Yến hội tan cuộc, cả khách và chủ đều ngà ngà, Nhị phu nhân Tôn thị và Đại thiếu phu nhân Chu thị cùng với muội phu là Lục Thanh Nghiên đưa tiễn mẫu tử Chu Nhất Nhu.
Mọi người đứng trước cổng trò chuyện vài câu, Chu Nhất Nhu đưa ánh mắt tìm kiếm vào trong, Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng bên tai nàng: “Đừng nhìn nữa! Nhị ca muội không có ra!”
Mặt Chu Nhất Nhu đỏ lên dỗi hờn: “Ta không có…”
“Nhu Nhi, đi thôi!” Tôn Thị bên cạnh gọi.
Nàng đành vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, rồi bùi ngùi lên xe.
Trong xe, hai mẹ con ngồi đối diện nhau, Tôn thị quan sát bộ dạng thất thần của nữ nhi mình, bà hiểu ý cười cười: “Sao vậy, đến Lục gia một chuyến con đã vứt mất hồn đi rồi hả?”
“Mẫu thân…” Chu Nhất Nhu thẹn thùng cúi đầu, bàn tay đùa nghịch dây tua rua của ngọc bội.
Tôn thị chỉnh lại hoa châu trên đầu nữ nhi mình, cười nói: “Nữ nhi lớn rồi không thể giữ lại trong nhà…”
Chu Nhất Nhu ngồi sang bên cạnh Tôn Thị, ôm cánh tay bà làm nũng: “Con chỉ muốn cả đời này ở bên cạnh mẫu thân thôi!”
“Nói bừa!” Tôn thị âu yếm ôm vai nữ nhi, nhẹ giọng nói: “Tâm tư của con thế nào….sao mẹ lại không biết được! Đứa trẻ Cảnh Dực kia không tồi, khắp thành Dương Châu này có ai có được gia thế, dung mạo như hắn. Quan trọng là hắn tài giỏi, lại hiếu thuận, biết đối nhân xử thế, biết thức thời. Tất cả đều tốt, sau này con gả qua đó, có tỷ tỷ ở đó làm bạn, ta rất yên tâm!”
Đại cô nương đỏ mặt, ngoại trừ ngồi yên nghe thì nàng không thể mở miệng nói được gì, Tôn thị tiếp tục nói: “Hôm nay ta có hỏi thăm, hình như lão phu nhân cũng có ý đó. Cảnh Dực không có mẫu thân, phụ thân lại ở xa, việc hôn nhân đại sự sẽ do lão phu nhân làm chủ. Năm nay hắn mới mười chín tuổi mà đã đậu cử nhân, đợi sang năm thi khoa cử có thể sẽ trúng tiến sĩ, đến lúc đó ta để dì con nói với lão phu nhân bên kia là được!”
Chu Nhất Nhu nghe xong liền vui mừng, nhưng nàng nghĩ lại, hôm nay nàng tặng túi thơm bị từ chối nên có chút lo lắng, nàng không nói rõ, chỉ nói: “Mẫu thân, nếu Cảnh Dực ca ca đậu tiến sĩ…sợ là lúc đó sẽ có rất nhiều nhà muốn kết thân với Lục gia!”
“Chẳng phải vừa rồi có người nói muốn ở bên cạnh mẫu thân cả đời sao?” Tôn thị nhẹ dí trán nữ nhi mình, trêu ghẹo: “Con lo hôn phu sẽ bị cướp mất sao?”
“Mẫu thân…” Chu Nhất Nhu vùi gương mặt đỏ bừng vào lòng mẹ, hay tay ôm eo bà, bĩu môi nói: “Mẹ đừng trêu con nữa mà!”
Tôn thị bị nàng chọc cho bật cười, bà sửa sang lại đầu tóc cho nàng, điềm tĩnh nhìn gương mặt ái nữ mình, rồi đưa tay véo mũi: “Đứa nhỏ ngốc này, con lo cái gì? Hiện giờ nhà chúng ta cũng thăng quan tiến chức, con đường quan vận của hai ca ca con đang hanh thông, qua năm không chừng đại ca con có thể tiến thêm một bậc, xứng với dòng dõi Lục gia bọn họ. Không riêng vấn đề này, với bộ dạng và tính tình của Nhu Nhi nhà ta thử tìm xem khắp thành Dương Châu này có khuê tú nào có thể sánh bằng? Lục Nhị thiếu gia không chọn con thì chọn ai?”
Khuê nữ nhà mình càng nhìn càng thích: “Ngay cả khi Lục Nhị hắn có mắt không tròng thì Nhu Nhi nhà ta vẫn có thể gả cho lang quân như ý được, cho dù tiến cung làm nương nương thì vẫn có thể!”
Chu Nhất Nhu nghe mẫu thân mình nói vậy, trong lòng cũng yên tâm ít nhiều, nhưng nàng lại nhớ đến nha hoàn hôm nay mình đã thấy, trong lòng nuốt không trôi, nàng thu nụ cười lại, phiền muộn nói: “Mẫu thân… con nghe Thanh Nghiên nói trong phòng Cảnh Dực ca ca có người…”
“Haiz, ta còn ngỡ là chuyện gì” Tôn thị nói: “Chỉ là một nha đầu thông phòng, mà con rầu rĩ không vui sao?”
