Thời Hạn Săn Thú

Chương 83: Tiếp nhận




Nhưng yêu cầu của Yến Quân Tầm bị bác bỏ, cho dù Khương Liễm tự mình gọi điện thoại cho Phó Thừa Huy, nhiệm vụ bàn giao số 01AE86 vẫn phải hoàn thành trong vòng một tuần. Bọn họ không có lựa quyền chọn ở trước mặt Hắc Báo, ai biết hiệp nghị Ve Trùng sẽ mang đến cho bọn họ một vị trọng phạm đâu?

“Đây là lần thứ ba,” Khương Liễm cúp điện thoại, vỗ bụi trên ống quần, “Lại gọi điện thoại cho Phó Thừa Huy nữa tôi sẽ bị Hắc Báo chặn số.”

Yến Quân Tầm mở bia ra nhưng không uống, hắn nói: “Khu Đình Bạc không có chỗ nào có thể đóng cửa với 01AE86.”

Những lo lắng của hắn đến không có lý do, như thể 01AE86 sẽ gây ra rắc rối lớn.

“Tôi sẽ sắp xếp anh ta đến khu phân cách và bàn giao cho hệ thống giám sát, không để cho anh ta dễ dàng tiếp cận với những người khác,” Khương Liễm nâng tay lên, thề mà nói, “Bảo đảm an toàn cho mọi người là chức trách của tôi.”

“Hiệp nghị Ve Trùng nói là hợp tác phá án,” Yến Quân Tầm đứng lên, “Anh không giữ được anh ta.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức,” Khương Liễm đứng lên đi theo, “Ba ngày sau chúng ta sẽ tiếp nhận ở nhà giam Khu Đình Bạc, tính nhanh giúp tôi đi Quân Tầm.”

Yến Quân Tầm hoài nghi có cặn than rơi vào trong bia, hắn do dự một lát, đem bia ném vào thùng rác, trong tiếng “Cảm ơn chiêu đãi” của thùng rác quay đầu, nhìn đến mặt trời lặn ở đường chân trời. Mặt trời giống như một quả trứng bị đâm thủng, chất lỏng trứng màu cam chảy khắp bầu trời.

Yến Quân Tầm cau mày với mặt trời, tâm tình không tốt.

* * *

Ba ngày sau, trời mưa to.

“Yến tiên sinh,” Tiểu Quất Long lên tiếng, “Nhà giam yêu cầu trò chuyện.”

“Nói cho hắn tôi đang kẹt xe trên đường,” Yến Quân Tầm nắm tay lái, “Đừng giục tôi.”

“Được.” Tiểu Quất Long rất ngoan mở ra máy phát ID, trả lời: “Xin chào, tôi là hệ thống lái xe của Yến tiên sinh, hiện tại vì ngài thuật lại Yến tiên sinh ——”

“Tôi là Khương Liễm.” Máy phát ID kết nối chuyển qua quang bình cho thấy khuôn mặt Khương Liễm, nhưng chỉ lóe lên hai giây, đã bị bông tuyết nuốt chửng, “Cậu đến đâu rồi? Bây giờ quay lại bến tàu. Hôm nay mưa to làm tàu vận chuyển bị trễ một chút, và chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ bàn giao tại bến tàu. “Mẹ nó,” Thanh âm Khương Liễm lúc này đứt quãng, “Tình hình giao thông này …… Nó quá tắc nghẽn!”

Yến Quân Tầm mở ra hướng dẫn, nhìn thấy đoạn đường dẫn đến bến tàu đều là cảnh báo màu đỏ. Hắn nói: “Phải mất một giờ.”

“Một giờ thì một giờ,” Khương Liễm bị tình huống liên lạc làm sụp đổ tâm lý, “Tôi cũng bị mắc kẹt ở nửa đường.”

Yến Quân Tầm ở lúc Khương Liễm cúp điện thoại tìm được kẹo que, nhưng hắn còn chưa có nhét vào trong miệng, liền nghe thấy cửa sổ xe của mình bị gõ. Yến Quân Tầm hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy một lão già.

