Xe ngựa chạy rất nhanh, Thời Hoạ nhìn ra cửa sổ có thể thấy Hứa Mục Thanh đang đuổi theo, trời mưa lớn vang vọng tiếng lộp độp trên thùng xe, nước mắt nàng giống như những giọt mưa này, rơi xuống trên ngực Lục Thời An, thấm ướt một mảng lụa xanh lục.
Lần này nàng không chịu đựng nữa, có tiếng mưa lấn át, nàng mặc sức khóc lên, không cần phải kìm nén, trông vô cùng thống khổ.
Lục Thời An ôm nàng rất chặt, gác cằm lên mái tóc đen nhánh mềm mượt của nàng, bàn tay vỗ nhẹ lên tấm lưng run rẩy, nhỏ giọng nói: “Hắn quen biết nàng cùng lắm chỉ mười mấy năm, vài chục năm sau này ta sẽ bên cạnh nàng!”
Hứa Mục Thanh đối với Thời Hoạ là một sự tồn tại đặc biệt, hắn dạy nàng đọc sách viết chữ, học phép tắc lễ nghĩa, hắn là huynh trưởng, là thầy giáo, là bằng hữu, nàng từng nghĩ rằng, sau này lớn lên nàng sẽ gả cho hắn làm vợ.
Suy nghĩ đó theo nàng thời gian dài, cho đến một ngày nàng bị bán đi, thời khắc đó nàng đã biết cả đời này nàng và hắn không thể gặp lại nhau. Mỗi ngày ở Lục gia nàng không dám nghĩ về hắn, càng không dám nghĩ sẽ có một ngày tự tay nàng đoạn tuyệt tình cảm và quá khứ giữa nàng và hắn.
Nàng không có sự lựa chọn, sau này nàng không phải là Tô Thời Hoạ mà chính là Hoạ Nhi, là nha hoàn của Lục gia, là thông phòng của Lục Thời An.
Nàng đau khổ tột độ, nước mắt tuông rơi như chuỗi tràng bị đứt. Sau một hồi khóc lóc thảm thiết, trong thùng xe lắc lư, nàng dựa vào lòng ngực vững trải của hắn, từ từ thiếp đi.
Lục Thời An lấy chiếc khăn xanh nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, vén tóc qua tai sau đó khẽ hôn xuống ấn đường.
Trời mưa không ngớt, xe ngựa dừng ở cửa trước. Lục Thời An quấn áo choàng cho Thời Hoạ rồi ôm người xuống xe ngựa, đi vào Lục phủ.
Dọc theo hành lang quanh co, hắn không để nàng phải dính một hạt mưa nào. Đến U Lộ Viện, Lục Châu từ chính đường chạy ra, thấy Lục Thời An bế Thời Hoạ đi dưới mái hiên, vội chạy đến vén màn trúc, hỏi: “Nhị thiếu gia, có chuyện gì vậy? Có cần thỉnh đại phu không?”
“Không sao, ngươi đi chuẩn bị nước ấm đi!”
—-
Không ai ngờ được mưa tháng tư lại dai dẳng không ngừng như vậy, mây mù mưa phùn liên tục kéo dài ước chừng hơn nửa tháng.
Hôm nay, ánh mặt trời đỏ hồng cuối cùng cũng phá tan sương mù, treo rực rỡ ở phía chân trời, cây cỏ hoa lá trong hoa viên đều vươn mình tận hưởng ánh nắng chiếu vào.
Thời Hoạ ôm chăn gối từ trong phòng ra đến hậu viện, treo lên dây thừng. Đến khi quay lại phòng thì thấy Lục Thời An đã ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài: “Ta ra ngoài có việc, lát nữa sẽ về!”
Mặt nàng vô cảm đáp vâng, Lục Thời An cảm thấy bất mãn xoay người lại, giữ chặt cánh tay nàng, khom lưng dán mặt lại gần, lúc này nàng mới ý thức được hắn muốn làm gì, liền sợ hãi lui về phía sau. Đến khi đụng vào lan can, bàn tay to lớn đã khống chế sau gáy nàng, cuối cùng hắn vẫn hôn được cánh môi mềm như ước nguyện.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Thời Hoạ cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng, mắt trừng lớn, mày nhíu lại, nghiến răng mắng hắn: “Ngài…ngài thật không biết xấu hổ!”
Thấy bộ dạng đỏ mặt thở hồng hộc của nàng, Lục Thời An cảm thấy khoái chí, tâm tình thoải mái, bàn tay chầm chậm xoa quần áo nàng, nhướng mày nói: “Chuyện xấu hổ còn ở phía sau, nàng đợi ta về rồi sẽ thấy!”
Hắn cười cười thốt ra những lời ái muội bên tai nàng, đôi môi mỏng cọ lên vành tai nhỏ máu, hắn thì thầm: “Chưa thử qua ban ngày đúng không?”
Hắn cười vừa quyến rũ vừa ngả ngớn, ánh mắt như lưỡi câu đánh giá khắp người nàng.
Mặt Thời Hoạ càng đỏ hơn, rối loạn chạy vào trong phòng: “Vô sỉ! Hạ lưu!”
