Nhưng lí do cốt yếu nhất, để Vương Lam muốn rời đi là vì... nàng thích được ở một mình, có không gian riêng, làm gì cũng không bị người khác chú ý.
Để đạt được điều này, tất nhiên bọn họ phải chọn cách rời đi.
Sau thời gian nghỉ chân, bọn họ tiếp tục lên đường, vượt qua đoạn đường khó đi trước đó, bây giờ bọn họ đã có thể thông thả hơn, điều này chứng tỏ... đã sắp đến trấn trên nha.
Không bao lâu, cuối cùng ba người đã đứng trước khu ra vào của thị trấn, nơi đây người người qua lại, hoạt động mua bán cũng khá đông đúc.
Vương Lam nghĩ trong lòng, chuyện bán táo hôm nay chắc chắn là sẽ có thu hoạch.
Lục Tiểu Thanh quen đường lối, dẫn hai người họ đi đến một tửu lâu cách đó không xa, thường ngày củi mà Lục Tiểu Thanh đốn được, đều đưa đến đây bán lấy tiền.
Chưởng quầy ở đây nhìn khá lương thiện, hay giúp đỡ những người khó khăn, danh tiếng trong trấn, ai nấy đều nghe qua.
Lục Tiểu Thanh gặp được chưởng quầy, đưa số củi hôm nay cho ông ta kiểm tra và định số tiền xong, là có thể mang xuống nhà bếp.
Ở lại cửa sau của tửu lâu chỉ còn hai người Vương Lam, chưởng quầy là người từng trải, lại tiếp xúc nhiều tầng lớp khác nhau, ông cảm thấy hai vị cô nương đi cùng Lục Tiểu Thanh rất kì lạ.
Còn kì lạ ở đâu, ông vẫn không tìm ra được, hai bên đành bắt đầu nói vài câu dò xét.
Chưởng quầy hỏi hai người từ đâu đến, có quan hệ ra sao với Lục Tiểu Thanh.
Vương Lam nhẹ nhàng trả lời, giống như lời Phương đại tẩu đã dặn trước, nàng nói... bọn họ là người thân bên nhà của thê tử Lục Tiểu Thanh, hiện tại từ thôn bên cạnh sang đây, để thăm tỉ tỉ một thời gian, hôm nay sẵn tiện cùng Lục Tiểu Thanh lên trấn.
Chưởng quầy gật gật đầu, xem như đã nắm bắt được mối quan hệ giữa bọn họ, chỉ là trước nay quen biết Lục Tiểu Thanh khá lâu, chưa hề nghe y nói qua bên nhà thê tử của y, còn có hai vị cô nương chưa xuất giá.
Mặt khác, cho dù hai người đây là người của thôn bên cạnh, thì chẳng lẽ nào trước nay, họ không đi họp chợ ở trấn trên?
Nếu như có đi, ta làm sao không nhận ra được đâu, từ bọn họ tỏa ra khí chất rất khác biệt, nhìn qua một lần chắc chắn sẽ có ấn tượng.
Ngài chưởng quầy đây vô cùng thẳng tính, nghĩ sao nói vậy, liền truy hỏi hai người.
Chưởng quầy: "À thì ra là người của thôn bên cạnh, nhưng là ta cũng chưa từng thấy hai người bao giờ."
Lạc My: "... chắc là do ngài đây không nhận biết chúng ta mà thôi, người ở các thôn lân cận nhiều như vậy, ngài đâu thể nào nhớ hết."
Chưởng quầy: "Cô nương nói không sai, nhiều người qua lại, thật tình làm sao ta có thể nhớ hết người đi trên phố.
Tuy nhiên, nếu đổi lại là hai vị cô nương đây, ta chắc chắn sẽ nhận ra ngay."
Lạc My nhìn qua Vương Lam, ý tứ thể hiện rõ ràng. Vị chưởng quầy đây cố tình hỏi cho đến cùng a.
Lúc này Lục Tiểu Thanh từ trong nhà bếp đi ra, nghe được đôi lời từ cuộc nói chuyện của hai bên, mà lo lắng chạy ngay đến giúp hai người kia giải vây.
Lục Tiểu Thanh: "Chưởng quầy, người đừng hỏi dồn dập như thế, hai muội ấy từ nhỏ đã sống cách biệt với mọi người, cửa lớn cửa nhỏ đều không bước ra ngoài, thì làm sao ngài có thể gặp qua."
Chưởng quầy mặt khó hiểu nhìn ba người: " Sao có thể chứ, trước nay chưa từng ra ngoài, ta không nghe ai nói xung quanh đây, có hộ dân nào như vậy."