“Này.” Người đàn ông lớn tuổi mặc vest và cánh tay lộ ra có hình xăm. Mái tóc ngắn lấm tấm bạc của ông ta giống như một cái đinh thép, thẳng đứng, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc sắp cháy hết. Ông ta giơ cánh tay đặt đến nóc xe, nhìn Yến Quân Tầm nói, “Cậu có thể di chuyển xe một chút được không? Để xe máy của tôi đi qua.”

Yến Quân Tầm ngửi thấy mùi khói thuốc, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, im lặng mà gật đầu.

Lão già sờ sờ túi quần của mình, lấy ra một điếu thuốc đưa cho Yến Quân Tầm, nói: “Cảm ơn a.”. Đam Mỹ Hay

Yến Quân Tầm nói xong “Không cần cảm ơn” sau đó cũng không nâng cửa sổ xe trở lại, hắn xoay tay lái, ở trong khoảng cách hạn chế điều chỉnh vị trí xe.

“Chân thành đề nghị Yến tiên sinh,” Tiểu Quất Long chuyển sang tiếng trẻ con ngây thơ, “Không thể hút thuốc! ”

Yến Quân Tầm nhìn gương chiếu hậu, thuận miệng nói: “Tôi không hút.”

Lão già kia nhanh chóng hút thuốc xong, ném xuống đất, dùng chân mang dép lê giẫm lên, vô cùng tiêu sái xoay người bước lên xe máy, đội mũ bảo hiểm. Ông ta mang kính bảo hộ mũ bảo hiểm, đối với Yến Quân Tầm làm ra hiệu “tạm biệt”. Xe máy ngay sau đó “Ong” mà một tiếng từ phía sau mông xe Yến Quân Tầm nhảy ra ngoài, lao vào bên ngõ nhỏ bên cạnh.

Tiểu Quất Long nghiên cứu bản đồ điều hướng, nói: “Điều kiện đường xá ngày mưa kém, đề nghị Yến tiên sinh kiên nhẫn chờ đợi…”

Yến Quân Tầm đang quay lại.

Tiểu Quất Long lập tức lên tiếng nói: “Yến tiên sinh xin đừng lái xe quá tốc độ! ”

“Tôi đã gặp hắn,” Yến Quân Tầm khi quay lại cọ rớt sơn trên đầu xe, vắt ra đường chính, “Gọi cho nội tuyến của cục thanh tra, bảo bọn họ đem ảnh điều tra các thành viên nội bộ của Ve Trùng gửi cho tôi.”

“Tôi sợ,” Tiểu Quất Long lúc gọi cho nội tuyến cục thanh tra, đồng thời nói, “Nếu hắn là thành viên của Ve Trùng, tôi đặc biệt khuyên Yến tiên sinh không nên hành động một mình, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Lúc xe Yến Quân Tầm vào ngõ không người đã đụng vào thùng rác, lốp xe nghiền qua, bắn tung tóe khắp nơi đều là bẩn thỉu.

Xe máy của lão già còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ, xuyên thấu qua gương xe nhìn thấy Yến Quân Tầm. Ông khiêu khích đối với Yến Quân Tầm vươn ngón giữa, ngay sau đó tăng mã lực, muốn đem Yến Quân Tầm bỏ lại.

Yến Quân Tầm đạp ga chạy theo, xe thể thao bay như vũ bão.

Tiểu Quất Long đưa ra cảnh báo khi hắn di chuyển nhanh: “Lái xe quá tốc độ, cảnh báo! Yến tiên sinh đang lái xe quá tốc độ!”

Đường dây nội bộ của Thanh tra bên kia đã được kết nối, Phác Lận mang tai nghe của máy phát ID, phát ra âm thanh: “Này?”

“Cảnh báo!” Tiểu Quất Long đồng bộ hai bên, “Xin đem ảnh điều tra các thành viên nội bộ của Ve Trùng”, “Cảnh báo!”, “gửi đến cho Yến tiên sinh” “Cảnh báo!”

Nó dường như sắp chết và lặp lại như một cuộn băng.

“Cái gì, ” Phác Lận nghe thấy tiếng ồn, “Cảnh báo cái gì?”

Chiếc xe máy của lão già nhảy ra khỏi con hẻm không có người, ở trên đường kiêu ngạo mà hất đuôi, tiếp theo rẽ phải vọt qua. Xe Yến Quân Tầm chậm vài giây, lúc lao ra khỏi ngõ không người, nghe được Tiểu Quất Long khàn cả giọng mà cảnh báo.

