải rất bận rộn làm nhiệm vụ hay sao?"

Từng tiếng nói ra như khơi gợi một vài chuyện trước đó, khiến Trần tướng quân sợ hãi vô cùng, liệu rằng... Lãnh Hiên đã biết được những gì.

Lãnh Hiên quan sát thái độ biến hóa của Trần tướng quân mà nhịn không cười ra tiếng, rõ ràng là một vị tướng quân chính trực ngay thẳng, lại phải đi làm mấy công việc do thám lấy bảo vật như thế này, thật làm khó ông ta rồi.

Giữa lúc hai người đang đối mắt nhau trong im lặng, từ xa đã có tiếng xe ngựa tiến đến, đoàn người đều bị phân tâm nhìn qua.

Người đến anh tuấn bất phàm, khí khái mạnh mẽ, tuy nhiên có chút lãnh a, Lãnh Hiên suy tư môt lát mới chợt nhận ra, hắn ta chính là Mặc Lương, hầu cận của y a.

Trước kia luôn gặp hắn trong đêm tối, đã thế lúc nào cũng bịt mặt như ninja, xém chút không nhận ra đi, hiện tại nhìn xem... cũng rất ra dáng hộ vệ đệ nhất của ta a.

Mặc Lương phi ngựa, chạy đến chỗ của Lãnh Hiên liền quỳ xuống: "Tham kiến hầu gia."

Trần tướng quân càng nghe càng thấy áp lực nha, trong một ngày phát hiện thân phận của hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên, hai người họ đều là nhân vật không thể đụng, ta... thật không nói nổi nữa.

Lãnh Hiên: "Đứng lên đi, ta hồi phủ chỉ là chuyện nhỏ, sau này không nên làm rình rang như vậy, mau về thôi."

Mặc Lương đứng dậy gật đầu, nhanh chân đi phía sau Lãnh Hiên, làm nhiệm vụ hộ tống.

Lãnh Hiên đi được một lát, thì quay người lại: "A... phải rồi Trần tướng quân, đây là số ngân lượng ta thưởng cho toàn quân, thời gian qua có công hộ tống ta và Hàn tiểu thư về kinh.

Nhận lấy đi, đây là phần thưởng, sau này... mong là chúng ta sẽ gặp lại."

Nói xong, Lãnh Hiên cũng vội vã lên xe ngựa rời đi, bởi vì tiếp theo sau đây có rất nhiều việc đợi y xử lý.

Trần tướng quân cùng đoàn quân đứng yên tại chỗ, cũng may nơi này gần với cổng ra vào hoàng cung, cho nên không có dân thường, nếu không mọi người sẽ được chiêm ngưỡng bộ dáng thất thần của binh lính.

"Tướng quân, chúng ta cũng mau đi thôi, nhiệm vụ đã hoàn thành."

"Từ nay, chúng ta không phải nghèo túng nữa rồi."

"..."

"..."

Trần tướng quân: "Là một người quân sĩ, nghèo túng thì đã có sao?

Các người phải nhớ, hoàn thành nhiệm vụ mới là chính yếu."

Toàn quân: "Vâng."

Trần tướng quân, tò mò kiểm tra số ngân lượng mà vị Lãnh hầu gia kia ban cho, không ngờ số lượng lại không hề nhỏ, có thể nói, số tiền này gấp mấy lần số quân lương của cả đoàn quân bỏ ra trong ngần ấy thời gian.

Thở dài một hơi, Trần tướng quân sai người chia trả lại quân lương cho mọi người, cộng thêm tiền thưởng nhất định. Số còn lại đem cất giữ, phòng cho tình huống khẩn cấp.

Vị hầu gia đây xem như tử tế a, không những trả lại còn như đúng lời thưởng thêm không ít, nhưng trong lời đồn đại của mọi người, không phải Lãnh hầu gia là một người vô cùng keo kiệt hay sao?

Hôm nay chính bản thân ta tiếp xúc với ngài ấy, dường như lời đồn đã sai rồi đi, còn vị tiểu thư nhà tể tướng kia, chẳng phải có danh xưng kiêu ngạo và khó chiều, không thể chịu khổ... ngược lại ta thấy nha đầu đó tuy nói chuyện có xa cách, nhưng không quá khó hầu hạ.

Lời đồn chỉ là lời đồn, sau này mọi tin đồn cần phải có xác thực, nhiệm vụ lần này tạm như hoàn thành, ta cũng nên quay về báo cáo thì hơn.

Mong rằng sau này, còn có thể gặp lại họ trong thân phận không phải kẻ địch.

Phủ tể tướng.

Hàn Nguyệt theo Hàn tể tướng vào nội các, trên đường trở về ông ta đã hỏi nàng không ít việc đi, nào là chuyến đi lần này ra sao, đã tìm được những gì, quan trọng nhất chính là... tình cảm của nàng và Lãnh Hiên có tiến triển gì không?

Hàn Nguyệt và Thanh Liên nhìn nhau chớp chớp mắt, cũng không phải chuyện gì không thể nói, có bao nhiêu chuyện Hàn Nguyệt đều tận tình nói ra, kể cả việc từ khi ra khỏi Bạch Cốc, trí nhớ của nàng đã quên đi một vài việc.