Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 53




Thời Hoạ thêu xong khăn trùm đầu cho Đào Chi, nhân lúc chưa đến cơm chiều nàng đem đến cho Đào Chi xem thử, chỗ nào chưa vừa ý nàng còn sửa lại.

Hoàng hôn treo trên cành liễu, gió thổi đong đưa, quét đi cơn nóng của cả ngày, nàng đi dọc theo lối đi, tâm tình vui vẻ, khi đến núi giả, vừa nhấc mí lên đã bắt gặp hai người đứng dưới hàng liễu.

Một người tuấn tú nho nhã, ngọc thụ lâm phong, một người xinh đẹp dịu dàng, yểu điệu thướt tha.

Lục Thời An và Chu Nhất Nhu đang nói chuyện với nhau, đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Vì đứng khá xa nên Thời Hoạ không nghe rõ hai người nói gì, chỉ thấy Chu Nhất Nhu đưa cho hắn một vật gì đó, lần này hắn nhận lấy không cự tuyệt, còn cẩn thận ngắm nghía một hồi lâu.

Ánh sáng trong mắt nàng lúc này giống như ánh tà dương, từ từ tối đi, cho đến khi biến mất. À, như vậy mới đúng, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ cưới một thiên kim môn đăng hộ đối vào cửa.

Thời Hoạ xoay người, rẽ sang một lối nhỏ. Lục Thời An cầm ngọc bội trả lại cho Chu Nhất Nhu: “Làm phiền Tứ cô nương rồi, không phải miếng này!”

“Vậy để về nhà muội cho người tìm kỹ lại xem!”

Hắn không quan tâm, chỉ chớp mắt, sau đó hắn thấy bóng dáng của Thời Hoạ, thuận miệng đáp đối phó: “Không phiền Tứ cô nương lo lắng, miếng ngọc kia ta không có ý định tìm lại nữa rồi!”

Hắn cười: “Ta còn có việc đi trước, thứ lỗi không thể tiếp được!”

Chu Nhất Nhu đơ người tại chỗ, không đợi nàng ta đáp lời, Lục Thời An đã cất bước đi xa, nàng siết chặt ngọc bội trong tay, thần sắc ảm đạm.

“Hoạ Hoạ!”

Lục Thời An gọi nàng mấy lần nàng đều ngoảnh mặt làm ngơ, hắn bước nhanh đuổi theo tóm cánh tay nàng: “Ta gọi nàng, sao nàng không trả lời?”

“Nhị thiếu gia…”Nàng dừng bước xoay người nhìn hắn: “Nô tì không nghe thấy!”

“Nàng đi đâu về đấy?”

Thời Hoạ xoay người, vừa đi vừa đáp: “Khăn trùm đã thêu xong rồi, nô tì đến đưa cho Đào Chi!”

Hình như hắn có rất nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng lời ra đến miệng lại không biết phải nói gì, liền thuận miệng hỏi: “Hôm nay nàng ở nhà làm cái gì?”

“Không làm gì cả!”

Lục Thời An đi đằng trước hỏi nàng một lượt hết từ cơm ăn nước uống đến chuyện lớn chuyện nhỏ ở nhà, nàng đi theo phía sau hỏi câu nào trả lời câu đó, không nói thêm lời dư thừa nào.

Quay trở lại viện, Lục Thời An đi tắm gội, khi ra ngoài thì thấy Thời Hoạ đang thu dọn quần áo cho hắn. Hắn đi qua nhét bùa bình an vào tay nàng.

“Cho nô tì sao?”

Hắn gật đầu, mỉm cười: “Mua ở Thanh Sơn, tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng gần đến Đoan Ngọ rồi, nàng giữ đi!”

“Chỉ cho một mình nô tì?” Thời Hoạ nắm chặt lá bùa, buột miệng thốt ra những lời không kịp suy nghĩ. Đương lúc nàng cảm thấy hối hận thì nghe hắn nói: “Đúng vậy, bằng không ta còn có thể cho ai được nữa?”

Thời Hoạ mím môi không nói gì, nàng ôm xiêm y của hắn đi ra ngoài cửa thì bị hắn giữ lại: “Nàng đi đâu?”

“Giặt đồ!”

“Không phải ta đã từng nói rồi sao, việc này không cần nàng làm! Giao cho các nàng là được rồi!”

“Nô tì vốn là nha hoàn, những việc này nên làm!”

Lục Thời An giật xiêm y lại ném xuống đất, ôm nàng vào lòng, cằm gác lên mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng nói: “Trước giờ ta chưa từng xem nàng là nha hoàn, hôm nay nàng làm sao vậy? Trước khi ta đi còn tốt mà, ai khi dễ nàng sao?”

Thời Hoạ không trả lời, hắn lại hỏi: “Tổ mẫu lại tìm nàng hỏi chuyện hả?”

“Không phải…” nàng nhắm mắt lại, dựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng trái tim đập dữ dội bên trong lòng ngực bằng phẳng, ngữ điệu bình tĩnh hỏi: “Là Tứ tiểu thư sao?”

“Cái gì?”

