Thời Hoạ dọn dẹp thuốc mỡ và rượu thuốc đặt lại lên khay, định bưng ra ngoài thì nghe hắn nói: “Ngươi họ Tô, quê ở Sơn Đông!”
Nàng dừng bước, xoay người lại nhìn hắn: “Đúng vậy!”
Đây là những thông tin trên khế ước bán thân, nàng cũng không ngạc nhiên khi hắn biết điều này. Nhưng kế tiếp, hắn sẽ khiến đôi mắt phân rõ trắng đen của nàng cứng lại, mặt mũi trắng bệch.
“Mùa thu năm trước bị mẹ cả bán cho nha tử, lăn lộn đến Dương Châu này!”
Đây là nỗi ám ảnh trong thâm tâm nàng đau khổ nhất, và là điều nàng không muốn nhớ lại, cuối cùng lại để hắn vạch trần ra hết.
Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, tiếp tục nói: “Hôm trước đã gặp lại ca ca thanh mai trúc mã, sao lại không nhận người?”
Vì sao không nhận?… nàng lấy thân phận gì để nhận? Chẳng lẽ lấy thân phận Hoạ Nhi, nha hoàn thông phòng của Lục Thời An sao?
Đột nhiên trong phòng tối đi, thật sự rất tối, Thời Hoạ cảm giác mình không nhìn rõ mặt hắn. Từ ngoài cửa sổ loé lên tia sáng, tiếng sấm dồn dập nối nhau đánh xuống, nàng giật mình đánh rơi khay gỗ, chai lọ rơi đầy đất, nàng vội ngồi xuống thu dọn.
Lục Thời An có thể thấy rõ, nước mắt nàng tuôn rơi như cơn mưa bên ngoài, từng hạt từng hạt nện xuống sàn.
Hắn cảm thấy ngực mình đau nhói đến tận xương cốt, hắn nhắm mắt điều hoà hô hấp, cố lờ đi nước mắt của nàng: “Hứa Mục Thanh đã biết ngươi ở Lục gia!”
“Hắn muốn đưa ngươi đi, chuộc thân cho ngươi, ngươi có muốn đi cũng hắn không?”
Động tác của Thời Hoạ cứng đờ, nàng nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn. Trong phòng chỉ nghe được tiếng cuồng phong cuốn những giọt mưa, cửa sổ rung lắc dữ dội.
Lúc này, hắn kiên nhẫn để cho nàng tiêu tốn rất nhiều thời gian, khi hắn thấy nàng mấp máy cánh môi định nói, hắn kịp thời ngăn lại, nói: “Ngươi có thể đi cùng hắn!”
Hắn nhấc chân tiến bước lại gần nàng, đỡ nàng lên, cong eo, hai tay giữ mặt nàng, ngón cái lau nước mắt, giọng chuyển thành dịu dàng, bên môi còn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lời nói sau đó, khiến người khác lạnh sống lưng: “Ngươi có thể đi nhưng không được mang khế ước đi, năm ngoái hắn đã đậu cử nhân, tiền đồ vô lượng, nếu ta đến nha môn cáo trạng hắn bắt cóc nha hoàn trong phủ đi… Thời Hoạ, ngươi nói xem…sang năm hắn có thể tham gia thi hội được không?”
Ánh mắt nàng sợ hãi trong ánh nước, bên tai, trong ngực đều là tiếng sấm cùng với tiếng mưa, long trời lở đất, kéo dài không ngừng.
Nàng không nói được lời nào.
“Hửm?” Hắn kiên nhẫn chờ nàng mở miệng, liên tục lau nước mắt không ngừng tuôn rơi của nàng: “Nói chuyện đi!”
“Ngươi muốn được tự do, cùng nhau đi đến chân trời góc bể hay là muốn tiền đồ của hắn, mọi người đều bình an, ngươi chọn đi!”
Thời Hoạ giống như bị con sói hung ác đuổi đến vực thẳm, hắn từng bước ép sát nàng, hoặc là bị hắn “xơi tái” hoặc là rơi xuống vực sâu. Nàng chọn vế trước.
“Ta..sẽ không đi với Mục Thanh ca ca…”
Thân thể nàng run rẩy, cánh môi run run thốt lên có chút nghẹn ngào.
Hắn hài lòng thở ra: “Ngoan…” sau đó cúi đầu hôn nàng, nuốt luôn cả nước mắt, cắn mút cánh môi nàng, tìm kiếm chiếc lưỡi cứng đờ thơm tho, kéo nó vào sào h/uyệt của mình, cẩn thận nhấm nháp, chầm chậm thưởng thức.
Nàng bị ôm đến giường, màn trướng rơi xuống, hắn cởi ra từng món y phục, những vết hồng đỏ trên ngọc thể còn chưa tiêu tan giờ đây chi chít thêm. Nụ hôn nóng ướt từ bụng đi xuống dưới, hắn tách chân nàng ra, mỹ cảnh lộ diện trước mắt hắn, đốt đỏ mắt.
Hắn thở mạnh, yết hầu di chuyển, đầu lưỡi vươn ra liếm hạt châu nho nhỏ.
“A…đừng…” đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào nơi thầm kín, như muốn rút hết linh hồn của nàng. Thời Hoạ cong eo, kẹp chặt hai chân, liên tục thở dốc.