Lạc My: "Ngài không nghe, nhưng nó vẫn là sự thật, hai tỉ muội chúng tôi, quả thật chưa từng bước ra thế giới này."
Câu này của Lạc My được tính như lời nói thật tâm, bọn họ vốn dĩ trước nay chưa hề tồn tại ở thế giới cổ đại này.
Nhờ sự thuyết phục của Lục Tiểu Thanh và Lạc My, cùng sự chân thành đến thiện lương của ba người họ, mà chưởng quầy trở nên tin tưởng vô cùng.
Còn vui vẻ muốn làm mai, kiếm phu quân cho hai người họ, ông ta không ngại tốn công, chỉ cần có thể tác hợp được mối tốt.
Vương Lam cảm thấy câu chuyện đi càng lúc càng xa, nếu không dừng lại, chắc chắn còn kéo theo nhiều chuyện rắc rối.
Vương Lam: "Xin lỗi chưởng quầy, chuyện hôn sự đó, chúng tôi xin phép từ chối.
Trước mắt, chúng tôi vẫn chưa có ý định thành thân, nếu không có việc gì khác, chúng tôi xin phép đi trước."
Từ lúc gặp đến bây giờ, Vương Lam mới lên tiếng nói chuyện, vừa nghe qua chất giọng của Vương Lam, chưởng quầy càng thêm ưa thích, nhẹ nhàng, dễ nghe vô cùng.
Chưởng quầy: "Các người định đi đâu sao?"
Lục Tiểu Thanh có chút ái ngại: "Chúng tôi định là đi bán loại trái cây này."
Nói xong, Lục Tiểu Thanh thật tình đỡ sọt tre của mình xuống, giở ra cho chưởng quầy xem qua.
Vương Lam thừa cơ hội nói thêm vào: "Chưởng quầy, đây là quả táo chúng tôi vừa hái được trên núi sáng hôm nay, tươi mát vô cùng, ngài ăn thử một quả đi."
Lạc My đưa qua một quả cho chưởng quầy nếm thử: "Rất ngon, ngài ăn đi, nếu được... hãy mua giúp chúng tôi."
Chưởng quầy nhìn thấy trái cây trước mắt đẹp đẽ mọng nước, không thể cưỡng lại mà cắn một miếng, cảm nhận được vị ngon của quả táo lan tỏa trong miệng, có ngọt có chua, lại giòn, quả nhiên là loại trái cây rất ngon.
Tất nhiên a, đến thời hiện đại của bọn họ, còn người người đều thích táo kia mà, bởi vì nó rất ngon, rất dễ ăn, lại nhiều dinh dưỡng.
Ngay sau khi nếm thử, phát hiện vị ngon mới lạ này, chưởng quầy vui vẻ bàn bạc giá cả cùng bọn họ.
Người đứng ra bàn chuyện làm ăn dĩ nhiên là Lạc My, dù sao đều xuất thân từ gia đình thương gia.
Nhưng là trong nhóm gia tộc của sáu người họ, Vương Lam là người không thích can dự vào chuyện kinh doanh nhất.
Lạc My cùng chưởng quầy đưa ra giá mua bán vô cùng hợp lý, là ba lượng bạc, mỗi sọt tre là một lượng.
Cả quá trình định giá đến chốt giá nhận tiền chỉ trong chớp mắt, Lục Tiểu Thanh ngạc nhiên thấy rõ, y không nghĩ Lạc My lại có khả năng bàn chuyện mua bán nhanh như thế.
Rõ ràng khi nãy, muội ấy chỉ mới hỏi ta sơ qua giá của vài món hàng mà thôi, hiện tại đã có thể tự định giá.
Hơn nữa, quả giòn này không chỉ ăn được mà còn bán rất có giá, là ba lượng bạc, với số tiền này, ta phải đốn củi siêng năng trong vòng nửa tháng.
Chưởng quầy vui vẻ tiễn họ ra về, còn không quên nhắc lại vụ mai mối trước đó, làm Vương Lam cả người khó chịu.
Trước kia ở nhà, một tháng có biết bao nhiêu buổi đi xem mắt, nàng đã rất không hài lòng, bây giờ xuyên không đến đây, cũng không tránh được?
Lạc My thì chẳng mấy khi để ý đến chuyện này, nàng cũng không thích mấy vụ mai mối kia, nhưng đến độ bài xích như Vương Lam thì chưa đến nỗi, bởi vì, nàng luôn dùng chuyện đi xem mắt để tìm trò vui đùa a.
