Thời Hạn Thế Thân

Chương 8




Đã qua 2 tháng kể từ ngày Phúc Bảo bắt đầu học tập ở thế giới này. Cậu cũng đã dần thích nghi với cuộc sống nơi đây. Trừ việc phải lại một lần nữa cắm mặt vào sách vở thì cậu cũng khá hài lòng với cuộc sống này. Chỉ là cảm giác thấy hơi thiếu thiếu một điều gì đó.

Trong đầu cậu chợt lóe lên tên của vị giảng viên trong email thông báo lịch học sắp tới mà trường gửi về. Đã hơn 2 tháng kể từ lần cuối cậu nhìn thấy cái tên này. Gần đây trường cậu mới bắt đầu mở lớp kỹ năng mềm cho tân sinh viên. Lớp học bắt đầu vào sáng thứ sáu tuần sau, mỗi tuần 1 buổi và sẽ học trong suốt một tháng rưỡi.

Đối với một tên cá mặn như cậu thì hẳn là phải cảm thấy rất lười vì thời gian học quá dài. Thế nhưng khi nhìn tổng số tiết và thời gian học, trong lòng cậu lại quỷ dị mà cảm thấy có chút tiếc nuối vì học quá ít. Suy nghĩ khó tin này vừa chợt lóe lên trong đầu này khiến cậu hơi bất ngờ. Dường như trong vô thức cậu đã dành sự quan tâm vượt quá mức bình thường với người đàn ông xa lạ này. Nó như là một loại phản ứng xuất phát từ bản năng cậu hơn là do bị ai hay thứ gì điều khiển.

Để không phải lại suy nghĩ lung tung nữa, Phúc Bảo dứt khoát lao đầu vào vòng tay của công việc. Cậu cứ cặm cụi làm cho đến khi nghe được tiếng chuông vang lên trong phòng. Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, vừa thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình mà cậu đã thấy hơi nhức nhức cái đầu rồi.

Đó là tên cậu bạn cùng lớp mới quen của cậu. Thằng nhóc này là một cục phiền toái di động. Mỗi lần gọi cho cậu là chả có gì tốt đẹp cả, toàn báo là báo không. Nếu như không phải vì thằng nhóc thật sự dễ thương thì cậu đã cho thằng nhãi vào danh sách đen rồi. Cậu nhận mệnh mà cầm điện thoại lên bắt máy.

"Làm sao? Gọi cho tao là lại có chuyện gì rồi?"

Một giọng nói rên rỉ từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến. "Phúc Bảo ơiiiiii. Mày phải cứu tao lần này. Năn nỉ mày đó bạn yêu à."

Phúc Bảo nghe cậu chàng rên rỉ mà ngay lập tức tinh thần cảnh giác mà hỏi "Giúp chuyện gì? Mày không nói rõ ràng mọi chuyện nhanh lên thì tao lập tức cúp máy liền đấy."

Giọng nói quỷ khóc sói gào ở bên kia đầu dây lập tức im bặc. Thay vào đó là một giọng nam trong trẻo dịu dàng nhưng giọng điệu lại đầy nịnh nọt: "Chẳng là tao lỡ gáy với đám bạn tao rằng đợt tụ họp ăn chơi này mày sẽ tham gia với tao. Nên là làm ơn đó Phúc Bảo. Mày là vị cứu tinh duy nhất của tao đó. Mày mà không đi tụi nó làm thịt tao mất thôi. Đám con gái đi đông lắm. Cô nào cô nấy cũng xinh như thiên tiên vậy. Đồ ăn ở đó cũng ngon lắm. Dù mày không làm gì chỉ ngồi ăn thôi cũng được. Năn nỉ mày đó bạn yêu. Làm ơn đi mà."

"Rồi, dừng dừng dừng ngay cho tao. Thời gian và địa điểm tụ họp ở đâu. Nhắn qua mess cho tao. Để tao xem đi được hay không." Phúc Bảo mệt mỏi mà xoa cái đầu đau nhức. Cậu đã bảo mà. Thằng khỉ này gọi thì chẳng có chuyện gì tốt.

"Oki bé yêu. Tao lập tức gửi cho mày liền đi." Rồi cúp máy cái rụp.

Ting. Ting.

18h ngày thứ sáu tuần sau ở quán karaoke gần trường.

Phúc Bảo lật xem lại lịch trình của mình rồi nhắn lại "Được". Sau đó mặc kệ bên kia liên tục vang lên âm thanh tin nhắn mess mà tiếp tục làm việc.

Mãi đến khi trời sập tối, Phúc Bảo mới ngoi đầu ra khỏi chồng sổ sách dày cộm mà chuẩn bị đi kiếm ăn. Lúc này cậu nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói của Tấn Dũng vang lên đằng sau cánh cửa "Phúc Bảo, anh mày vào nhé?"

"Anh vào đi." Cậu nói vọng ra.

Tấn Dũng tiến vào ngồi lên chiếc sofa trong phòng làm việc của tôi mà hỏi: "Trễ rồi. Anh mày tính lái xe đi ra ngoài ăn. Mày muốn đi chung hay đặt cơm ship về?"

"Em cũng vừa hoàn thành xong công việc hôm nay. Đang tính đi ăn mà chưa biết chọn món gì đây. Anh có cao kiến gì không?" Cậu chống cằm nhìn Tấn Dũng.

"Cơm tấm, hủ tiếu hoành thánh, mỳ cay, cơm niêu. Mày muốn ăn món nào?"

"Ầy em đã không chọn được nên mới nhờ anh rồi mà. Anh còn hỏi ngược lại em." Cậu trố mắt ra nhìn Tấn Dũng với vẻ mặt không thể tin được.

Tấn Dũng đứng lên cốc đầu tôi: "Anh đây là thương tình cho mày có quyền lựa chọn. Còn vớ vấn thì tao cho mày nhịn giờ."