Thời Khắc Rung Động

Chương 38





Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cao Nhất Thành đã quay lại biệt thự, vừa nhìn thấy anh cô ta đã vội vàng chạy đến bên cạnh, giọng nỉ non.

“Nhất Thành, cô ấy không sao chứ? Đáng lẽ em không nên đụng vào đồ của cô ấy làm cho cô ấy khó chịu. Em biết là cô ấy không thích em, em…”

“Rốt cuộc cô đã làm gì Tiểu Nguyệt?” Còn chưa đợi cô ta kể khổ xong thì anh đã ngắt lời, giọng trầm mặc mang theo sự trịnh trọng, khiến cho cô ta không rét mà run, trong lòng bất an.

“Anh… anh nói gì vậy?” Cô ta giả vờ không hiểu lời anh nói, còn bày ra bộ mặt ngây thơ vô số tội.

“Có phải cô đã đánh cô ấy không?” Anh vẫn tiếp tục tra hỏi, không chừa chô cô ta đường lui.

Cô ta vì chột dạ mà tức giận, hung hăng nhìn thẳng vào mắt anh mà chất vấn: “Anh nghĩ em là người như vậy sao? Có phải cô ấy đã nói gì với anh rồi không?”

“Cô ấy không hề nói gì cả, là tôi muốn biết sự thật.” Anh lạnh giọng, ánh mắt ảm đạm không chút mềm mỏng.

“Sự thật? Sự thật gì chứ? Rõ ràng anh đang nghi ngờ em đã làm hại đến vợ của anh, rõ ràng anh không hề tin tưởng em một chút nào.” Cô ta hét lên, dùng lí lẽ của mình để che đậy sự giả tạo của thân.

“Vậy thì cô giải thích như thế nào về những vết thương của cô ấy?” Cao Nhất Thành bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Nếu em nói em chỉ đang phòng vệ chính đáng, anh có tin không? Không lẽ anh quên rằng đầu óc cô ấy không được bình thường? Nói trắng ra là một kẻ điên khùng không biết khi nào sẽ phát bệnh, không lẽ em đứng yên để cho cô ta tấn công mình à?” Cuối cùng thì cô ta cũng đã lộ ra bộ mặt thật của mình, lời nói cũng không còn kiêng dè như trước đây.

Cao Nhất Thành cau mày, nheo mắt nhìn cô ta, anh chậm rãi nói: “Cô ấy sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ làm loạn.”

“Anh tin tưởng cô ta đến vậy sao còn ra tay mạnh bạo với cô ta chứ? Rõ ràng anh không hề phủ nhận việc cô ta là một kẻ điên.” Cô ta hét lên, ánh mắt uất ức như một người vợ bị người đàn bà khác cướp đi người chồng của mình, chỉ vì ghen tuông nên mới nhất thời mất trí.

“Hồ Tuyên! Đủ rồi!” Anh không hiểu tại sao anh lại cảm thấy bực tức khi nghe những lời nói nặng nề này từ miệng của Hồ Tuyên, nó không hề giống như lúc anh mắng Tiểu Nguyệt, không phải là cảm giác sảng khoái khi chà đạp trên lòng tự tôn của người khác mà là một cảm giác vô cùng đau đớn. Vậy mà Tiểu Nguyệt lại phải chịu đựng “miệng đời” từ nhỏ đến lớn, bị bạn bè chế giễu, bị người khác xa lánh, còn bị người mình yêu thương coi thường. Rốt cuộc trong một năm nay, anh đã làm tổn thương cô vao nhiêu lần? Không đếm xuể, thật sự không thể đếm hết.

“Cao Nhất Thành, em hỏi anh, anh có yêu em không? Nếu anh yêu em, vậy thì từ ngay hôm nay trở đi, em không muốn nhìn thấy anh quan tâm đến cô ta nữa, có được không?” Cô ta hạ giọng, can đảm bước đến gần anh hơn, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh.

Anh cắn chặt quai hàm, anh không thể không quan tâm đến Tiểu Nguyệt nhưng cũng không thể thừa nhận rằng bản thân có tình cảm đặc biệt đối với cô. Suy cho cùng, anh vẫn không khác nào là một con rùa rụt cổ, chỉ biết trốn tránh trong cái mai rùa của mình.

Chợt, tiếng thoại trong túi quần của anh rung lên, anh hất tay cô ta ra, vội vàng nghe điện thoại, sau đó thì đi mất.

Hồ Tuyên siết chặt tay, khoé môi giương lên nụ cười bất mãn: “Anh không thể trả lời được, xem ra cô ta thật sự đã giữ một bị trí quan trọng trong lòng anh. Cao Nhất Thành à Cao Nhất Thành, tôi không ngờ rằng anh lại là một kẻ có gu mặn đến như vậy, ngay cả một con điên cũng có thể yêu. Đúng là tức cười!”