Ra khỏi tửu lâu, hai người Vương Lam muốn đi một vòng xem xét tình hình, quan trọng nhất chính là... mua cái gì đó ăn nha, từ khi xuyên qua đến giờ, bọn họ ăn uống vô cùng khổ cực.
Lạc My muốn ăn mì hoành thánh, nên ba người đã cùng nhau ghé vào, gọi ra mỗi người một tô, vì đang có tấm khăn che mặt, cho nên động tác ăn uống của hai người có chút khó khăn.
Những vị khách xung quanh, cũng nhìn họ với ánh mắt tò mò, trước đó vị chưởng quầy kia cũng nhìn chằm chằm vào tấm khăn che mặt này.
Vất vả ăn xong tô mì, hai người Lạc My lại đi thêm một vòng các sạp hàng. Đột nhiên, Vương Lam ghé vào một tiệm bánh bao khá to trên phố, kéo nhẹ tay áo Lạc My, ý nói vào đó xem qua.
Lạc My dẫn đầu bước vào, Vương Lam và Lục Tiểu Thanh tiếp bước theo sau. Ba người mỗi người một cái bánh bao, nếm qua hương vị, nói chung thì không có gì đặc biệt, tại sao tiệm này lại đông khách như vậy.
Vương Lam: "Không ngon, nhưng lại có nhiều khách, nguyên nhân là ở đâu?"
Lục Tiểu Thanh: "Ta thấy rất ngon mà, ta vẫn nhớ vào tết năm ngoái, ta đã để dành ít tiền, để mua hai cái về cho nương tử."
Lạc My: "... Vương Lam, có thể yêu cầu của tỉ cao quá rồi không?"
Vương Lam: "Vậy... muội thấy ngon sao?"
Lạc My cười miễn cưỡng lắc đầu: "Không ngon chút nào, lớp vỏ còn không ngon bằng của Phương đại tẩu làm nha."
Lục Tiểu Thanh: "Nhưng là nhân bên trong, đặc biệt đắt tiền."
Vương Lam lúc này mới chợt hiểu ra, cái ngon mà mọi người ở đây nói, chắc chắn không phải là về mùi vị, mà là giá trị làm nên cái bánh.
Để chứng minh suy nghĩ của mình, nàng bước ra kéo vài người khách xung quanh đến hỏi mấy câu, sau cùng cho thấy, suy đoán của nàng là đúng.
Bảo sao... tiệm bánh đông khách, mà mùi vị lại không ngon là mấy.
Vương Lam: "Lục đại ca, vị ngon của chiếc bánh xuất phát từ đánh giá của người ăn, có hợp khẩu vị hay không.
Nhân bên trong cho dù đắt tiền đến đâu, nếu bánh không ngon, thì kết quả vẫn là không ngon."
Lạc My vỗ vai Lục Tiểu Thanh như để cổ vũ, Vương Lam a... là một người có tài nấu ăn thuộc hạng chuyên nghiệp, những thứ tỉ ấy nói không ngon, thì đúng là không ngon. Chuyện như thế này, Lạc My đã chứng kiến rất nhiều lần
Trong lúc hai người Lạc My và Lục Tiểu Thanh đang đồng cảm với nhau, trước cửa tiệm bánh bao, thì Vương Lam đã đi xa từ bao giờ, khi nàng nhìn lại tìm kiếm hai người kia, thì đã không thấy.
Và khổ tâm nhất là... Vương Lam luôn không nhớ được đường đi, trong nhóm của bọn họ, nàng luôn có danh xưng thánh lạc đường a.
Vụ lạc đường lần này nên trách ta đi quá nhanh, hay trách bọn họ đi quá chậm đây, hiện tại ta phải làm sao mới được...
Vào thời khắc bất an này, có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, làm cho Vương Lam như vớ được khúc gỗ giữa lòng sông sâu thẳm, nhanh chóng mà bám víu vào nó.
"Sao cô nương lại ở đây, lại lạc đường đúng không?
Có cần ta đưa về thôn hay là đi tìm người cùng với ngươi."
Vương Lam: "Vị tỉ tỉ xinh đẹp, thật may gặp được tỉ ở đây, ta quả thật vui mừng, vốn dĩ ta đi cùng với muội muội và Lục đại ca, nhưng bây giờ lại lạc mất nhau.
Tỉ có thể cùng ta đi tìm họ hay không?"
Vị cô nương xinh đẹp kia, lạnh nhạt trả lời: "Được thôi, ta cùng cô nương đi một vòng quanh đây tìm họ."
Vương Lam phấn khởi lấy lại tinh thần, theo sau vị tỉ tỉ xinh đẹp kia, tìm kiếm bọn người Lạc My.