“Cảnh báo! Có xe ——”

Yến Quân Tầm đột nhiên phanh lại, nhưng thân xe vẫn trôi dạt qua, để cho mông xe đụng phải một chiếc xe tải cũ kỹ khác. Vật trang sức trong xe rung chuyển kịch liệt trong tác động, Tiểu Quất Long giống như muốn phá cổ họng.

“Này?” Phác Lận nghe được tiếng vang lớn, lại lần nữa xác nhận dãy số, không khỏi nghiêm mặt lên, “Sườn viết sư, anh còn khỏe không?”

Tiếng chuông báo động của hệ thống xe hơi vang lên “lẩm bẩm”, Tiểu Quất Long đã tự động báo cảnh sát.

Yến Quân Tầm đẩy cửa xe ra, mưa trong nháy mắt nuốt chửng hắn. Hắn nhìn về phía đuôi xe, chiếc xe tải cũ va chạm với xe của hắn dán quảng cáo “Dọn Dẹp Đúng Giờ”, hạ cửa sổ xe xuống có thể nhìn thấy tài xế.

Yến Quân Tầm cảm thấy ảo não về sự thôi thúc vừa rồi của mình, hắn lớn tiếng nói: “Thực xin lỗi! Anh có bị thương không? Tôi sẽ……”

Người lái xe là một người phụ nữ và đang cãi nhau với người khác qua máy phát ID. Cô ta rõ ràng là đang tức giận, nhìn thấy Yến Quân Tầm, không khỏi đập vào vô lăng cảnh cáo, trong tiếng còi chói tai, chỉ vào Yến Quân Tầm nói: “Cậu đi đầu thai à! Cẩn thận lần sau sẽ đâm chết cậu!”

Yến Quân Tầm giơ tay lên, một lần nữa nói: “Xin lỗi. ”

Mưa rất lớn, nhãn dán quảng cáo “Dọn Dep Đúng Giờ” sắp rớt. Tài xế không rảnh phản ứng Yến Quân Tầm, cô có chuyện sốt ruột hơn. Cô sau khi mắng Yến Quân Tầm xong, lần thứ hai khởi động xe, cứ như vậy đụng vào đuôi xe Yến Quân Tầm.

“Bồi thường,” Yến Quân Tầm nói chưa nói xong, đã bị bắn một thân nước, “…… Có tiện gọi điện thoại cho cô không?”

Mặt bên của chiếc xe tải cũ hơi lõm, nhưng người lái xe chạy lên đường.

Yến Quân Tầm nhìn về phía đường lớn.

Lão già đã biến mất từ lâu rồi.

“Này, này?” Phác Lận  còn chưa cúp máy, “Có phải anh bị tai nạn xe hơi không? Bộ Giao thông cho biết họ đã nhận được báo động từ hệ thống xe, anh còn khỏe không?” Hắn quay ghế lại và hét qua bên kia, “Giác! Lập tức nói cho Khương ca, sườn viết sư xảy ra tai nạn xe ở trên đường.”

“Tôi rất tốt,” Yến Quân Tầm trở lại trong xe, cầm lấy máy phát ID, “Phiền anh, tìm xe đưa tôi đi bến tàu, xe của tôi không lái được.”

* * *

Yến Quân Tầm đến bến tàu khi nhiệm vụ bàn giao đã kết thúc.

Khương Liễm đang cùng đặc phái viên Phó Vận của nhà giam Quang Đồng nói chuyện, hai bên đứng gần bến tàu, thân thiết bắt tay nhau trong mưa. Khương Liễm nhìn thấy Yến Quân Tầm, ý bảo hắn đi về phía trước, giới thiệu với Phó Vận: “Xin lỗi Phó tiên sinh, vị này chính là…” Khương Liễm tạm dừng một chút, “Quân Tầm.”

“Yến tiên sinh thật trẻ tuổi,” Phó Vận cùng Yến Quân Tầm bắt tay, hắn đánh giá Yến Quân Tầm một chút, “Mưa to còn phải phiền các vị tới nơi này đón người.”

Khương Liễm ở bên cạnh nói: “Nên làm.”