Chu Nhất Nhu mím môi gật đầu.
Tôn thị tinh tế an ủi, phân tích: “Các thiếu gia của gia đình cao quý thường có một vài người hầu hạ trong phòng. Sau này con được gả vào từ cửa chính thì là đương gia chủ mẫu trong phủ, những thông phòng đó đều phải gọi con một tiếng là chủ mẫu, nếu con nhìn thấy chướng mắt thì cứ đuổi đi là được, hà tất phải canh cánh một đứa hạ nhân?”
Tôn thị vỗ tay nữ nhi: “Các nàng chẳng qua chỉ là nha đầu làm ấm giường thôi, thân phận ti tiện, sao có thể sánh được với thiên kim tiểu thư như con!”
Chu Nhất Nhu nghe xong cũng cảm thấy hợp lý, nàng tựa đầu vào vai mẫu thân mình, cười nói: “Con hiểu rồi!”
- ------------------------------------
Khách khứa ra về hết, Lục Thời An đến viện của Lục lão phu nhân thỉnh an, hai người nói vài câu nhạt nhẽo không mục đích. Lục lão phu nhân đặt chén trà xuống, nhìn tôn nhi cười cười: “Cảnh Nhi, hôm nay tổ mẫu thấy con và Nhu Nhi trò chuyện rất vui, các con đang nói đến chuyện gì vậy? Nói cho tổ mẫu nghe xem, để tổ mẫu còn vui lây!”
“Chỉ là chút chuyện đọc sách viết chữ thôi!” Lục Thời An cười đáp.
“Ta thấy Nhu Nhi không rồi, dung mạo xinh đẹp, tính tình cũng tốt, dịu dàng lễ nghĩa,” Lục lão phu nhân vân vê chuỗi phật châu trong tay, quan sát sắc mặt của tôn nhi.
Lục Thời An xuôi theo tổ mẫu: “Vâng, Tứ cô nương giống đại tẩu, tài mạo song toàn, tri thư đạt lễ!”
“Trước giờ nàng ấy đều gọi con là ca ca, sao tổ mẫu không thấy con gọi nó là muội muội?” Lục lão phu nhân tiếp tục nói: “Dù sao cũng thân thích, xưng hô ca ca muội muội chẳng phải sẽ càng thân thiết hơn sao?”
“Nếu gọi Tứ cô nương là muội muội thì phải lấy tư cách huynh muội để đối đãi nhau!” Lục Thời An tung hoả mù, trả lời mập mờ: “Nhà ta đã có nhiều muội muội rồi!”
Lão phu nhân có ý gì, trong lòng hắn rõ hơn ai hết, nếu bây giờ hắn gạt phắt đi thì nói không chừng sẽ có thêm Trương Nhất Nhu hay Vương Nhất Nhu gì đó nữa, chi bằng cứ qua loa lấy lệ, để cho lão phu nhân thấy hắn cũng có ý, chờ sang năm hắn vào kinh thi khoa cử, đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, lão phu nhân có muốn lo liệu hôn sự cho hắn thì cũng không làm gì được.
Lục lão phu nhân thấy trên mặt tôn nhi mang theo nụ cười nhàn nhạt, lại nghe hắn nói không muốn lấy tư cách huynh muội để đối đãi, ý là không muốn làm huynh muội, vậy thì còn là ý gì nữa?
Đây là điều bà mong muốn, hiện giờ ở Lục gia chỉ có một mình đại nhi tử vào triều làm quan, trên quan trường lừa gạt vô số kể, tuy không thấy binh đao nhưng nguy hiểm trùng trùng. Tương lai tôn nhi phải thi khoa cử, nếu muốn thuận lợi bình an, phất cao như diều gặp gió thì cần có người giúp đỡ. Hiện tại Chu gia đang thịnh, trên triều cũng có chỗ đứng, có thể giúp được Lục Thời An. Hơn nữa cử chỉ, lời nói của Nhu Nhi vô cùng đoan trang tao nhã, Lục gia cưới được tức phụ như vậy vào cửa thuận lợi biết bao nhiêu chuyện, Chu gia là gia đình phù hợp nhất thành này.
Lục Thời An nhấm nháp chén trà nhỏ, nói chuyện với Lục lão phu nhân vài ba câu, sau đó ra về.
Đi đến hành lang, không biết trăng đã lên khi nào, chiếu sáng đường đi, gió nhẹ phất phơ, chút yên tĩnh khiến lòng hắn thoải mái, tâm tình tốt lên một chút.
Hắn tản bộ dọc theo hoa viên để trở về, đi qua núi giả, đột nhiên hắn nhớ đến lần trước mình đã từng ném gói mứt thanh mai xuống ao.
Hắn mỉm cười, nợ nàng một túi mứt thanh mai vậy.
Lần sau nhất định sẽ bù lại cho nàng.