“Ngài sẽ cưới Tứ tiểu thư sao?” Không đợi hắn trả lời, nàng lập tức phân tích: “Nô tì thấy Tứ tiểu thư khá tốt, đoan trang xinh đẹp, dịu dàng hoà nhã!”

Lục Thời An cẩn thận suy nghĩ lời nàng nói, ai nói với nàng rằng hắn muốn cưới Chu Nhất Nhu? Bát tự còn chưa đề chữ nào, theo lý thì sẽ không truyền ra ngoài. Sao nàng lại đột nhiên hỏi chuyện này? Chẳng lẽ… vừa rồi nàng thấy hắn nói chuyện với Chu Nhất Nhu nên hiểu lầm?

Từ khi hắn về đến nhà nàng đã là lạ, lời này nghe kiểu nào cũng nghe ra hương vị chua lòm trong đó.

Lục Thời An mừng thầm, nâng mặt nàng lên, đối diện với con ngươi long lanh của nàng, hắn cố ý nói: “Nếu nàng cảm thấy tốt thì ta sẽ cưới nàng ta!”

Thời Hoạ túm chặt tay áo hắn, hàng mi dài rũ xuống khe lấp đôi mắt. Một lúc sau, nàng mở đôi môi đỏ, nói: “Đợi đến khi Tứ tiểu thư vào cửa, Nhị thiếu gia có thể trả lại khế ước cho nô tì được không?”

“Sao ta phải trả cho nàng?” Hắn cười dịu dàng, ngón tay vuốt ve má nàng, tiếp tục dò hỏi: “Có phải nàng sợ nàng ta không chấp nhận nàng không? Đừng lo, Tứ cô nương không phải là Đại thiếu phu nhân, sẽ không đánh chết nàng đâu!”

Nàng cúi đầu, cố giấu đi đôi mắt ảm đạm của mình: “Hoá ra ngài đã biết!”

“Đúng vậy, dù vậy nàng thật lòng mong ta cưới Chu Nhất Nhu sao?” Lục Thời An giao quyền quyết định cho nàng: “Có cưới hay không đều do nàng định đoạt, nàng muốn ta cưới thì ta sẽ cưới”

Trong lòng Thời Hoạ dậy sóng, nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, nàng giãy giụa ra khỏi người hắn, xoay người đi ra cửa: “Nô tì không dám làm chủ cho Nhị thiếu gia!”

Ngay lúc nàng vén mành đi ra, thì nghe hắn nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không phụ nàng!”

Mẫu thân hắn từng nói một khi đã nhận định thì sẽ là cả đời.

Trong lòng hắn có nàng cũng có duy nhất một mình nàng, sao có thể đi cưới người khác được?

Lễ cầu an diễn ra liên tiếp ba ngày, từ mùng một đến mùng ba, ngày hôm sau Lục Thời An lấy lý do trời nóng bức nên không đi.

Tuy hắn không đến Thanh Hư Quan nhưng hắn cũng không ở không, sáng sớm hắn đã ra ngoài, đến trời sập tối mới trở về.

Cả ngày Thời Hoạ không thấy hắn đâu, không biết hắn làm cái gì, buổi tối trở về trên tay đều là thương tích, giống như bị mũi dao nhỏ rạch, mỗi một vết cắt đều rỉ máu, có nông có sâu, trông vô cùng đáng sợ.

Lúc hắn cầm bút viết chữ, Thời Hoạ thấy hắn cau mày, chắc là rất đau nhưng khi nàng hỏi đến hắn chỉ lắc đầu nói không có gì.

Cho đến ngày tết Đoan Ngọ, vừa mới sáng sớm, Lục Thời An đến viện của Lục lão phu nhân thỉnh an, đến giờ Ngọ, cả nhà đều tập trung ở phòng lão phu nhân dùng bữa.

Hắn nhớ Thời Hoạ, cho nên dùng xong cơm liền vội vàng quay lại U Lộ Viện. Cùng lúc đó Thời Hoạ đã hoàn thành xong các túi thơm tặng cho mọi, vừa vén rèm vào phòng đã bị Lục Thời An kéo cổ tay lại: “Ta đưa nàng ra ngoài đi dạo!”

Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, Thời Hoạ nhăn mặt: “Ta không đi, nắng gắt như vậy ra ngoài bị nướng chín mất!”

“Không được, nhất định phải đi, hôm nay trên sông có cuộc thi đua thuyền rồng vô cùng náo nhiệt, nàng chưa từng thấy qua đâu!” Lục Thời An vừa nói vừa kéo nàng ra ngoài.

Từ nhỏ nàng lớn lên ở Sơn Đông, có rất ít sông hồ, cho dù có cũng ở nơi rất xa, quả thật là chưa từng thấy đua thuyền rồng.

Thập Tứ đã ở ngoài cửa sau đợi từ sớm, vừa thấy Thời Hoạ và Lục Thời An ra tới hắn vội thả ghế xuống, đặt trên xe ngựa một khối băng, không còn cảm giác nắng nóng, trong lòng Thời Hoạ sinh ra nhiều mong đợi.