Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 51




Giờ Tuất một khắc, trời còn chưa tối hẳn, ánh sáng xanh đậm phản chiếu từ xa, có thể nhìn thấy cuốn mành dưới mái hiên bị gió thổi đong đưa.

Bên trong thư phòng không đốt đèn, loáng thoáng có thể nhìn thấy được hai thân ảnh đang quấn quýt nhau trên ghế sau án thư. Cửa sổ đóng kín như muốn tách biệt hết mọi âm thanh bên ngoài, trong căn phòng yên ắng tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề và tiếng “nhép nhép” của hai ngón tay Lục Thời An cắm vào trong thân thể nàng khiến nàng cảm thấy xấu hổ và giận dữ.

Nàng dựa vào khuỷu tay hắn, tay túm chặt quần áo hắn thở hổn hển: “Đừng… Nhị thiếu gia…dừng lại đi…”

Bụng dưới bủn rủn, một dòng mật dịch ấm chảy ra, cơ thể Thời Hoạ căng cứng, suýt chút nữa nàng đã ra rồi. Lục Thời An dừng lại, yết hầu chuyển động nuốt xuống dục hoả, giọng khàn đặc: “Được, nghe lời nàng!”

“Bụp”, ngón tay rút ra khỏi cơ thể nàng, dịch thể bị chặn lại đều được giải phóng chảy xuống mông, ướt luôn cả áo bào trắng của hắn. Lục Thời An ngả ra sau, dựa vào ghế thở dốc.

Đột nhiên Thời Hoạ như bị rơi từ trên chín tầng mây xuống, thân thể ngứa ngáy tê dại, chưa chạm đến cực khoái nên cơ thể vô cùng trống rỗng…Nàng cắn môi, mở đôi mắt ướt át nhìn hắn thì hắn lại nhắm mắt lại.

Sao hắn có thể xấu xa như vậy?

Thời Hoạ kéo vạt áo bị hắn mở bung, sau đó bước xuống đùi hắn, nào ngờ bị hắn giữ lại: “Sao vậy? Không muốn vui sướng nữa sao…”

“Không muốn!” Thời Hoạ khẽ cắn môi, giận dỗi: “Ngài xấu xa quá…”

“Nói dối!” Hai chân nàng bị hắn tách ra, đầu ngón tay xoa nắn hạt châu, sau đó thô bạo cắm vào bên trong. Hắn mạnh mẽ thọc vào rút ra vài cái rồi kéo tay nàng sờ vào nghiệt căn của mình: “Muốn ngón tay hay là muốn nó?”

Cách mấy lớp vải, Thời Hoạ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của vật kia, dường như nó đang lớn dần trong tay nàng.

“Trả lời ta,” Âm thanh trầm thấp đầy mê hoặc vang bên tai nàng: “Hoạ Hoạ…”

Sau gáy bị hắn giữ lại, Thời Hoạ ngửa đầu, mặc cho hắn gặm mút trên cổ mình.

Lửa lớn lan ra đồng cỏ, từ da thịt đến xương cốt đều bị thiêu rụi, nàng rất khát, đến cả giọng điệu khi nói chuyện cũng mang theo ý mê hoặc: “Muốn…”

“Muốn gì? Ta nghe không rõ…” cánh môi mềm chu du đến ngực, cọ lên nhũ th/ịt, ngậm lấy đầu v/úmút mát.

Thời Hoạ bị nhục dục tra tấn, không biết vì sao mình có thể thốt ra được những lời đáng xấu hổ: “Muốn ngài…tiến vào…”

Hắn thở hổn hển: “Nàng đến đi, nắm lấy nó…nhắm ngay đó…rồi ăn vào…!” Chiếc áo ngắn treo trên vai nàng bị hắn ném xuống đất, để nàng ngồi lên đùi hắn.

Thời Hoạ run rẩy nắm nhục hành, cọ cọ vào cửa h/uyệt, dịch thể nhiều như vậy cũng không đi vào được, nàng nắm ống tay áo hắn lắc lắc: “Ta không làm được…”

“Không làm được? Vậy phải làm sao đây?” Cánh mông bên dưới bị bàn tay xấu xa của hắn cấu véo: “Cầu xin người khác thì phải có thành ý một chút!”

Nàng cảm thấy mình bị Lục Thời An dạy hư mất rồi…nàng bị hắn mê hoặc tâm trí, đôi môi thơm mềm chủ động dán lên môi hắn, chiếc lưỡi quét theo khoé môi tiến vào trong miệng. Lục Thời An nắm tay nàng đưa nghiệt căn qua cửa h/uyệt, q/uy đ/ầu tách mở chiếc miệng nhỏ chầm chậm đi vào, sau đó hắn thúc eo, nguyên cây gậy đã đi vào hết.

“Aaaa…” Đột nhiên bị lấp đầy, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế tràn ra từ cổ họng.

Trong phòng càng tối hơn, xoè tay cũng không thấy ngón nào, lỗ tai càng trở nên nhạy cảm, chút âm thanh nho nhỏ cũng có thể nghe rất rõ. Chiếc ghế bị lay động vang lên tiếng “kẽo kẹt” không ngừng, tiếng rên rỉ quanh quẩn bên tai và cả tiếng nước va chạm tạo nên khúc nhạc vô cùng sinh động.

Mành trúc của thính đường bị nhấc lên, Lục Châu đi vào đốt đèn, nàng thấy cửa thư phòng đóng chặt bên trong tối đen, liền đến trước cửa, dò hỏi: “Nhị thiếu gia?”

Thời Hoạ hoảng hốt mở mắt, nàng giãy giụa muốn bước xuống, nhưng bị hắn ấn giữ lại. Hắn ôm nàng đứng lên, dán bên tai nàng thì thầm: “Đừng sợ…Lục Châu sẽ không vào đâu…bám vào ta…”

Bước chân hắn nhẹ bước vào phòng trong, mỗi bước đi d/ương v/ật hắn trong cơ thể nàng chạm vào hoa tâm, dưới sự kích thích và sợ hãi cơ thể nàng căng cứng khiến cho thành vách bên trong co thắt kịch liệt.

Lục Thời An bị nàng đột ngột siết chặt, hắn không thể không dừng lại, bật ra tiếng rên rỉ, hắn cắn chặt hàm, suýt chút nữa không thể nhịn được bắn ra…

Qua một lúc, hắn xoa tấm lưng đầm đìa mồ hôi của nàng trấn an. Hắn nâng mông nàng lên, d/ương v/ật chui ra khỏi cơ thể nàng, Thời Hoạ mềm nhũn được hắn đặt trên giường, hắn ngồi ở mép giường, kéo tay nàng nắm thân trụ: “Hoạ Hoạ, giúp ta ra đi…”

Thân trụ dính đầy dịch thể trơn bóng, hắn hướng dẫn nàng cầm nắm, vuốt ve lên xuống, cho đến khi nàng mỏi tay, hắn đưa tay đến trước ngực nàng xoa bóp, thở nặng nhọc trút hết tất cả vào lòng bàn tay nàng.

Thuốc tránh thai cho nam nhân vẫn chưa chế tạo được, trước mắt hắn chỉ có thể hợp hoan với nàng như thế này thôi.