Lục Thời An kéo nàng lại gần, hai tay xoa xoa lên đôi tuyết nhũ, vừa bóp vừa véo. Hắn cảm thấy vô cùng nóng bức, dục hoả thiêu đốt cả người, lời nói giữa những hơi thở mang theo chút tà mị, giống như yêu tinh đang mê hoặc lòng người: “Ngoan… nghe lời…hiện tại ta đang rất khát, muốn được nếm vị ngọt, nếu ngươi không nghe lời, đợi lát nữa ta đâm ngươi phát khóc, ta sẽ uống nước mắt của ngươi đấy!”
Đùi ngọc mở ra, hắn đạt được mục đích, liếm đến nơi mềm mại của nàng, mật dịch tuôn ra như suối, cả người nàng đều ửng đỏ, trên mặt lại càng đỏ hơn, nước mắt lưng tròng, đôi tay siết chặt màn giường, vừa vui thích vừa khó chịu tận hưởng điều hắn lấy lòng.
Lúc sắp lên đỉnh, hắn ngừng lại, giữ khuôn mặt nàng, nhìn chăm chăm vào ánh nước long lanh trong mắt nàng, hỏi: “Ta là ai?”
Q/uy đ/ầu đặt ngay cửa h/uyệt, hắn không cần dùng sức nó đã trượt nửa gậy vào, bên trong thực sự rất khát, rất muốn để hắn đi vào lấp đầy. Nàng khó chịu cắn ngón tay: “Nhị…thiếu gia…”
“Không đúng!” Dương v/ật nhấp nhẹ vài cái rồi dừng lại, đầu ngón tay lau nước mắt đọng trên mí cho nàng, hắn lấy ngón tay nàng ra, đưa lưỡi mình vào, dây dưa một hồi: “Tên ta là gì?”
“Lục Thời An…”
“Còn gì nữa?”
“Cảnh Dực… Lục Cảnh Dực…a…” nàng kêu lên, hắn đâm xuyên vào cơ thể nàng, cắm thật sâu, kín kẽ không lối thoát.
Hắn dựa vào lợi thế của mình, lấp đầy thân thể và trái tim nàng, để nàng chỉ có thể tiếp nhận một mình hắn.
Lục Thời An mở bàn tay nàng đang siết màn giường, len lỏi những ngón tay vào các khe hở của nàng, đan mười ngón vào nhau, bám chắc vào nhau.
Tiếng thở dốc, tiếng va chạm, tiếng giường kẽo kẹt lay động, tất cả âm thanh ái muội dâm mỹ trộn lẫn tràn ngập khắp phòng, lấn át cả tiếng mưa rơi.
Cả người Thời Hoạ đều là mồ hôi, tứ chi mềm nhũn như loài không xương, còn hắn lại phấn khởi lạ thường, thấy nàng muốn chạy hắn liền tóm nàng lại: “Ta còn chưa ăn no, muốn chạy đi đâu…”
“Đừng…ta chịu không nổi…” Vì cổ họng nàng thiếu nước nên giọng có hơi nghẹn ngào.
Cơ bản đây là loại cảm giác tìm lại thứ đồ suýt bị mất, giận dữ, ghen ghét, phấn khích muốn chiếm làm của riêng trộn lẫn với nhau, khiến hắn có chút điên cuồng, hắn chỉ muốn vây hãm nàng dưới thân thể, để trải nghiệm cảm giác cực kỳ vui sướng và kích thích.
Nàng ghé vào đầu giường, dưới bụng lót một chiếc gối, hắn nắm hai cổ chân nàng tách ra, tiến vào. Thân thể nàng chịu không nổi rùng mình một cái, từng dòng dịch chảy ra ngoài, nàng khóc nức nở xin tha: “Xin ngài…ta thật sự chịu không nổi nữa…”
Lục Thời An dán sau lưng nàng gặm cắn chiếc cổ ngọc ngà của nàng: “Vậy nàng dỗ ta đi… nói gì dễ nghe một chút, ta vui vẻ thì sẽ tha cho nàng!”
Thời Hoạ không chịu nói, chôn mặt vào gối, nàng thật sự không biết phải dỗ hắn thế nào.
Hắn ép nàng, cư/ỡng b/ức nàng, xâm nhập vào trái tim nàng, còn dõng dạc kêu nàng đi dỗ hắn?
Hắn thật sự xem nàng là vật mua vui vẫy tay thì đến, xua tay thì đi sao?
Thời Hoạ nắm lên gối, tiếp nhận sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần, nức nở: “Ta không làm…”
“Nàng gọi hắn là ca ca…nàng dỗ hắn thế nào thì dỗ ta thế đó!” Hắn ghen đến mức muốn phát điên.
Mục Thanh ca ca? Mục Thanh ca ca chưa bao giờ khi dễ nàng, từ trước đến nay đều là huynh ấy dỗ nàng!
“Ta chưa từng dỗ Mục Thanh ca ca…ta không làm…”
Lục Thời An hung hăng thúc vào vài cái, xương cốt nàng rã rời, khoái cảm như dòng điện chạy khắp cơ thể, nàng thét lên, lại lên đỉnh lần nữa.
“Nàng còn nhắc đến hắn?”
Hắn lật cơ thể nhễ nhại mồ hôi của nàng lại, cửa h/uyệt mum múp mềm mại đã đỏ lên, hai cánh môi sưng to, hắn xoa nhẹ hạt châu, giữ chặt eo, đâm mạnh vào.
Thời Hoạ ấm ức rơi nước mắt: “Rốt cuộc ngài muốn ta phải làm thế nào!”
“Gọi ta là ca ca!” Hắn tức giận cắn đầu v/únàng rồi mút chặt.
Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Gọi ca ca? Đúng là đồ điên.
“Ca ca...”
Ngay lúc tiếng gọi ca ca mềm mại cất lên, hắn phun ra tất cả…