“Làm xong nhiệm vụ bàn giao, tôi cũng coi như thở phào nhẹ nhõm,” Phó Vận buông tay ra liền không nhìn Yến Quân Tầm nữa, hắn nói với Khương Liễm, “Áp giải số 01AE86 là một trọng trách, dọc đường đi tôi đều lo lắng đề phòng, cũng may không xảy ra chuyện gì. Thành thật mà nói, tôi không đồng ý với sự sắp xếp này, dù sao mức độ nguy hiểm của số 01AE86 là quá cao. Nhưng lão Phó đưa ra quyết định, không ai có thể thay đổi, tôi cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.”

“Hiểu được, tôi cũng đã đưa ra ý kiến với Phó chỉ huy.” Khương Liễm nói, “Tất cả các loại thiết bị trong Khu Đình Bạc rất lạc hậu, đối thành viên mới như số 01AE86, tôi không cũng biết phải làm gì. Nhưng nếu Phó chỉ huy vẫn khăng khăng, chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng cùng số 01AE86 đạt được sự thống nhất tư tưởng.”

Họ đang đi dọc theo con đường, và nói thêm một chút nữa.

Yến Quân Tầm không đuổi kịp, cả người hắn đều ướt đẫm, áo sơ mi dán vào sống lưng, đứng trong mưa rất khó chịu. Hắn lui về phía sau vài bước, ánh mắt dạo qua một vòng, nhìn đến xe áp tải bị vây quanh. Hắn quyết định chờ đợi Khương Liễm gần xe áp tải.

Xung quanh xe áp tải có các hệ thống phát hiện đi kèm, chịu trách nhiệm kiểm tra danh tính của những người gần đó. Yến Quân Tầm bước đến và để cho hệ thống phát hiện đi kèm thực hiện nhận dạng khuôn mặt cho hắn.

“Hoan nghênh ngài, Yến tiên sinh.” Hệ thống phát hiện đi kèm nhẹ nhàng nói hai giây sau đó, “Ngài mắc mưa, khăn lông và nước nóng sẽ được sắp xếp cho ngài. Ngài còn có yêu cầu gì không?”

“Cảm ơn,” Yến Quân Tầm đầu tóc ướt sũng, điều này làm cho hắn càng thêm trắng, “Tạm thời không cần. ”

Hệ thống phát hiện đi kèm bật đèn xanh và trả lời: “Ok.”

Yến Quân Tầm đến gần áp tải xe. Thùng xe áp tải đóng chặt, cửa sổ đều ngăn cách ánh mắt bên ngoài, không cho phép nhìn trộm. Trời còn đang mưa, Yến Quân Tầm đứng ở bên cửa sổ xe, và nhìn thấy cách đó không xa có đèn đường nhấp nháy.

Hắn sờ sờ túi quần, bên trong đó có một điếu thuốc mà lão già vừa đưa.

Yến Quân Tầm lấy điếu thuốc ra, nhéo giữa các ngón tay. Thời tiết xấu và trải nghiệm tồi tệ đều làm hắn phiền chán, có lẽ hút thuốc có thể giúp hắn giảm bớt tâm trạng của mình.

Tiểu Quất Long cũng không có ở đây.

Yến Quân Tầm từ túi quần bên kia móc ra bật lửa, hơi nghiêng đầu, châm thuốc lá. Sương khói chậm rãi tràn ngập, cái này làm cho nốt ruối lệ của hắn biến thành điểm mê người giữa làn mây mỏng, như cần người khác xoa. Hắn nhìn cửa sổ xe, nơi đó tối đen, phản chiếu bóng dáng mơ hồ của hắn.

Thùng xe đột nhiên lung lay một chút, hệ thống phát hiện đi kèm ngay lập tức phát ra âm thanh cảnh báo.

“Cảnh báo! Xin vui lòng tránh xa số 01AE86! ”

Yến Quân Tầm đoán đối phương có thể nhìn thấy hắn, vì thế hắn lấy thuốc lá ra, giấu sau lưng. Hành động này hơi trẻ con, làm hắn có vẻ rất nhỏ. Nhưng hắn cách cửa sổ xe, đối với số 01AE86 xa lạ bên trong chậm rãi phun ra khói, làm khẩu hình.

Anh nên ngoan ngoãn.

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh