Thời Khắc Rung Động

Chương 36





Hồ Tuyên như hoá thành một kẻ điên, cô ta hậm hực đi qua phòng của Tiểu Nguyệt, nắm lấy tóc cô, mạnh tay vung một cú tát.

“Chát!”

“Á!” Tiểu Nguyệt đau đớn la lên, vùng vẫy muốn thoát ra. Truyện Dị Giới

Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm, cô ta đẩy cô xuống giường, dùng gối đè vào mặt cô, không cho cô có bất kì cơ hội kháng cự nào.

“Trần Tiểu Nguyệt, mày đúng là một con hồ ly tinh, xem ra lần trước tao đã quá nhẹ nhàng với mày. Mày nghĩ Cao Nhất Thành có thể bảo vệ cho mày sao? Mày quá ngây thơ rồi, hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là tuyệt vọng, thế nào là đi vào cõi chết.” Cô ta càng dùng sức, Tiểu Nguyệt càng giãy dụa.

Nhưng chỉ một lúc sau, cơ thể Tiểu Nguyệt đã bất động, không còn kháng cự nữa, lúc này cô ta mới bỏ chiếc gối ra, kéo cô dậy, một tiếng “chát” vang lên.

“Ư…” Hơi thở Tiểu Nguyệt yếu ớt như đã mất đi nửa cái mạng, mặc cho cô ta muốn làm thì thì làm, tầm mắt cô mơ hồ, vốn dĩ đã không còn đủ tỉnh táo để phản kháng.

“Sao hả? Chỉ cần mày cầu xin tao, tao sẽ tha cho mày.” Cô ta nhếch môi, chợt, ánh mất cô ta lia phải con gấu bông cũ kia, trong đầu cô ta loé lên một suy nghĩ, vương tay cằm lấy con gấu bông kia, vội vàng bước xuống giường.

Hai mắt Tiểu Nguyệt như có một vầng sáng, cô cố mở to mắt, trong lòng hốt hoảng: “Không được, trả lại gấu bông cho tôi!!!”

“Đến đây, tao cho mày!” Cô ta nở nụ cười nham hiểm.

Tiểu Nguyệt dùng hết sức lực của mình lao đến chỗ cô ta, thế nhưng cô còn chưa chạm tay được cào con gấu bông thì đã bị cô ta gạt chân, té ngã xuống sàn.

“Ha!” Cô ta cười lớn, bước đến đạp lên bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt: “Đúng là một con ngu! Sao Cao Nhất Thành có thể động lòng với mày được nhỉ?” Cô ta khẽ cúi xuống, bóp chặt lấy cằm của cô, ánh mắt lia qua từng nơi trên cơ thể cô: “Là vì gương mặt này? Đôi mắt này? Hay là cơ thể này? Hửm?”

Cô ta hất cầm cô sang một bên, giả vờ ngắm nghía con gấu bông cũ trên tay: “Hừ! Có phải mày rất quý trọng con gấu bông nát này không? Vậy thì tao sẽ hủy hoại nó, sau đó… đến lượt mày.”

Tiểu Nguyệt siết chặt hai tay, đôi mắt hoen đỏ chứa đầy sự tức giận, cô gắng gượng đứng dậy, nhân lúc cô ta không để ý, cô hét lên, lao đến cắn chặt tay cô ta: “Gừ!!!”

“Con chó này! Mày…” Cô ta đau điếng, làm rơi con gấu bông xuống, dùng lực muốn đẩy Tiểu Nguyệt ra.

Nhưng ngay lúc đó, tiếng bước chân đầy nội lực lại vang lên, cô ta không vội ra tay.

“Hồ Tuyên!”

Đến khi giọng nói đó vang lên, cô ta xác định được đó thật sự là anh, nước mắt cô ta liền rơi lã chã, nghiêng đầu nhìn anh, nhanh chóng biến thành dáng vẻ của người bị hại.

“Nhất Thành, cứu em!”

Nhìn thấy Tiểu Nguyệt cắn chặt cánh tay Hồ Tuyên đến chảy máu mà cô vẫn không chịu buông ra, anh còn chưa biết rõ ngọn ngành đã đinh ninh rằng người sai là cô, anh sải bước đến, đẩy mạnh cô ra.

“Á!” Tiểu Nguyệt nhất thời bị tác động một lực, không thể giữ được thăng bằng, loạng choạng ngã về sau, vô tình cô bị đập đầu vào mép tủ đầu giường.

Nhất Thành phát hiện ra bản thân đã hơi mạnh tay, bất giác tiến về phía trước muốn đỡ cô nhưng Hồ Tuyên đã ngăn anh lại: “Nhất Thành, em đau quá!”

Vết thương trên cánh tay Hồ Tuyên chảy rất nhiều máu, còn in rõ ràng dấu răng của Tiểu Nguyệt, điều này khiến cho Nhất Thành cảm thấy tức giận, anh cho rằng anh chỉ vừa quan tâm đến cô một chút đã khiến cô tự coi mình là chủ của nơi này, muốn làm gì thì làm, vậy nên gương mặt anh lại càng khó coi hơn bao giờ hết, anh hối hận vì đã để bản rung động với cô, rõ ràng cô chỉ là một đứa nghiệt chủng mang dòng máu xấu xa của nhà họ Trần, không đáng để anh phải suy nghĩ nhiều đến vậy.

Anh lạnh giọng: “Trần Tiểu Nguyệt, cô quậy đủ chưa???”

Tiểu Nguyệt không ngẩng đầu nhìn anh, cô cũng cảm nhận được đau đớn mặc dù máu trên trán cô vẫn không ngừng chảy, lăn dài xuống cằm, rơi trên xuống sàn nhà.

Cô chậm rãi bò đến, để lộ góc mặt chảy đầy máu của mình trước mắt anh, hai tay anh siết chặt, trố mắt nhìn cô, hối hận chất chồng hối hận, đáng lẽ anh không nên mạnh tay với cô như vậy.

Nhưng Tiểu Nguyệt không nói lời nào, cô cũng không than đau, vội vàng cằm lấy con gấu bông cũ do mẹ mình tặng sau đó bỏ chạy ra ngoài.

Nhất Thành như nhận ra điều gì đó, anh siết chặt tay của Hồ Tuyên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Em… em thấy phòng cô ấy bừa bộn nên muốn giúp cô ấy dọn dẹp, sẵn tiện định vứt luôn con gấu bông rách đó, không ngờ cô ấy lại cảm thấy không vui.” Cô ta nhỏ giọng, như kiểu làm ơn mà bị mắc oán.

Cao Nhất Thành nghiến răng: “Cô có biết con gấu bông đó quan trọng với cô ấy thế nào không?”

“Em…”

Cô ta còn chưa kịp nói gì thì anh đã hất tay cô ta ra, gấp gáp đuổi theo Tiểu Nguyệt.

Hồ Tuyên hậm hực, trong lòng không cam tâm: “Chết tiệt! Sao anh ta lại quay về đúng lúc như vậy?”