Lục Thời An chép miệng, cẩn thận nhấm nháp lại hương vị của nàng, hắn thoả mãn đi ra ngoài. Kể từ ngày hồi phủ hôm đó, hắn không thân mật với nàng, hắn để cho nàng thời gian để tiêu hoá hết mọi chuyện.
Hôm nay, Hứa Mục Thanh phải lên thuyền về phía bắc, tất cả mọi chuyện sẽ đi đúng quỹ đạo, lòng hắn cảm thấy vui sướng vô cùng.
Thập Tứ dắt con ngựa trắng ra, Lục Thời An vui vẻ trèo lên ngựa, vung roi. Thập Tứ chạy theo sau, trong bụng thắc mắc không biết hôm nay nhị thiếu gia có gì vui?
Rất nhanh hắn sẽ biết được, nguyên nhân là vì chủ tử của hắn ra bến tàu đưa tiễn Hứa công tử. Hứa công tử từ sau lần gặp đó với chủ tử nhà hắn lập tức đổ bệnh, nhị thiếu gia đến thăm rất nhiều lần, mỗi một lần đều trong tình cảnh giương cung bạt kiếm.
Thập Tứ cảm thấy nếu nhị thiếu gia mình không đi thăm Hứa công tử thì biết đâu bệnh tình của Hứa công tử sẽ mau khỏi hơn đó.
Trong lúc Thập Tứ thả hồn suy nghĩ miên man, ngựa đã chạy đến bến tàu.
Hứa Mục Thanh cũng vừa mới bước xuống xe ngựa, y vừa trông thấy Lục Thời An sắc mặt liền tối đi, không thèm nói với hắn câu nào, lập tức bỏ lên thuyền.
“Mục Thanh huynh!” Lục Thời An gọi: “Thuận buồm xuôi gió, về đến nhà nhớ gởi thư cho ta, để ta báo cho Hoạ Hoạ một tiếng, tránh cho nàng lo lắng!”
Vừa nghe đến tên Thời Hoạ, Hứa Mục Thanh dừng bước quay đầu lại nhìn, sắc mặt giận dữ, ánh mắt còn gắt hơn ánh mặt trời, nghiến răng giận dữ: “Lục Thời An, ngươi nghe cho rõ đây, nếu ngươi dám ức hiếp nàng, đối xử không tốt với nàng, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Lục Thời An thu lại nét cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Huynh yên tâm, nàng đi theo ta chắc chắn sẽ yên bình hơn theo huynh!”
Nói xong câu này, hắn nhướng mày cười khiêu khích: “Nếu Mục Thanh huynh muốn làm chỗ dựa cho Hoạ Hoạ thì cần phải nỗ lực đọc sách hơn nữa, khoa cử sang năm phải có tên trên bảng vàng mới được, bằng không…”
Nghe hắn bảo đảm, Hứa Mục Thanh tạm yên tâm, nhưng khi nghe hắn nói câu sau, mắt mày y dựng ngược, phất tay áo quay đi, chỉ nói: “Ngươi cứ chờ đó! Ta chắc chắn là chỗ dựa cho Hoạ Hoạ!”
Lục Thời An phất tay cười với y, nói: “Mục Thanh huynh, sang năm gặp nhau ở kinh thành!”
Đến khi Hứa Mục Thanh đi vào khoang thuyền, hắn thu nụ cười lại, nói với Thập Tứ: “Ngươi đi theo chăm sóc cho hắn, đưa đến nhà rồi ngươi quay lại, làm tốt việc này ta sẽ thưởng lớn!”
Vừa nghe có thưởng, Thập Tứ vui mừng phấn khích, liên tục đồng ý, lập tức lên thuyền.
Thuyền lớn giương buồm xuất phát chầm chậm tiến về phương bắc, cho đến khi chỉ còn một chấm nhỏ trên mặt nước, Lục Thời An xoay người lên ngựa.
Dọc theo con đường bán thức ăn, hắn chợt nhớ đến mình còn nợ nàng một túi mứt thanh mai, liền xuống ngựa mua một túi, lúc trả tiền thì nghe phía sau có giọng nói mềm mại gọi tên hắn: “Cảnh Dực ca ca!”
Lục Thời An thoáng cau mày, thanh toán tiền xong, hắn đi ra khỏi cửa hàng, bước đến chiếc xe ngựa hào nhoáng xa xỉ đậu bên đường. Chu Nhất Nhu đang ngồi trong xe, nàng ta vén mành, để lộ nửa gương mặt xinh đẹp, cười tươi nói: “Từ đằng xa muội đã ngờ ngợ là huynh! Quả đúng thật là ca ca!”
Hắn mỉm cười chắp tay thi lễ: “Hoá ra là tứ cô nương!”
Chu Nhất Nhu nhấc váy xuống xe ngựa, lả lướt bước đến cạnh hắn, sau đó đáp lễ: “Muội nghe Thanh Nghiên nói mấy hôm trước Cảnh Dực ca ca bị bệnh, hiện tại đã khá hơn chưa?”
“Đã bình phục rồi,” hắn đáp lời, ánh mắt nhanh chóng liếc đến xe ngựa, nói: “Tứ cô nương đang về phủ sao?”
Đáng tiếc, Chu Nhất Nhu nghe không hiểu ý hắn, trong mắt ngập tràn ánh sáng hào hứng, dáng vẻ như đang muốn đồng hành cùng hắn.