Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 88




Chỉ là Lục Thời An không ngờ tới, lần “ở tạm” nhà Vệ gia lần này kéo dài đến năm sáu ngày. Trong nhà vốn đã dọn dẹp xong hết, nhưng Thời Hoạ không có ý định rời đi, mỗi đêm đều ngủ chung với Lục Thanh Gia, cũng không biết đã nói đến chuyện gì.

Hai nàng ngủ trong phòng, Vệ Miễn phải dọn đến thư phòng.

Đến ngày thứ bảy, Lục Thời An phòng không gối chiếc ở sương phòng quyết không cho nàng ăn vạ ở Vệ gia nữa, lập tức ôm nàng về nhà.

Nhìn thấy sắp đến cổng lớn của Vệ phủ, Thời Hoạ cầu xin hắn thả mình xuống, hắn nhìn xung quanh không có ai liền vỗ mông nàng, sau đó mới đặt nàng xuống.

Đã đến lúc lên đèn, đèn lụa trong viện được thắp sáng rực, trên mặt Thời Hoạ nhiễm màu hồng nhạt, tức giận liếc hắn.

Hai nhà sát vách, đi chưa đến trăm bước đã tới cửa nhà mới.

Toà nhà toạ bắc triều nam, cửa lớn sơn màu đỏ, gạch ngói xanh, tường cao viện sâu. Lúc này cánh cổng lớn mở ra, Lục Thời An đưa tay ra trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Nương tử, thất thần gì nữa? Vào nhà thôi!”

Nàng nhấc váy, bàn tay trắng trẻo đặt lên lòng bàn tay ấm áp của hắn. Bước vào cửa, đi qua bức tường lớn điêu khắc bức ảnh Mai Lan Trúc Cúc là đến bức tường gạch đá tinh xảo tiếp đó đến cánh cổng treo hoa phú quý.

Khắp phủ đều treo lồng đèn, chiếu sáng mọi nơi, khoảng sân rộng rãi thưa thớt, mái hiên nối liền sương phòng phía đông và phía tây, trông rất hài hoà. Tuy nó không lớn như Lục phủ nhưng lại khá đẹp và tinh xảo.

Rất nhiều người đứng trên hành lang của chính phòng, thấy gia chủ đi vào, bọn họ đều cúi đầu hành lễ. Thời Hoạ đi theo Lục Thời An đến trước cửa phòng, nha hoàn nhấc mành hỉ đỏ thẫm lên, sau khi đi vào phòng hắn ấn nàng ngồi trên ghế thái sư, sau đó với giọng ra ngoài: “Vào cả đi!”

Hạ nhân, nha hoàn đứng ở hành lang lập tức đi vào, sau đó quỳ xuống dập đầu hành lễ: “Tiểu nhân thỉnh an Nhị gia, nhị phu nhân!”

Thời Hoạ kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, nàng muốn nói rằng hai người chưa thành hôn, nhưng sợ làm trò trước mặt mọi người, nàng ngượng ngùng hé miệng, chớp mắt bất lực.

“Nhị phu nhân, không để bọn họ đứng lên sao?” Lục Thời An để nàng tự lên tiếng.

Hắn ngó lơ ánh mắt cầu cứu của nàng, mỉm cười cầm bát trà lên chầm chậm uống.

Thời Hoạ chà sát hai tay, nhìn qua Lục Thời An, sau đó nhìn đám hạ nhân đang quỳ, cuối dùng mím môi, ngập ngừng nói: “Tất cả đứng dậy đi!”

Tổng cộng có tám nha hoàn, một đôi phu thê trẻ tiếp quản phòng bếp, bốn gia đinh, và hai ma ma lớn tuổi.

“Thập Tứ tạm thời mua những người này trước, còn lại từ từ mua sau, tuỳ nàng quyết định!” Lục Thời An nói.

Thời Hoạ vội nói: “Như vậy là đủ rồi…” Bọn họ chỉ có hai người, vốn không cần nhiều người hầu hạ đến vậy.

“Đều nghe theo nàng!” Hắn đặt bát trà xuống, dịu dàng nhìn nàng.

Đợi đám hạ nhân báo tên xong, Lục Thời An lên tiếng: “Các người lui xuống đi!”

Mọi người lui ra ngoài hết, Lục Thời An ôm Thời Hoạ từ ghế lên, sau đó đi vào phòng tắm trong phòng.

Vẫn là ở đây tốt hơn nhiều, có thể thân thiết với nàng mà không cần kiêng nể gì.

Mấy ngày liên tiếp không được tiếp xúc da thịt, đêm nay có thể nói là mưa rền gió giật, đầy mãnh liệt. Thời Hoạ khóc lóc tiếp nhận từng đợt sóng này đến đợt sóng khác, qua ngày hôm sau không thể xuống giường được.

Cuộc sống phóng túng của hai người vừa trải qua mấy ngày đã có một vị khách không mời mà đến xuất hiện.1

Gần đây, có một toà nhà gần đó đã được bán đi, không biết là người nơi nào đến mua mà ước chừng có mười mấy chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa, gia chủ vẫn chưa hề xuất hiện, chỉ có một ma ma và nhóm nha hoàn hạ nhân ra ra vào vào để dọn dẹp.

