Thời Hạn Thế Thân

Chương 1: Tỉnh Lại




Tí tách, tí tách..

Từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống trên khuôn mặt bê bết máu của Nguyễn Phúc Bảo. Cậu nhìn bầu trời đầy âm u kia rồi cười một tiếng đầy mỉa mai. Cậu muốn lấy tay che đi những giọt mưa kia nhưng ngón tay lại đơ cứng và khó có thể cử động. Tầm nhìn của cậu dần mờ đi cùng với những tiếng ồn ào la hét xung quanh cũng từ từ nhỏ lại rồi biến mất trong tĩnh lặng. Cậu thều thào với hơi thở ngắt quãng đầy khó nhọc: "Có lẽ.. đến.. lúc nên nghỉ.. ngơi rồi."

* * *

Một lần nữa mở mắt, cậu thấy mình đang nằm trên giường của một căn phòng nào đó.

"Địa ngục mà cũng có cả giường để nằm cơ à."

Phúc Bảo thử nhúc nhích ngón tay. "Đệt, đau vãi. Người mình giờ như cái miếng thịt bị đè dẹp lép vậy, ứ cử động được. Ông tài xế chơi gì mà ác quá zậy? Đâm một lần còn chưa đã nghiện hay gì mà cán thêm mấy cái nữa à?"

"Đã qua một lúc lâu vậy rồi mà sao chưa thấy quỷ sai hay hắc bạch vô thường nào đến vậy? Chẳng lẽ phải la lên mới được dẫn đi. Nhưng cổ họng tui đau quá." Phúc Bảo nhìn chằm chằm trần nhà cỡ 10 phút rồi từ từ nghiêng đầu quan sát xung quanh.

"Hửm. Nơi này sao lại giống bệnh viện hơn là âm tào địa phủ vậy. Chẳng lẽ người chết bị biến dạng vì thương tích nghiêm trọng khi xuống dưới còn được nằm viện chữa thương chỉnh hình cho đẹp trước khi lên chảo dầu à? Nhân đạo thế." Cậu phát ra tiếng cảm thán từ tận đáy lòng.

Bỗng cậu nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng kêu của một nữ y tá: "Bác sĩ, bệnh nhân phòng 404 tỉnh lại rồi."

"Một người đi gọi cho người nhà bệnh nhân đi. Thông báo cho họ cậu ta tỉnh lại rồi."

Sau đó các y tá bác sĩ bắt đầu kiểm tra các chỉ số cho cơ thể cậu.

Nhìn tình cảnh này, cậu không thể không tin rằng mình vẫn còn sống. Trong lúc chờ đợi kiểm tra, cậu nhịn không được lại suy nghĩ lung tung. "Không ngờ vụ tai nạn xe nặng như vậy mà mình vẫn còn sống. Mạng lớn thật. Thế này là ông trời cũng không cho mình được nghỉ phép sớm rồi. Có điều cái số phòng gì mà nghe âm binh quá vậy. 404, con số này không phải là mấy cái số phòng thường thấy trong phim kinh dị à. Đừng nói chưa tỉnh được bao lâu lại phải nằm tiếp đấy nhé."

"Trạng thái cơ thể bình thường. Các chỉ số cũng không có vấn đề. Liên lạc được với người nhà cậu ta chưa?" Cậu nghe thấy sau khi bác sĩ khám cho cơ thể cậu xong thì nói như vậy với mấy y tá xung quanh.

"Người nhà bệnh nhân đang trên đường đến ạ."

Đột nhiên cậu khá tò mò. Cậu thì có người nhà gì nhỉ? Từ bé đến lớn sống ở Mái ấm tình thương, lần đầu cậu mới biết là mình cũng có người nhà đấy.

* * *

Bang.

Cậu khó khăn nhấc đầu lên để xem là thằng cha nào mà mất dại thế. Không biết là trong bệnh viện không được ồn ào để người khác nghỉ ngơi à.

Người vừa bị cậu chửi trong lòng lao nhanh từ cửa vào ôm chầm lấy cậu. "Phúc Bảo à, cuối cùng mày cũng tỉnh rồi. Mày biết là mày đã bất tỉnh bao lâu rồi không hả? Còn ngủ nữa là người mày mọc rêu luôn đấy. Mày ngủ đến mức tao cứ tưởng là mày không bao giờ tỉnh lại luôn."

Ồ, ra là người nhà mình. Không sao, vì sự quan tâm, lo lắng của người này thì cậu có thể tha thứ cho hành động bất lịch sự vừa rồi. Phúc Bảo đang định mở miệng hỏi cậu là ai thì.

"Mày mà không tỉnh lại thì ai trả tiền nằm viện của mày cho tao bây giờ. Tao sắp viêm màng túi rồi. Ứ còn tiền để trả cho mày nằm tiếp đâu."

Ha hả. Cậu xin rút lại lời ban nãy. Thằng cha này không xứng được tha thứ. Quan tâm lo lắng cái beep.

"Cậu là ai?"

!

"Phúc Bảo, mày không nhận ra tao à? Cho dù mày không muốn trả tiền cho tao cũng không cần giả bộ mất trí nhớ chứ." Thanh niên kích động nhìn cậu.

"Ha hả. Tôi đây là bị mất trí nhớ hàng real nhá. Dù tôi không biết cậu là ai nhưng tôi nghĩ tôi không phải kiểu người sẽ quỵt tiền người khác đâu. Xin cậu cẩn thận lời nói." Tôi nhăn mặt nhìn cậu ta. Quan trọng hơn là người cậu hơi đau rồi đấy.

"Ô ô ô ô. Bảo Bảo à, sao số cậu khổ thế. Đã bị tai nạn xe cộ sau khi thi đại học xong rồi thì chớ. Bây giờ khó khăn lắm mới tỉnh sao lại bị mất trí nhớ thế này." Thanh niên nghe cậu nói xong thì càng kích động. Ôm cậu chặt hơn rồi điên cuồng lắc.

