Lạc My nói rõ ràng với chưởng quầy, táo sau này sẽ do người trong thôn tiếp quản, không còn thuộc về riêng ai.
Vì vậy, mong ông lấy theo quy ước cũ, cũng xem như giúp đỡ một phần thu nhập cho thôn dân.
Nàng cũng nói về việc số lượng táo không có nhiều, vì chỉ có vài cây được mọc dại mà thôi, lại không có người canh tác.
Muốn nhiều, cũng không thể có. Hơn nữa, táo lại theo mua và thời gian nhất định, sẽ rất khó đáp ứng cho nhu cầu của nhiều người.
Lạc My nhìn thái độ tiếc rẻ của chưởng quầy, mà cười thầm: "Tuy nhiên, bọn ta đã có một cách khác, dù không giải quyết được thời gian, nhưng có thể tăng số lượng."
Chưởng quầy kích động, đứng lên mà hỏi lại: "Bằng cách nào?"
Lạc My: "Đó chính là gieo trồng, chỉ cần trồng thêm nhiều cây con là được.
Chờ thời gian chúng lớn ra hoa kết quả, khi đó, chưởng quầy thật sự có số lượng lớn để bán nha."
Chưởng quầy: "Tốt, tốt quá rồi, cách này rất hay."
Ông ta dường như phát hiện một điều không đúng, liền nhíu mày nhìn hai người Vương Lam: "Nếu chuyện làm ăn tốt như vậy, cớ sao hai vị đây lại muốn làm cùng ta, không phải làm một mình sẽ chiếm trọn được tiền?"
Khi này, Vương Lam mới lên tiếng: "Dân thường như chúng tôi, nên tự biết thân phận, việc lợi ích càng lớn, càng nguy hiểm, tốt... nhưng càng tốt càng không nên giữ.
Với ngài thì khác, vì vậy để ngài đứng ra, thì hay hơn."
Thì ra là thế, khó trách chuyện tốt này lại có phần của ta, thái độ của chưởng quầy có chút khó chịu.
Vương Lam: "Ngài đừng suy nghĩ nhiều, hợp tác cùng ngài là vì quan hệ chúng ta thân thiết.
Nếu không, ta tùy tiện ra ngoài tìm một người có chút địa vị, liền có thể bán đi a."
Biết mình có chút hơi quá, chưởng quầy liền xuống nước nói câu xin lỗi, hứa hẹn hợp tác vui vẻ, sẽ chia không ít tiền lãi cho họ.
Vương Lam cười nhẹ, xem như đồng ý, về phần Lạc My, nàng ngay lập tức cùng chưởng quầy hai bên viết thỏa thuận.
Sau khi chưởng quầy ký vào thỏa thuận, Lạc My liền bàn đến kế hoạch sắp tới.
Bọn họ cũng không giấu giếm, báo giá cây non với chưởng quầy, một cây đáng giá 50 lượng bạc, ông ta thu vào thì phải tự thực hiện chăm sóc nuôi dưỡng.
Chưởng quầy: "Một cây năm mươi lượng, có quá đắt hay không?"
Lạc My: "Không hề đắt, rất thấp là đằng khác."
Vương Lam: "Đúng vậy, một cây hiếm lạ như vậy, cây con thì là 50 lượng, nhưng nếu trồng đến ra hoa kết trái mà bán đi, thì không dưới hai trăm lượng đâu.
Ngài hãy suy nghĩ kỹ đi."
Hai trăm lượng, tiền nhiều như vậy, cũng có thể đi, sau này trồng được như thế, bán cho giới quý tộc ở kinh thành, không chỉ có giá hai trăm lượng đâu.
Vương Lam biết chưởng quầy đã dần hiểu được việc kinh doanh sắp tới, nên cố tình tiết lộ thêm: "Chưởng quầy, chúng ta bây giờ là người trồng đầu tiên, cho dù sau này có người làm theo cách này đi nữa, thì chúng ta cũng đã kiếm được rất nhiều tiền rồi đi.
Ngoài ra ngài có thể bán chúng với nhiều dạng kia mà, từ hạt giống, cây non, cây trưởng thành."
Chưởng quầy như được khai thông mạnh mẽ, quyết định thực hiện thu cây non vào.
Vụ làm ăn lần này của hai người Vương Lam, đã thành công mỹ mãn.
Chưởng quầy là người có nhiều tiền, đất cũng không thiếu, từ ngày lấy được táo để bán, tài sản của ông ta tăng lên không ít.
