Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 16




Lãnh Hiên cảm thấy có chút lạ, ta ngủ được hay không, cùng hai người bọn họ có liên quan?

Tuy suy nghĩ là vậy, nhưng trước giờ Lãnh Hiên luôn trả lời mọi câu hỏi của Hàn Nguyệt: "Cũng rất tốt. Nói đến còn phải cảm ơn Trần tướng quân nha.

Cả đêm hôm qua vì lo lắng cho sự an nguy của ta, mà đã cử không ít binh lính đến thay ca trực đêm."

"Lãnh đại nhân không cần khách sáo, đây là trách nhiệm của ta.

Ngài là hồng nhân bên cạnh tể tướng đại nhân, ta càng không thể xem nhẹ sự an toàn của ngài."

Cái tên Trần tướng quân này, cứ thích xuất hiện bất ngờ. Làm tâm mình cứ bất an vô cùng.

Hàn Nguyệt đang trong lúc tập trung nghe Lãnh Hiên nói chuyện, vô tình bỏ đi trạng thái phòng vệ, Trần tướng quân đột nhiên xuất hiện làm nàng cũng không khỏi giật mình.

Hàn Nguyệt bực tức: "Trần tướng quân, ta nói ngài... sau này, đừng đột nhiên xuất hiện như vậy.

Rất dễ hù dọa người khác, ta ngày thường không chịu nổi dạng chơi đùa thế này đâu."

Trần tướng quân quan sát thái độ và cử chỉ của Hàn Nguyệt, xem ra lời đồn về vị tiểu thư này không đúng rồi đi.

Nghe thiên hạ đồn đại rằng thiên kim nhà tể tướng, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng tính cách lại vô cùng khó chiều, hạ nhân trong nhà quá nửa là do nàng ta thay đổi liên tục.

Tài nữ thì không đáng giá nhắc đến, có điều, nàng ta có biệt tài đánh đàn rất hay, ngoài ra còn vài chuyện nữa mà ta vẫn chưa tra ra được.

Hôm nay gặp được người thật, thì không giống cho lắm, nói nàng ta khó hầu hạ, nhưng ta lại thấy rất dễ dàng hay sao?

Trừ trước đó trên đường đến đây, đôi lúc cũng hay đưa ra những yêu cầu vô lí. Chỉ là... từ khi bước ra khỏi Bạch Cốc, phong thái của nàng ta thay đổi rất nhiều.

Sự kiêu ngạo, khinh thường người khác lại chuyển sang tươi vui, hòa nhã hơn với người hầu xung quanh...

Hoặc giả, nàng ta không phải là thiên kim tể tướng, nếu vậy... có khi tin tức tình báo đã đưa sai rồi ư.

Nhưng như vậy thì, nàng ta lại là thân phận gì đây? Rõ ràng, người trong kinh thành cũng báo danh cho nàng ta là Hàn tiểu thư kia mà?

Trần tướng quân hành lễ: "Xin nghe theo chỉ dẫn của Hàn tiểu thư."

Trong lúc Hàn Nguyệt khiển trách Trần tướng quân, thì Lãnh Hiên đã ăn khá no, hiện tại ta thật sự chỉ muốn đi ngủ.

Nếu không phải xuyên qua thì tốt rồi, bây giờ muốn làm gì, cũng sợ người ta nghi ngờ, tứ phía đều là địch, thật nguy hiểm,...

Lãnh Hiên: "Trần tướng quân, cơm trưa cũng đã dùng qua, ngài cho thông cáo với thuộc hạ của ngài, chuẩn bị tiếp tục hành trình đi."

Thay vì chấp hành mệnh lệnh, Trần tướng quân lại tỏ ra khá do dự.

Hàn Nguyệt cảm nhận sự do dự thoáng qua đó, nàng nhanh chóng lên tiếng: "Sao vậy, ngài không định về kinh?"

Trần tướng quân: "Không phải, tất nhiên chúng ta phải nhanh chóng quay về kinh thành.

Ta là đang suy nghĩ, nên đi bằng đường bộ hay là đường thủy sẽ an toàn hơn."

Lãnh Hiên lạnh giọng: "Đường bộ hay đường thủy, đều sẽ do ta quyết định,

Có nguy hiểm hay không... tại sao Trần tướng quân lại có thể biết trước như vậy?

Trần tướng quân giật mình, không ngờ vị Lãnh đại nhân này, tuổi đời còn rất trẻ, lại có cách ăn nói sắc sảo như vậy.

Ta nên cẩn trọng hơn mới được: "Ý của ti chức chỉ là lo xa mà thôi, an toàn nên được đặt lên hàng đầu.

Như vậy ti chức mới có thể an tâm."

Hàn Nguyệt bên này che miệng cười, không nói thì hơn, càng nói càng lộ ra sơ hở.