Buổi tối hôm đó, vừa mới dùng cơm xong, Thời Hoạ ăn nhiều muốn đi bộ để tiêu thực. Lục Thời An muốn đi cùng nàng, nhưng nàng lại nói: “Sắp đến kì thi xuân rồi, chàng nên chuyên tâm đọc sách đi, ta đến nhà tỷ tỷ nói chuyện phiếm một chút rồi về!”

“Vậy cũng được!” Hắn phân phó nha hoàn: “Hỉ Vũ, ngươi đi lấy áo choàng đến, đi theo hầu hạ nhị phu nhân!”

Nha hoàn tên Hỉ Vũ này là người được đào tạo để hầu hạ bên cạnh Thời Hoạ, năm nay 13, 14 tuổi, nàng thông minh nhanh nhẹn và rất biết nghe lời. Hỉ Vũ nhún người đáp vâng, sau đó vào phòng ngủ lấy áo choàng cho Thời Hoạ mặc.

Lục Thời An lấy lò sưởi nhỏ nhét vào tay nàng: “Kinh Thành không thể so với Dương Châu, hiện giờ trời vẫn còn lạnh, nàng ngồi một lúc rồi về, đừng ở lâu quá!”

“Ta biết rồi!” Thời Hoạ đi tới cửa, thấy hắn ngồi trước án thư, lúc này mới dám nói: “Nhị gia, chàng dài dòng quá đấy!”

Nói xong nàng liền phóng nhanh đi, chỉ để lại một người ở thư phòng không nhịn được mà bật cười.

Chủ tớ hai người ra cổng lớn liền thấy đèn đuốc ở toà phủ cách vách sáng rực rỡ, xe cộ trước cửa đã không thấy đâu, hẳn là dọn dẹp xong rồi. Thời Hoạ nhìn về phía bên kia, rồi thấp giọng nói với Hỉ Vũ: “Không biết bên kia là người thế nào, người đời thường nói bà con xa không bằng láng giềng gần, hôm nào đó ngươi chuẩn bị một phần lễ đưa đến đó đi!”

Vừa dứt lời, lập tức có người gọi nàng: “Hoạ Hoạ!”

Nàng quay đầu lại, thấy người đi tới, hai mắt nàng mở to, sau một hồi kinh ngạc, nàng gọi: “Mục Thanh ca ca!”

Hứa Mục Thanh mỉm cười gật đầu.

“Ca ca đến kinh thành khi nào?” Thời Hoạ hỏi.

“Vừa đến thôi!”

Thời Hoạ vội mời hắn vào nhà: “Ca ca vào nhà nói chuyện đi!”

“Không vội,” Hứa Mục Thanh nói: “Trước mắt ta đưa muội về nhà đã!”

“Về nhà?” Thời Hoạ nhíu mày, không hiểu ý hắn là gì.

Hứa Mục Thanh nói “Đúng vậy”, sau đó chỉ vào cánh cửa lớn của toà nhà cách vách: “Đây là nhà muội!”

Thời Hoạ đi chưa đầy một nén nhang, Lục Thời An đã xem xong một chương sách, khi hắn nhấc bút chấm mực định viết chữ thì nghe Hỉ Vũ đứng trước cửa thư phòng gọi: “Nhị gia!”

Hắn không để ý, thuận miệng cho nàng tiến vào.

Hỉ Vũ bước vào thư phòng bẩm báo rành mạch: “Nhị phu nhân sai nô tì báo lại, người đến nhà của Hứa đại nhân chơi một lát!”

“Ai?” Tay Lục Thời An dừng lại, bút lông rơi xuống mặt giấy Tuyên Thành, thấm lan ra xung quanh.

Hỉ Vũ chưa kịp lặp lại ba chữ “Hứa đại nhân” thì Lục Thời An đã đứng phắt dậy bước nhanh ra ngoài.

Lúc Lục Thời An đến trước cửa toà nhà cách vách, cửa lớn đã đóng kin, hắn ngang nhiên phá cửa, gia đinh mở hé cửa nhìn ra ngoài, nhưng khi thấy một vị công tử diện mạo tuấn mỹ, cẩm y ngọc thực, gã hỏi: “Xin hỏi ngài là?”

“Lục Thời An!” Gương mặt hắn lạnh lùng, hắn cực kỳ không hài lòng cách làm này của Hứa Mục Thanh, lần trước đã lén lút đưa Thời Hoạ đi, lần này lại không nói không rằng mua một toà nhà kế bên, rốt cuộc y muốn gì đây?

Gia đinh vừa nghe xong liền mở cửa nghênh đón hắn vào, cúi đầu khom lưng nhận lỗi: “Là Lục nhị gia, đại nhân chúng ta đã dặn ngài sẽ đến!”

Lục Thời An hừ lạnh: “Hắn thật biết tính toán đấy!”

Vào đến cổng phụ cũng có nha hoàn dẫn đến chính viện, rèm cửa vừa xốc lên, Thời Hoạ đang ngồi trên ghế thái sư nói chuyện với Hứa Mục Thanh. Vừa thấy hắn vào, mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Nhị gia, sao chàng lại đến đây?”