Ngày mai, ông ấy sẽ cho người đến thu cây non về, bắt đầu trồng trên đất của mình.
Làm theo lời dặn dò của Vương Lam, ban đầu ông không được tiết lộ thông tin ra bên ngoài, chỉ trồng lặng lẽ, khi nào cây táo bắt đầu ra hoa, kết trái hãy thông cáo cũng không muộn.
Nếu không, tiền chưa đến tay, đã bị người ta đến lấy đi hết.
Chưởng quầy cũng là người lăn lộn trong giới thương buôn, mấy chuyện này ông cũng rất rõ, vì vậy sẽ giữ bí mật tuyệt đối.
Vương Lam yêu cầu chưởng quầy giao tiền cho mình, bọn họ tổng cộng gieo trồng được bốn mươi cây non, mỗi cây với mức giá năm mươi lượng, thì chưởng quầy phải thanh toán cho họ là hai ngàn lượng.
Chưởng quầy thấy cũng hơi tiếc về số tiền bỏ ra, nhưng nghĩ đến tương lai tươi sáng, thì số tiền trước mắt không đáng là bao nhiêu, liền hào sảng chi trả cho hai người họ.
Vương Lam nhờ chưởng quầy, gửi giúp mình vào ngân hiệu một ngàn năm trăm lượng, nàng chỉ lấy năm trăm lượng mang về.
Chưởng quầy vui vẻ giúp họ chuyện này, hai vị cô nương ra đường mang theo nhiều tiền, đúng là không nên.
Bàn xong việc, hai người họ cũng tạm biệt chưởng quầy ra về, hẹn gặp ông ấy vào ngày mai.
Cảm giác của Lạc My bây giờ rất thoải mái nha, có nhiều tiền thật tốt, cuộc sống ấm no đã trở lại với chúng ta rồi.
Vương Lam nhìn Lạc My hạnh phúc như vậy, bất giác cũng vui vẻ theo. Thời gian qua Lạc My chịu khổ nhiều rồi, việc này xem như bước đầu giúp bọn họ quay về cuộc sống như ngày xưa.
Hôm nay được dịp mua sắm không cần suy nghĩ, Lạc My tha hồ mua rất nhiều thứ, cuối cùng còn phải thuê xe của Lâm đại ca quay về thôn.
Cũng may, Lâm đại ca vừa chở người từ thôn làng ra ngoài, không thì hai người họ có thể sẽ phải thuê xe của một người lạ, mà điều này sẽ làm cho Vương Lam không thích.
Lâm đại ca trông thấy bọn họ mua nhiều đồ như vậy, khá bất ngờ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, thành thật chất đồ lên, đánh xe trở về thôn.
Đến cửa nhà, Lâm đại ca lại một lần nữa giúp bọn họ đưa đồ vào sân, Vương Lam rất vừa ý với tính cách chân thật và chịu khó của Lâm đại ca, nên trước khi y ra về, ngoài tiền công đánh xe ra, nàng còn cho thêm tiền và ít điểm tâm.
Lâm đại ca tỏ ra rất biết ơn nàng, liên tục nói đa tạ, sau đó mới đánh xe trở về nhà mình.
Phương Mạn phụ giúp hai người mang đồ vào nhà, nàng thắc mắc là tại sao mỗi lần lên trấn, Vương Lam và Lạc My luôn có thể chi tiền mua nhiều đồ như vậy, nếu là nàng, chỉ có thể nghĩ đến tiết kiệm.
Về vấn đề này, thì Phương đại tẩu thật sự không biết, chuyện mua sắm đối với bọn họ đã là thói quen, thời gian trước vì không có tiền, đành phải kiềm chế rất nhiều, bây giờ thì khác rồi, bọn họ đã có tiền trong tay.
Về nhà không bao lâu, thì Lục Tiểu Thanh cũng về đến, hôm nay y không đi thẳng lên trấn trên bán củi mà về lại nhà, bởi vì số củi hôm nay đốn được không nhiều.
Bốn người ngồi vào bàn gỗ trước sân, Vương Lam và Lạc My bắt đầu nói về chuyện thỏa thuận giữa bọn họ và chưởng quầy.
Vương Lam đưa giấy thỏa thuận ra, trên đó đã có chữ ký của chưởng quầy, phần còn trống nàng sẽ để lại cho Lục Tiểu Thanh ký vào.
