Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 27: Đừng sợ!




Đáy mắt hắn đã nhiễm ý xuân, đuôi mắt hơi phiếm hồng, yết hầu lên xuống, giọng nói khàn đục: “Đừng sợ…”

Bàn tay to lớn của hắn nắm hai tay nàng kéo ra, rốt cuộc sức của nàng không bì được với hắn, chiếc yếm vàng nhạt bị ném sang một bên, thân thể mềm mại của nàng lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn.

Nàng gầy gò như vậy nhưng lại có bộ ngực đẫy đà.

Da thịt mềm mại ấm áp, lòng bàn tay hắn bao trọn nhũ thịt nàng, đầu ngón tay hắn xoa xoa điểm ở giữa, nơi đó dần thức tỉnh, giống như hồng mai mọc trong tuyết, rực rỡ mê người.

Thời Hoạ kéo tay hắn ra, mặt nàng đỏ bừng, đôi mày liễu cau lại, giọng nói mềm mại như câu hồn: “Không được…”

“Sao lại không được?” Hắn thở nhẹ, cúi người hôn lên mu bàn tay nàng, nói không chút do dự: “Ngươi đã là người của ta rồi…không cho ta thì muốn cho ai?”

“Ta…” nàng cắn cánh môi, giọng nói yếu ớt: “Nguyệt sự…”

Lục Thời An ngây người, lúc sau hắn dừng động tác lại, ngẫm nghĩ một hồi, quả thật đã qua một tháng rồi… Hắn thả lỏng người dựa lên người nàng, mặt dán lên mu bàn tay, hỏi: “Khi nào?”

Tối qua sao? Nàng có đau bụng không?

“Giờ ngọ hôm nay,” nàng không biết liệu có phải vì uống canh tránh thai hay không mà hình như nó đến chậm vài ngày.

Hắn rời khỏi người nàng, nói: “Ngủ đi!” Hắn vén màn đi xuống giường, muốn tắt đèn.

Hai tay Thời Hoạ ôm ngực, muốn lấy lại chiếc yếm nhưng bị hắn chặn lại, hắn nhướng mày hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Mặc quần áo,” nàng kéo chăn gấm, che thân trên lại, nhưng vẻ ngượng ngùng trên mặt lại không giấu được.

Hắn dửng dưng như không: “Đi ngủ thì mặc quần áo làm gì?”

Thời Hoạ không nói nên lời, nàng bọc chăn lại, đi xuống giường. Nào ngờ hai tay hắn giữ chặt vai, kéo nàng trở lại: “Nha đầu ấm giường, không làm ấm giường còn muốn đi đâu?”

Sắc đỏ lên tận mang tai, Thời Hoạ nhíu mày lại, hai mắt trợn tròn, cắn môi tức giận: “Ngài…”

Cánh môi đỏ giống như chu sa, nhưng bị nàng cắn đã chuyển sang trắng, cao lỡ lúc nãy bôi lên đã bị hắn liếm sạch. Hắn lại mở bình sứ ra, lấy một ít, nắm cằm nàng: “Đừng cắn nữa!”

Bôi xong, hắn lau tay rồi tắt thổi tắt đèn. Lên giường, hắn kéo góc chăn đắp qua người nàng, cánh tay dài quàng qua vai kéo nàng nằm xuống: “Nằm xuống ngủ!”

Chiếc giường rất lớn, cũng may chăn đủ rộng, nàng nghiêng người đưa lưng về phía hắn, cả người như muốn dán sát vào tường, nhắm chặt mắt lại nhưng lại không thể ngủ được…

Không biết qua bao lâu, trên eo của Lục Thời An xuất hiện một cánh tay mềm mại, thân thể nhỏ bé chui vào trong lòng. Hắn bị quấy nhiễu giấc ngủ, dở khóc dở cười, thường ngày nàng tránh hắn như tránh tà, vậy mà khi ngủ lại dính hắn như vậy…

Thời Hoạ ngủ không yên, nàng muốn tìm tư thế ngủ sao cho thoải mái cứ cọ tới cọ lui trong ngực hắn. Thân thể thơm tho mềm mại giống như dây leo quấn lấy hắn, chọc cho hắn tâm phiền ý loạn.

Đột nhiên nàng cuộn tròn lại, ôm chặt eo hắn, rên rỉ khó chịu.

Nàng lại đau sao?