Rõ ràng trước khi xuất kinh, hai người bọn họ đã được giấu kĩ thân phận, nhưng khi nãy Trần tướng quân có nói qua một câu về thân phận của Lãnh Hiên, nói rằng cậu ấy là hồng nhân bên cạnh tể tướng.



Điều này cho thấy Trần tướng quân biết được chút thông tin nào đó đi, nhưng có vẻ không được chính xác.

So với Hàn Nguyệt, Lãnh Hiên cũng phát hiện nhiều thứ không hợp lý.

Lãnh Hiên: "Có chút kì lạ, lần này chúng ta ra khỏi kinh thành, cũng không có mấy người biết chuyện.

Nếu giữa đường thường xuyên gặp nguy hiểm, có phải hay không có người ở đằng sau, cố tình giở trò gây khó dễ?"

Hàn Nguyệt tỏ ra nghiêm túc: "Rất đúng, chắc chắn chuyến đi này đã bị tiết lộ, cho nên... Trần tướng quân, ngài không cần phải lo xa nữa, trực tiếp di chuyển bằng đường bộ là được."

Đường thủy hay đường bộ, chẳng phải đều như nhau, có nguy hiểm thì sẽ có, nhưng nếu không tránh được, thì cố tình dẫn dắt bọn chúng hành động.

Hơn nữa, dù có xảy ra chuyện bất ngờ gì... thì trên đất liền cũng sẽ dễ chạy trốn hơn à.

Bên cạnh đó, đường bộ đi nhiều chỉ mệt nhưng đi thuyền sẽ say sóng đó. Với là, đường bộ sẽ đi qua nhiều thành trấn khác nhau, khi đó mình tha hồ vui chơi khám phá, thế giới cổ đại này cũng rất nhiều điều hay.

Lãnh Hiên biết ngay những gì mà Hàn Nguyệt đang suy nghĩ nha: "Trần tướng quân, ta quyết định di chuyển bằng đường bộ.

Ngài cho người sắp xếp, một khắc nữa chúng ta khởi hành lên đường."

Hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên nắm quyền quyết định, Trần tướng quân hắn ta cũng không tiện thể hiện quá nhiều.

Rất nhanh chóng, hắn ta đã nhận lệnh quay đi chuẩn bị cho việc khởi hành.

Thanh Liên: "Tiểu thư, nô tì đi chuẩn bị sắp xếp hành lý cho người."

Hàn Nguyệt gật đầu, phất tay ra hiệu nàng cứ việc đi lo liệu chuyện của mình.

Thanh Liên xoay người định bước đi, thì Lãnh Hiên chợt ngăn lại: "Ta có điều thắc mắc?"

Hàn Nguyệt: "..."

Thanh Liên: "..."

Lãnh Hiên có chút ủy khuất: "Ta muốn hỏi là... Tại sao ta không có người đi theo hầu hạ?"

Đúng rồi, tại sao một vị hầu gia cao quý như Lãnh Hiên, lại không có lấy một người trung thành kề cận hầu hạ!

Hàn Nguyệt cùng Lãnh Hiên đều hướng mắt về phía Thanh Liên, chờ đợi nàng giải đáp.

Tình huống này, Thanh Liên đành bó tay nha, vốn dĩ từ lúc xuất phát nàng chỉ thấy Lãnh Hiên đi cùng Trần tướng quân.

Còn về thuộc hạ thân cận của hầu gia hiện tại đang ở đâu, làm gì, làm sao ta có thể biết.

Thanh Liên thành thật trả lời: "Thưa tiểu thư cùng hầu gia, thứ cho nô tì không biết.

Khi xuất phát, nô tì đã thấy hầu gia đi cùng đoàn người của Trần tướng quân mà đến.

Ngoài đội quân bí mật của hầu gia và lão gia chia nhau ra theo dõi ngầm bảo vệ hai người, thì nô tì không rõ vị thuộc hạ thân cận của người đang ở đâu!"

Ừm... thì ra ta cũng có một vị thuộc hạ thân cận nha, theo như mấy tiểu thuyết trên mạng hay viết.

Những người thuộc hạ thân cận này, có rất nhiều kĩ năng đặc biệt, có khi nào... hắn biết cả thuật ẩn thân hay không?

Lý nào nguyên chủ xuất kinh, lại không dẫn hắn theo cùng kia chứ. Trừ phi... hắn được giao cho một nhiệm vụ quan trọng hơn!

Sau khi trả lời xong câu hỏi của Lãnh Hiên, Thanh Liên gấp rút đi thu dọn đồ đạc của tiểu thư và nàng. Nữ nhân bọn họ, đồ vật có chút nhiều so với nam nhân a.

