Thời Khắc Rung Động

Chương 45




Ở bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu.

Cả đoạn đường, Cao Nhất Thành luôn nắm chặt lấy tay cô, hiện giờ trên tay anh còn dính đầy máu tươi của cô, cảm giác có chút không thực.

Rõ ràng lúc nãy cô vẫn còn lành lặn đứng trước mặt anh nhưng giờ đã nằm trong phòng cấp cứu, không rõ sống chết. Đáng lẽ ra người nên nằm trong đó là anh mới đúng, tại sao lại là cô kia chứ?

Anh mệt mỏi gục mặt vào tường, trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh của cô một cách rõ ràng. Bàn tay lãnh lẽo lẫn gương mặt trắng bệch dính đầy máu đó khiến cõi lòng anh run sợ, không có cách nào giữ được bình tĩnh.

Lỡ đâu… lỡ đâu… cô không qua khỏi thì phải làm sao?

Chỉ nghĩ đến đây thôi trái tim anh đã quặn thắt khó chịu, trước kia anh cứ tưởng rằng chỉ cần cô chết đi anh sẽ cảm thấy vui, sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn. Nhưng sự thật chứng minh rằng, không phải như vậy, anh hoàn toàn không muốn cô chết, anh chỉ muốn cô sống, muốn cô phải mãi nãi ở bên cạnh anh.

Anh thật sự hối hận, nếu như lúc đó anh nhất quyết đưa cô về, nếu như lúc đó anh không giận dỗi vô cớ, nếu như đó… anh nhẫn nại thêm một chút, đặt mình vào vị trú cho cô, hiểu cô hơn, vậy thù tốt biết mấy.

Nhưng mà bây giờ cho dù anh có nói gì cũng là vô ích, mọi việc vẫn không có cách nào thay đổi, Tiểu Nguyệt vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu kia, không rõ tình hình.

“Nhất Thành!” Diệp Vĩ Luân lúc nãy đang đi trên đường thì vô tình nhìn thấy anh lẫn trong dòng người, còn cùng lên xe cấp cứu, hỏi ra mới biết thì ra là Tiểu Nguyệt gặp tai nạn nên đã nhanh chóng đuổi theo đến đây.

Cao Nhất Thành ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩ Luân, hốc mắt đỏ hoe như có hơi nước, giọng khàn khàn mệt mỏi: “Diệp Vĩ Luân? Sao cậu lại ở đây?”

“Khoan hỏi việc tại sao tôi lại ở đây, Tiểu Nguyệt sao rồi?”

Anh lắc đầu, ánh mắt hướng về phía phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn.

Diệp Vĩ Luân xem như đã hiểu được tình hình hiện giờ, không hỏi nữa chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại quan sát anh, đoán cảm xúc.

Nếu là trước đây, đừng nói đến việc đau buồn, thậm chí anh còn không thèm quan tâm đến, mặc kệ sống chết của cô. Nhưng hiện tại, Diệp Vĩ Luân thật sự không ngờ rằng anh lại vì cô mà thấp thỏm, lo sợ đến vậy, hoàn toàn chưa từng thả lỏng dù chỉ một giây.

Diệp Vĩ Luân há miệng, định hỏi gì đó thì đúng lúc bác sĩ lại bước ra, Cao Nhất Thành hấp tấp lao đến như tên lửa, anh trầm giọng lo lắng: “Bác sĩ, cô ấy sao rồi, vợ tôi sao rồi?”

Bác sĩ lắc đầu: “Tình hình không khả quan, bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, cần phải truyền một lượng máu lớn, nhưng… bệnh viện lại không có đủ máu dữ trữ. Nếu người nhà bệnh nhân ai có nhóm máu O thì hãy theo tôi đi lấy máu, nếu không… e là không kịp nữa.”

“Nhóm máu O?” Nhất Thành lẩm bẩm, trong lòng như sắp sụp đổ nhưng vẫn cố gắng gượng.

Diệp Vĩ Luân khẽ giọng: “Hai chúng tôi đều mang nhóm máu A, trong nhất thời, làm sao có thể tìm được một lượng lớn máu O như vậy?”

Bác sĩ thở dài: “Chúng tôi đã liên hệ với những bệnh viện gần đây, nhưng chỉ sợ là bệnh nhân không cầm cự được lâu đến vậy, nếu không tìm được cách giải quyết, chúng tôi không thể chắc chắn được đều gì cả, hơn nữa… bệnh nhân cũng đã rất nguy kịch rồi.”

Cao Nhất Thành cố lấy lại sự bình tĩnh, anh nói: “Phát loa thông báo đi.”

Bác sĩ: “Vậy… Được!”



Trong tình hình cấp bách, bệnh viện không còn cách nào khác chỉ có thể nghe theo lời Cao Nhất Thành, phát loa thông báo đến bệnh nhân lẫn người nhà bệnh nhân đang có mặt tại bệnh viện để cầu cứu.

“Bệnh viện chúng tôi đang có một bệnh nhân đang rất nguy kịch cần truyền máu gấp, nếu người nhà bệnh nhân ai có nhóm máu O xin hãy đến phòng truyền máu, hỗ trợ chúng tôi cứu chữa bệnh nhân kịp thời. Xin nhắc lại…”

Cao Nhất Thành không chờ thêm được nữa, anh thật sự gấp đến phát điên, vội cướp lấy loa thông báo: “Chỉ cần cứu được vợ tôi, tôi sẵn sàng bỏ ra 10 tỉ để hậu tạ, nhất quyết không nuốt lời.”



Sau đó, quả thật đã có rất nhiều người đến muốn truyền máu, các bệnh viễn cũng đã đem máu tiếp ứng đến, tạm thời giữ được mạng cho Tiểu Nguyệt. Chỉ là… ngay cả bác sĩ cũng không dám đảm bảo, mọi chuyện vẫn rất khó nói trước được.

Diệp Vĩ Luân nhẹ nhàng vỗ vào vai anh an ủi: “Sẽ không sao đâu, bọn họ đều là bác sĩ hàng đầu, chắc chắn có thể cứu sống cô ấy.”

“Vĩ Luẫn, nếu như người nằm trong đó là tôi thì tốt biết mấy. Cô ấy sợ đau như vậy, cậu nói xem, lỡ như cô ấy không muốn tiếp tục gắng gượng nữa, vậy thì phải làm sao đây?” Giọng anh mang theo chút nghẹn ngào, thậm chí còn có thể nhìn thấy được tay anh đang run, Cao Nhất Thành anh, vậy mà cũng biết sợ rồi.

“Sẽ không đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.” Diệp Vĩ Luân nói.

Anh ngoảnh mặt đi, vội lau giọt nước mắt sắp rơi ra ngoài, lại trầm giọng, anh nói: “Chỉ cần cô ấy bình an vô sự, cho dù có bị giảm bớt tuổi thọ, tôi cũng cam lòng.”

Diệp Vĩ Luân có hơi giật mình, anh ta không ngờ người nói ra câu này lại là Cao Nhất Thành.