Lục Tiểu Thanh tuy rằng không được học nhiều, nhưng cơ bản y vẫn có thể đọc được, nhìn sơ qua bản thỏa thuận, y có chút giật mình, điều kiện bên trong vô cùng tốt.
Phương Mạn tò mò nhìn vào liền hỏi Lục Tiểu Thanh có chuyện gì, y liền giải thích cho Phương Mạn nghe.
Sau khi giải thích xong mọi việc, phu thê Lục gia khó hiểu nhìn Vương Lam và Lạc My.
Lục Tiểu Thanh: "Tại sao hai muội lại để cho ta ký tên.
Bản thỏa thuận này, không phải rất tốt à?"
Phương Mạn: "Đúng vậy, hai muội làm như vậy, phu thê ta sao có thể nhận."
Vương Lam: "Hai người đừng ngại, đây xem như lời cảm ơn của bọn muội.
Đa tạ hai người, đã luôn giúp đỡ bọn muội vượt qua khó khăn."
Lạc My: "Nếu không có hai người thu nhận, bọn muội sẽ không biết đi đâu về đâu ở nơi xa lạ này."
Lục Tiểu Thanh: "Nhưng là..."
Lạc My: "Ta nói huynh nhận thì cứ nhận lấy."
Thấy đôi bên nói hoài không dứt, Phương Mạn đứng ra đồng ý nhận, giúp cuộc khẩu chiến đến hồi kết thúc.
Phương Mạn: "Phu thê ta nhận là được, dù sao... hai muội cũng ở đây kia mà."
Vương Lam và Lạc My nhìn nhau im lặng, phu thê Lục gia nghĩ đây xem như đồng ý, nên không bàn đến nữa.
Vào buổi tối, khi trở về phòng ngủ, Lạc My đã hỏi Vương Lam tại sao không nói rõ việc hai người họ muốn rời đi.
Vương Lam lắc đầu thở dài, nàng trước mắt muốn xác định chắc chắn cuộc sống của họ được đảm bảo, sau đó nói ra cũng không muộn.
Mặt khác, nếu bọn họ không chấp nhận ở lại, liệu rằng... Lục đại ca có đồng ý ký tên vào bản thoả thuận hay không?
Lạc My xem như đồng tình với giải pháp này của Vương Lam, thật ra nàng sống ở đây cũng khá quen rồi đi, thay đổi cũng không nỡ, nhưng không đi thì không được, bên ngoài kia đang có nhiều thứ chờ đợi họ.
Hai người tâm sự đến tận đêm khuya, sau đó ngủ quên lúc nào không hay, chỉ biết từ khi mua được tấm chăn ấm ấp, bọn họ đã có thể ngủ ngon giấc hơn.
Bên phía Lạc My cùng Vương Lam bận gieo trồng cây non kiếm sống, thì Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên một tháng này trôi qua vô cùng thuận lợi.
Kể từ ngày xuất hiện mấy tên hắc y nhân kia, thì không thấy một ai tìm đến họ gây hấn nữa.
Bọn họ cũng không biết vấn đề là nằm ở đâu, nhưng Lãnh Hiên có thể đoán đại khái là phía chủ nhân đứng sau màn của Trần tướng quân, đã có lệnh rút lui, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ tiếp tục hành động.
Mỗi ngày ngoài di chuyển, thì bọn họ đều nghỉ chân tại khách trạm nghỉ ngơi, vào thành thì Hàn Nguyệt lại có dịp dạo phố, nhưng nàng đã biết ý tứ hơn, không hề mua nhiều vật dụng.
Lãnh Hiên tất nhiên luôn là người tháp tùng cho Hàn Nguyệt đi dạo phố a, vừa có tiền, vừa có võ công cao cường chỗ dựa tốt như vậy, nàng phải kiếm ở đâu ra đây.
Đến buổi tối, sau một hành trình đi đường mệt mỏi, cộng thêm cùng Lãnh Hiên đi dạo cả đường phố, Hàn Nguyệt cảm thấy mất hết sức lực, chỉ cần leo lên giường đã ngủ rất nhanh.
Lãnh Hiên bên phòng thì đang nóng lòng đi qua đi lại, như thường lệ giao ước trước đó, mỗi tối hầu cận của nguyên chủ, sẽ đến phòng của Lãnh Hiên, truyền đạt ký ức cho y.
Thời gian này, đều đặn mỗi ngày đều xuất hiện, hắn không có ý định cho ta nghỉ ngơi hay sao, giả vờ quên một lần không được ư?