Hắn đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng bằng phẳng của nàng, hình có chút tác dụng, tay chân nàng thả lỏng, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Trăng lặn, sao mờ, ánh sáng mờ ảo chiếu xuyên qua lưới cửa, trong phòng dần dần sáng hơn. Thời Họa mở mắt, mành trúc xanh lơ bị gió thổi phất phơ, bên cạnh nàng trống rỗng, không biết hắn đã đi đâu.

Nàng ôm chăn gấm ngồi dậy, mừng thầm thật may hắn không có ở đây.

Nàng lấy xiêm y vương vãi ở cuối giường mặc vào, sau đó xuống giường vén màn treo lên. Lúc nàng xoay người, vừa vặn thấy hắn đang nghiêng người dựa bên cửa sổ, cánh tay đặt lên bệ cửa, cổ áo trung y lỏng lẻo, vòng ngực rắn chắc của tuổi trẻ lộ ra, hắn giống như hoa ngọc lan ở dưới hiên, vẻ mặt lãnh đạm, phong thái lười biếng, toát ra chút phong lưu phóng khoáng.

Nghe thấy động tĩnh, hắn hơi nghiêng người, đường nét gương mặt hiện rõ ra, hắn nâng mắt nhìn nàng, từng đường nét như tranh vẽ, cực kỳ tuấn tú.

Thời Họa giống như bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, trên mặt lập tức ửng lên sắc hồng, nàng mất tự nhiên quay mặt đi, hoảng loạn đi dọn dẹp chăn giường.

Nàng quay mặt đi quá nhanh nên không kịp thấy được ý cười dịu dàng trong mắt hắn.

Lục Thời An khép cửa sổ lại, đi đến cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Mặc y phục!”

Nàng giống như nàng dâu mới về, thẹn thùng lấy quần áo cho hắn. Khi nàng vòng ra phía sau thì bị hắn ngăn lại: “Ra đằng trước!”

Hắn luôn thích nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, nó đáng yêu một cách kỳ lạ, chỉ muốn trêu chọc nàng nhiều hơn. Hắn cúi đầu, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: “Tại sao…mặt lại đỏ?

Hơi thở ấm áp phả qua tai, lời nói ái muội chui thẳng vào tâm trí, tim nàng đập như trống trận, mặt như thiêu đốt. Nàng giống như con chim nhỏ bị kinh sợ, tất cả lông tơ đều dựng đứng lên hết, nàng lùi về sau mấy bước, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày: “Không có…”

Lục Thời An tiến lên một bước, không hiểu sao, nàng lập tức lùi về sau một bước như phản xạ, cho đến khi nàng đụng vào bàn, không thể lui được nữa.

“Nói dối…” Bàn tay lành lạnh nâng cằm nàng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng nàng, một ngón tay thon dài chầm chậm vuốt ve gò má nóng hổi của nàng: “Vậy đây là gì?”

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, giọng điệu bình thản, dưới ánh mắt không chút gợn sóng của hắn, cảm giác xấu hổ kia vơi đi.

Cảm xúc biến mất, sắc đỏ trên mặt nàng tan biến, nàng quay mặt đi, ngữ khí lãnh đạm: “Bị gió thổi!”

Lục Thời An thấy hết sự thay đổi đột ngột của nàng, hắn sinh ra chút tức giận.

Rốt cuộc nàng ghét hắn đến độ nào? Tại sao khi nhìn thẳng vào hắn nàng lại lạnh lùng như vậy?

Hắn dùng giữ chặt mặt nàng, cúi người, hôn lên cánh môi nàng, hắn mút mát, cắn xé, ngang ngược xông vào lãnh địa của nàng, không bỏ sót vị trí nào, hắn muốn toàn bộ cơ thể nàng đều lưu lại hơi thở của hắn.

Nàng bị đàn áp, xâm chiếm, ngoại trừ chấp nhận ra nàng không có sức lực để phản kháng.

Nụ hôn này dài đến mức làm người ta mông lung, hai mắt nàng mơ màng, mặt nàng như trá phấn hồng, cả người mất hết sực lực dựa vào khuỷu tay hắn, hơi thở dồn dập.

Lục Thời An thỏa mãn nhìn nàng, đầu ngón tay vân vê cánh môi nàng, khẽ nói: “Lần sau nếu còn dùng ngữ khí đó nói chuyện với ta….ta sẽ tàn nhẫn hơn bây giờ….”