Cíu. Cái đầu cậu. Cơ thể cậu. Đừng nói lúc nãy nói giỡn nhưng xảy ra thiệt nha. Cậu chưa muốn vừa mới tỉnh đã phải nằm lại đâu. Lần này mà nằm nữa cậu không nghĩ mình sẽ không còn may mắn để mà tỉnh lại nữ đâu mà là nằm yên vị luôn dưới đất đấy.

"Cậu.. cậu đừng.. ôm nữa. Đau.. đau quá." Phúc Bảo cố gắng nói với cái cổ họng khô khốc. Giọng vốn đã khàn do lâu rồi chưa mở miệng lại bị lắc khiên cậu càng khó khăn hơn trong việc nói chuyện.

Người thanh niên lập tức dừng lại. Cậu ta từ từ đặt cậu lại vị trí cũ, chỉnh lại tư thế ngồi cho cậu. Rồi gãi đầu nói giọng lí nhí: "Xin lỗi. Tại tôi kích động quá nên lỡ làm cậu đau. Cậu ngồi đây đợi một tí. Tôi đi gọi bác sĩ khám lại cho cậu."

Cậu ta vừa nói xong lại chạy ù đi gọi bác sĩ.

Thanh niên bây giờ đúng là. Làm gì cũng hấp tấp.

"Bác sĩ ơi, bạn của cháu bao giờ thì có thể khôi phục lại trí nhớ ạ? Hay nó sẽ bị như vậy quài luôn ạ?" Sau khi bác sĩ khám xong, cậu ấy vội vàng hỏi thăm bác sĩ.

"Không sao. Triệu chứng mất trí nhớ có lẽ là do bị ảnh hưởng từ cú đâm sau tai nạn xe nên khiến não bị chấn động một chút. Triệu chứng này chỉ là tạm thời mà thôi. Người bệnh sẽ dần dần hồi phục lại. Người nhà không cần quá lo lắng."

"Cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ." Anh chàng đưa bác sĩ ra cửa rồi đóng cửa phòng, quay lại ngồi trước giường bệnh cậu.

"Bây giờ tao sẽ giới thiệu lại cho mày về bản thân tao. Tao tên là Đỗ Tấn Dũng, là bạn thân từ bé của mày. Là thanh mai trúc mã chính hiệu, thân đến mức từng mặc chung một cái quần ấy. Mày tên là Nguyễn Phúc Bảo. Năm nay 18 tuổi. Vừa thi xong đại học thì bị tai nạn xe cộ. Mày và tao giống nhau. Chúng ta đều là những đứa trẻ mồ côi. Còn vấn đề tiền bạc hồi nãy tớ chỉ giỡn thôi. Tao không cần gấp đến vậy đâu. Tao cũng không có nghèo đến vậy dù trước đây đúng là tớ nghèo thật. Mày và tao còn có một công ty nhỏ đang phát triển, làm về mảng công nghệ nên bây giờ hai chúng ta cũng có thể xem như là người có tiền. Tiền chữa bệnh bữa giờ của mày dư sức trả. À, kết quả thi của mày cũng đã có rồi. Mày đậu nguyện vọng 1 trường Sư phạm kỹ thuật. Chấm hết. Còn thắc mắc gì nữa không?"

Không biết tại sao. Khi nghe từ thanh mai trúc mã, trong đầu cậu lại hiện lên một bóng người. Nhưng hình ảnh ấy chỉ lướt qua trong tích tắc rồi biến mất tâm. Tự nhiên cậu cảm thấy có chút hụt hẫng như là đã lỡ quên đi một người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cậu vậy. Hơn nữa nghe sơ qua thì đúng rất giống cậu nhưng là giống cậu của trước kia. Theo cậu nhớ thì việc thành lập công ty cũng đã là chuyện nhiều năm trước rồi chứ. Trước khi bị tai nạn rõ ràng là cậu đã 35 tuổi. Vả lại không biết sao trực giác của cậu lại thấy con người trong lời kể vừa rồi hoàn toàn không phải là cậu.

"Tôi đã rõ rồi. Cảm ơn cậu nhiều, Tấn Dũng. Sắc trời cũng tối rồi. Tôi hiện tại vẫn chưa thể ăn uống gì được nên cậu cũng không cần ở lại chăm tôi đâu. Tấn Dũng, cậu trở về nghỉ ngơi đi."

"Có gì đâu mà phiền. Bữa giờ ngày nào mà tao chả đến đây chăm mày. Dù biết mày mất trí nhớ nhưng nói chuyện khách sáo kiểu đấy với tao như vậy vẫn khiến tao bị tổn thương đó. Có thể bây giờ với mày thì tao là người xa lạ. Nhưng với một người như tao thì mày chính là người nhà của tạo, là em trai ruột khác cha khác mẹ của tao. Người nhà duy nhất của tao bị ốm mà tao còn không chăm lo thì tao còn có thể chăm lo cho ai được. Hơn nữa tao ở đâu mà chả một mình. Ở đây với mày thì ít nhất còn là hai mình."

Phúc Bảo mím môi lại. "Xin lỗi."

"Ha ha. Không sao. Dần dần quen lại là được mà. Còn nếu áy náy với tao quá thì ráng nhớ lại đi." Tấn Dũng cười xòa rồi xoa đầu cậu.

Chính vì cậu không có khả năng nhớ lại ký ức không thuộc về mình nên mới càng áy náy. Là cậu thật xin lỗi vì phải phụ bạc lòng tin và tình cảm của Tấn Dũng cũng như đã chiếm lấy cơ thể "Phúc Bảo" nguyên bản.