Hiện tại nơi đây chỉ còn lại hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên, thuận theo cho việc trao đổi việc riêng tư.

Tuy nhiên cũng phải nhìn trước ngó sau, tránh tai mắt của Trần tướng quân.

Hàn Nguyệt: "Cậu vui đến như vậy sao?



Ngày thường cậu cũng có không ít vệ sĩ, bây giờ còn làm ra vẻ thích thú?"

Lãnh Hiên đang phấn khích, thì bị Hàn Nguyệt dội cho một gáo nước lạnh, cậu ta bực tức ra mặt.

"Cậu không hiểu được đâu, đúng là khi ở thế giới kia, vệ sĩ tớ không hề thiếu, nhưng ở cổ đại này lại khác."

Ánh mắt Hàn Nguyệt nói lên sự khó ở hiện tại của cô nàng.

Khác nhau, khác ở chỗ nào... chẳng phải cũng chỉ có nhiệm vụ bảo vệ hay sao?

Những người làm nghề này, ai mà không học một vài môn võ phòng thân.

Lãnh Hiên tươi cười khoái chí: "Tất nhiên khác, cậu chưa nghe nói qua à.

Thuộc hạ thân cận thời cổ đại, thường được mời từ những vị cao thủ võ công cao cường, hơn nữa còn có thể sở hữu nhiều kĩ năng khác."

Ra là cậu ấy bị lậm vào tiểu thuyết quá nhiều đây mà, đây là thời không cổ đại, không phải thế giới tu tiên huyền huyễn cho nên, mình phải cảnh tỉnh cậu ta mới được.

Hàn Nguyệt: "Bớt bớt lại đi, đây là thế giới hiện thực, không phải tu chân giới."

Trí tưởng tượng bay bổng của Lãnh Hiên một lần nữa bị Hàn Nguyệt dập tắt, nếu nói đây là thế giới hiện thực... thì đúng so với người ở thời không này.

Nhưng với bọn họ thì hoàn toàn không, chẳng phải chúng ta vừa mới xuyên vào đây ư, thật là một nan đề khó giải.

Hàn Nguyệt trở nên trầm tính nhỏ giọng hỏi: "Đêm qua, mọi chuyện vẫn bình thường?"

Lãnh Hiên gật đầu: "Không có gì lạ, có điều từ đây về lại kinh thành khá xa, tớ nghĩ hắn ta vẫn chưa từ bỏ đâu..."

Chuyện này, đúng là không dễ dàng gì vượt qua, càng về gần kinh thành, thì bọn họ càng phải cẩn thận hơn.

Nếu phe địch không thể tìm ra được thứ họ muốn trước khi vào kinh, thì xem như nhiệm vụ thất bại.

Mà bọn họ cũng không muốn chạm đến thất bại, vì vậy cuộc chiến ngầm này vốn dĩ sẽ không biến mất.

Quan trọng là... Trần tướng quân hắn ta... chọn cách nào để đạt được mục đích mà thôi.

Hàn Nguyệt: "Cậu phải luôn đề cao cảnh giác, chúng ta hiện tại không có thân tín, mọi việc phải do bản thân giải quyết."

Lãnh Hiên: "Tớ biết rồi."

Khi hai người vừa kết thúc câu chuyện, Thanh Liên bước vào thông cáo đã đến giờ xuất phát, mời hai người di chuyển ra xe ngựa.

Đi xe ngựa là một lựa chọn rất tốt, dù có hơi xốc nảy, nhưng vẫn hơn di chuyển bằng thuyền.

Lãnh Hiên: "Tiểu thư, xin mời. Chúng ta phải khởi hành rồi."

Hàn Nguyệt: "Đa tạ Lãnh đại nhân nhắc nhở."

Cái tên này, hôm nay đột nhiên cử xử lễ độ như vậy, sáng nay đã uống nhầm thuốc gì sao?

Trong lúc Hàn Nguyệt mắng thầm Lãnh Hiên, thì cậu ta vô cùng phấn khởi về chuyến hành trình tiếp theo.

Không mấy quan tâm đến thái độ mặt lạnh của Hàn Nguyệt.

Còn về vấn đề cậu ta thể hiện sự nho nhã khi nãy, là do bị ảnh hưởng phong thái của nguyên chủ thôi.

Chính bản thân của Lãnh Hiên, cũng không nhận ra được điều thay đổi này.

Màn này vô tình lọt vào tầm mắt của Trần tướng quân, ông ta cảm thấy quan hệ giữa hai người này... có gì đó rất lạ.

Không biết bọn họ có thân phận thế nào, chủ nhân chỉ căn dặn ta chỉ cần lấy được trân bảo.

Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, vạn nhất đừng đụng đến bọn họ. Xem ra hai người họ cũng thuộc những người có thân phận không tầm thường.